《Bách yêu phổ 2》
Mấy ngày này Lục phu nhân ở trong Ti phủ sóng yên biển lặng, không có gì khác thường.
Truy binh trong tưởng tượng của Đào yêu hoàn toàn không thấy đến, dù gì thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ai có thể phát hiện ta tên cướp ngục hôm đó chính là đại quản gia của Ti Phủ được.
Nàng ngược lại cảm thấy rất tò mò, nếu như thân phận của Miêu quản gia bị bại lộ, quan phủ tìm cửa đến đây thì huynh đệ Ti gia sẽ ứng phó như thế nào đây, người trong giang hồ thì sẽ cho Ti phủ mấy phần mặt mũi, trừ phi quan phủ cũng là?
Nàng ở cùng với Lục phu nhân, ngủ cùng một gian phòng, sau khi hai người trở nên thân thiết, nàng cũng thử thăm dò rốt cuộc Lục phu nhân lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng ta lại làm ra loại chuyện điên cuồng. Bản thân Lục phu nhân cũng rất đau khổ, nói rằng nàng cũng không thích tên Lưu phu tử lúc nào cũng kiếm chuyện với phu quân nàng, hắn không những mở miệng ra là phỉ báng thư viện Lục gia nhà họ, còn phái người không từ thủ đoạn giành học sinh của họ, nhưng nàng tuyệt đối chưa từng muốn giết hắn. Hôm đó nàng đi chợ mua đồ ăn, vừa khéo gặp Lưu phu tử đang đứng trên phố nói thầm thì gì đó với người khác, tuy rằng không nghe rõ hắn nói gì, nhưng hơn mười phần là mấy lời nói hủy báng họ, nàng cũng không biết tự dưng có ngọn lửa bốc lên đầu, chỉ cảm thấy hai mắt tự nhiên đau đớn, nhìn cái gì cũng là màu máu đỏ rực, lỗ tai ù ù khó chịu, mơ mơ hồ hồ cầm con dao của hàng thịt xông qua. Đợi đến khi nàng có thể nhìn rõ trở lại thì đã bị mấy tên hán tử ấn xuống, mũi dao rơi xuống bên chân nàng, Lưu phu tử cả người toàn máu nằm trước mặt nàng, đã sớm vong mạng. Tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng vung dao giết người.
"Ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết hắn, những thù oán giữa chúng ta, chưa đủ để ta phải lấy tính mạng của hắn." Lục phu nhân càng nói càng cảm thấy hối hận: "Nhưng ta chính là người cầm dao...là do ta quá kích động rồi, cho nên mới tạo nên lỗi lầm to lớn đó, như hôm nay còn liên lụy đến Miêu ca ca không màng nguy hiếm đến cứu ta." Nước mắt của nàng rơi xuống đất.
Nhìn thấy thế, Đào Yêu cũng không biết làm sao để an ủi nàng, chỉ khuyên nàng đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như Ti phủ đã thu nhận nàng thì có nghĩa là, những phiền phức sau này của nàng, sẽ có người giúp nàng giải quyết.
Miêu quản gia thỉnh thoảng đến thăm, không phải đưa y phục thì là đưa mứt quả, có lúc còn ngồi lại một lúc, hỏi thăm nàng sống ở đây có quen không, sau đó nói chuyện trong gia đình. Chỉ có lúc nhắc về tuổi thơ của họ thì trên mặt Lục phu nhân mới hiện ra ý cười.
Lúc họ ngồi kể chuyện xưa Đào Yêu cũng không rời đi, mặt dày mày dạn ngồi bên cạnh họ, vừa ăn mứt quả vừa hóng chuyện cũ của hai vị nam nữ tuổi trung niên này, sau đó trong lòng cảm khái, nếu như không có chiến loạn liên miên, có lẽ trên đời này sẽ không có Miêu quản gia, không có Lục phu nhân, chỉ có một cặp Miêu phu phụ nào đó đang sống với nhau dưới một vùng thôn làng, ăn uống đạm bạc, con cái đầy đàn.
Nhưng vận mệnh giống như một thanh đao, bạn mãi mãi không biết được nó sẽ rơi xuống ở đâu, sau đó đem cuộc đời của bạn cắt thành cái dáng vẻ quỷ quái gì đó.
Hôm đó Đào Yêu gọi Miêu quản gia đang định rời đi lại, nhắc nhở hắn sau này ra vào Ti phủ phải cẩn thận, dù gì thì hắn bây giờ đã đụng phải người của quan phủ rồi.
Miêu quản gia chỉ cười xoa đầu nàng: "Cục hiện hung hiểm hơn thế này, ta cũng không phải chưa từng gặp. Ta tự có chừng mực."
"Lẽ nào ngươi muốn giấu nàng cả đời sao?" Đào Yêu lại hỏi: "Phu quân của nàng bên kia phải làm sao?"
Miêu quản gia nghĩ một hồi nói: "Bây giờ Lục Trừng đang ở trong sự giám sát của quan phủ, qua mấy ngày nữa, ta sẽ đón hắn đến đây luôn."
Đào Yêu cau mày: "Nhưng nàng ta quả thực đã giết người rồi."
"Ta biết." Miêu quản gia thở dài: "Nhưng để ta nhìn thấy nàng đầu lìa khỏi cổ, ta thực sự không làm được điều đó." Nói đến đây, hắn nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không có ai mới nói: "Đào a đầu người đừng cười nhạo ta, đến cái tuổi này rồi, nếu như trong lòng ta có một viên trân châu thì đó nhất định sẽ là Hiểu Kính. Nhiều năm như thế, ta chỉ có một ước muốn duy nhất đó là mong cầu nàng sống thật tốt."
Đào Yêu nhìn hắn, tuy mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại vô cùng tịch mặc trước mặt nói: "Không cười ngươi. Ai chẳng có mối tình đầu." Nàng ngừng một lát lại hỏi: "Có phải ngươi thỉnh thoảng lại cảm thấy hối hận, vì sao năm đó lại không giữ nàng lại bên bờ sông."
Hắn cười cười, không trả lời.
Trong chớp mắt, lại trải qua vô số ngày tiếp theo, mọi thứ trong Ti phủ đều bình an, trừ việc có một người hầu đến báo cáo, nói rằng trong vườn hoa có lũ chuột đến làm loạn, mấy cây hoa cỏ quý trong vườn đều bị chuột cắn đứt hết, bẫy chuột lồng chuột đều không có tác dụng, cho nên đã dùng đến thuốc chuột mạnh nhất, còn đặc biệt nhắc nhở a hoàn tạp dịch quét tước đừng có quét mớ thuốc chuột đó đi.
Tâm trạng của Lục phu nhân cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến, đại khái có lẽ là vì Ti Phủ cách quá xa nơi mà nàng không muốn quay đầu nhìn lại kia, hoàn cảnh của Ti phủ lại quá tốt, nàng không cần ngày ngày đều nhốt mình trong phòng nữa, thỉnh thoảng còn cùng Đào Yêu đi dạo xung quanh phủ.
Hôm nay gió vô cùng lớn, trong vườn hoa, nàng ngắm nhìn lá rơi đầy đất, đột nhiên lại trở nên thương cảm, nghẹn ngào nói với Đào Yêu: "Thân ta giống như chiếc lá này vậy, không biết tương lai sẽ có kết quả gì." Nói đoạn lại ho kịch liệt.
Đào Yêu vội vỗ lưng nàng: "Hôm nay ngươi mặc y phục đơn bạc quá, chúng ta nhanh về lại thôi."
Nàng lắc đầu: "Không sao. Ta vẫn muốn ta ngoài hóng gió. Để ta ở lại đấy một chặp đi. Làm phiền cô nương lấy giúp ta một cái áo khoác ngoài là được rồi.
"Được, ngươi đợi một lát, ta đi bây giờ đây."
Sau giây phút đó, sau khi Đào Yêu lấy áo khoác về thì nhìn thấy Lục phu nhân đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá dưới cây, ánh mắt trống rỗng.
Đào Yêu đưa áo khoác cho nàng nói: "Ngươi muốn ngồi thêm một lát phải không?"
Lục phu nhân đứng dậy: "Về thôi."
Suốt dọc đường, Lục phu nhân không nói thêm câu nào cả.
Về đến phòng, nàng nói mệt rồi, liền nằm xuống giường nghỉ ngơi, đến bữa trưa cũng không ăn.
Nghe nói nàng không khỏe, Miêu quản gia vội đến thăm.
Nàng nói nàng chỉ bị gió thổi lạnh chút thôi, không sao cả, vừa rót trà ra đưa cho hắn vừa xin lỗi nói rằng làm hắn lo lắng rồi.
"Ta biết tâm trạng của muội rất tệ, nhưng nếu cứ u uất trong mãi thì không tốt cho sức khỏe." Hắn bưng chén trà nóng lên: "Chuyện của muội ta nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng."
Nàng gật đầu, sắc mặt vẫn không có chút vui vẻ nào.
"Ta chưa từng tin rằng muội giết người." Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: "Cho dù tất cả mọi người đều nhìn thấy muội vung đao, nhưng ta vẫn tin rằng đó không phải là điều muội muốn lám."
Nàng cúi đầu càng thấp hơn nữa, hai tay đặt trên chân đột nhiên nắm chặt.
Miêu quản gia nâng cốc trà, cốc trà sắp chạm vào môi thì một miếng mứt quả bay qua, đánh bay chén trà trên tay hắn.
Ngoài cửa sổ, lộ ra hai cái đầu của Liễu công tử và Đào Yêu.
Miêu quản gia giật mình nói: "Hai ngươi làm loạn gì ở đây thế?"
Liễu công tử đi vào phòng, chỉ vào chén trà rơi dưới đất: "Trà pha thuốc chuột ngươi cùng dám uống sao?"
Miêu quản gia sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lục phu nhân đang cúi đầu kia, đứng dậy nói: "Các ngươi nói bừa gì đó! Sao nàng lại bỏ thuộc độc vào trà của ta?"
Đào Yêu bước ra từ sau lưng Liễu công tử, bình tĩnh nói: "Thật đó. Ta chính mắt nhìn thấy nàng nhân lúc ta rời đi bỏ thuốc chuột trong vườn hòa vào tay áo, cũng chính mắt nhìn thấy nàng ta bỏ thuốc độc vào trong chén trà. Ta ở cạnh nàng ta, không phải chỉ vì muốn hầu hạ nàng ta không thôi đâu."
"Các...các ngươi..." Miêu quản gia vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, một con người đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, bây giờ lại bị một chén trà độc dọa chết khiếp, chính xác mà nói thì thứ dọa hắn không phải là chén trà độc mà là người muốn hạ độc giết hắn.
Không thể nào, sao có thể là nàng được?
Hắn kéo cánh tay của Lục phu nhân: "Hiểu Kính, muội bị sao vậy?"
Lục phu nhân ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ, nhìn vào khuôn mặt hắn nghẹn ngào nói: "Ta...Ta đã làm gì thế này..."
Đào Yêu cùng Liễu công tử nhìn nhau, Liễu công tử đi lên phía trước, túm lấy cánh tay của Lục phu nhân, nàng ta đau đến mức hét lên một tiếng.
Miêu quản gia theo bản năng ngăn Liễu công tử, lại bị Đào Yêu kéo lui: "Ngươi đừng làm bậy. Người muốn mạng của ngươi không phải nàng."
Miểu quản gia triệt để cảm thấy hồ đồ.
Đào Yêu lấy từ chiếc túi vải ra một viên thuốc, nhanh nhẹn đi đến bên Lục phu nhân nhét thuốc vào miệng nàng, bắt nàng nuốt xuống.
Không bao lâu sau, hai mắt Lục phu nhân giống như bị rót máu vào trở nên đỏ rực, còn có khói bốc lên, nàng đau khổ lăn dưới đất, liều mạng dụi dụi mắt, phát ra những tiếng kêu đau đớn.
Miêu quản gia nhìn đến sửng sốt, kéo Đào Yêu lại: "Ngươi đã làm gì nàng?"
"Ta không phải làm gì nàng ta cả, ta là đang làm gì với con yêu quái trên người nàng ta." Đào Yêu gỡ tay lão ra nói: "Tin ta thì đừng làm phiền ta."
Lời còn chưa dứt, hai đạo bạch quang từ đôi mắt của Lục phu nhân đã bay ra ngoài, trong không trung vặn vẹo thành một đoàn, sau đó sợ hãi xông thẳng vào góc tối tăm nhất của căn phòng.
Đào Yêu thấy thế, nhảy lên phía trước, trong chớp nhoáng đã kẹp hai đạo ánh sáng đó vào trên đầu ngón tay, chỉ nghe thấy hai đạo ánh sáng kia phát ra âm thanh "chít chít".
Trừ âm thành này ra, chiếc chuông vàng trên tay nàng cũng phát ra âm thanh đã lâu rồi chưa nghe thấy.
"Leng keng leng keng"
Trong gian phòng, vô số đèn dầu và đèn sáp được thắp sáng, cho dù bây giờ vẫn là buổi trưa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên tay Đào Yêu, giữa ngón cái và ngón trỏ của nàng đang kẹp chặt một con yêu quái đã bị tản mất bạch quang, lộ ta một thứ chỉ nhỏ bằng con muỗi, nhưng lại có hình dáng của một con người, không có ngũ quan, thân hình trắng bóc, không phân biệt được giới tính, sau lưng còn có một đôi cánh giống như bươm bướm, phải đưa đến gần mới thấy rõ được.
"Đây là..." Ti Tĩnh Uyên há miệng: "Đây là...yêu quái mà ngươi nói sao?"
Đào Yêu gật đầu: "Có một loại quái mầm sinh ra từ thi hài, dài ba thước, uốn lượn tựa rắn, chỉ được mười ba lá, lá có hình dạng như tim người, dưới lá có quả như minh châu, khi quả chín rồi sẽ có yêu quái bước ta, thân như muỗi, có cánh bướm, màu trắng, không phân đực cái, đều là một cặp sinh đôi. Lấy con thứ nhất đặt vào mắt mình, lấy con thứ hai đặt vào mắt người khác, cách một ngàn dặm cũng có thể sử dụng người khác làm đao của mình, giết người trong vô hình. Yêu quái này gọi là Ám Đao, thân người tuy nhỏ, nhưng cực kỳ ác độc, bản thể có thể ẩn vào nơi tối tăm, gặp phải ánh sáng sẽ hiện ra, gặp được phải lập tức giết đi."
Ti Cuồng Lan cau mày: "Ý của ngươi là, loại yêu quái tên "Ám đao" này, từ loại quả đó sinh ra, là hai con yêu quái, nếu có người đặt một con vào trong mắt mình, lại đặt một con khác vào trong mắt người khác, thì có thể thao túng người khác, thậm chỉ vì hắn mà đi giết người sao?"
Đào Yêu nhìn Lục phu nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh trênh giường, cười cười: "Nếu không ngươi nghĩ vì sao nàng lại giết Lưu phu tử chứ, thậm chí còn muốn giết Miêu quản gia ân trọng như núi với nàng."
Miêu quản gia mặt mũi xám như tro, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết mà, không phải là nàng."
"Ngươi sớm đã biết trên người Lục phu nhân có "dị vật" sao?"Ti Cuồng Lan liếc nhìn nàng một cái.
"Đừng nói ta. Ngươi chẳng phải cũng nghi ngờ Lục phu nhân sao, nếu không trong phủ có một mớ a hoàn, cớ sao cứ khăng khăng kêu ta đến hầu hạ nàng chứ?" Đào Yêu hỏi ngược lại hắn.
"Các ngươi khoan nói mấy chuyện đó đã." Ti Tĩnh Uyên xen vào, chỉ vào yêu vật kia nói: "Nếu như ngươi đã nói yêu quái này có hai con, một con trên người Lục phu nhân, còn một con khác đang ở trên người nào, thì đó mới chân chính là hung thủ sao?"
Đào Yêu gật đầu.
"Là ai?" Miêu quản gia tức giận nói: "Ta ai mà lại ác độc như thế, lại biến một nử tữ yếu đuối thành phạm nhân giết người."
"Ta sao biết là ai được." Đào Yêu nhún vai: "Bất quá muốn biết cũng không khó."
Lời vừa nói ra, ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo, hai ngón tay dùng sức, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, yêu quái dưới tay bị xé thành bốn năm mảnh, hóa thành bụi tản đi.
Nói giết liền giết... a đầu ngày thường ngày không đứng đắn chỉ biết tham ăn tham chơi, lúc ra tay lại độc ác như thế, giống như là hai con người hoàn toàn khác biệt, quả thực làm cho thiên hạ nhìn vào cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Đây...đây là... chết rồi sao?" Ti Tĩnh Uyên chớp mắt, không dám tin.
"Chết rồi." Đào Yêu phủi tay: "Bây giờ chúng ta chỉ cần tra xem người nào có quan hệ thân mật nhất mới Lục phu nhân, xem mắt ai bị mù trong lúc ta bóp chết Ám Đao thì đó chính là hung thủ."
Miêu quản gia sững người: "Có quan hệ thân thiết với Hiểu Kính?"
"Ta vô cùng ghét loài yêu quái Ám Đao này, có biết vì sao không?" Đào Yêu trầm mặc trong chốc lát: "Bởi vì Ám Đao chỉ có tác dụng đối với người mà ngươi bị ám tin tưởng nhất."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Đưa một người mà mình tin tưởng nhất vào con đường chết, thứ đáng chết, không chỉ là yêu quái "Ám Đao"...
Miêu quản gia đắp mền cho Lục phu nhân, sau đó lập tức xông khỏi phòng.
Ai cũng không ngăn hắn lại.
"Huynh tìm người đi theo, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Ti Cuồng Lan nói với Ti Tĩnh Uyên
"Ta đích thân đi." Ti Tĩnh Uyên quay người muốn đi liền bị đệ đệ kéo lại, hắn hất tay đối phương ra: "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Chuyện của Miêu quản gia, chúng ta nhất định phải đích thân quản."
Ti Cuồng Lan cau mày, nghĩ một hồi, cũng không phản đối nữa: "Nhớ kỹ lời huynh nói là được."
"Ta sẽ không quên đâu." Ti Tĩnh Uyên xông ra bên ngoài đuổi theo, lúc đi qua người Đào Yêu, chạm vào cánh tay nàng: "Đợi ta về sẽ thẩm vấn ngươi."
Đào Yêu rũ mắt, lần này thật sự phiền phức to rồi, nếu không phải tại Miêu quản gia bình thường đối xử với nàng rất tốt, không thể thấy hắn gặp nguy hiểm mà không quan tâm thì nàng đã không thèm quan tâm chuyện này đâu!
Lần này tốt rồi, có trời mới biết hai huynh đệ này sẽ dùng bao nhiêu sức lực để đào bới chuyện của nàng... hay là dứt khoát nói ra thân phận thật của mình luôn? Aida, vẫn là thôi đi... Những nếu không nói thì khẳng định sẽ bị Ti Tĩnh Uyên phiền chết mất thôi, đau đầu quá đi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Ti Cuồng Lan lại nhìn Lục phu nhân rồi nói với Đào Yêu: "Ngươi tiếp tục chăm sóc nàng đi, mọi chuyện đợi hai người họ về rồi nói tiếp."
Đào Yêu hỏi hắn: "Bắt được hung thủ rồi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Ti Cuồng Lan không trả lời, đi thẳng ra khỏi phòng.
Liễu công tử ngáp một cái nói: "Ngươi có lẽ không chỉ có hứng thú với hung thủ phải không?"
Đào Yêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục phu nhân, cười lạnh: "Loại yêu quái như Ám Đao vô cùng hiếm gặp, nó không phải là thuốc chuột thạch tín bán trên phố, nếu như bản thân hung thủ chỉ là một người bình thường thì sẽ không biết cách sử dụng nó, cho nên người ở đằng sau chỉ dẫn hắn mới làm cho ta cảm thấy hứng thú nhất."
Vậy được thôi, mọi sự cứ đợi hai người họ về rồi tính tiếp.
14.09.2020
Danh Sách Chương: