• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

《Bách yêu phổ 2》
"Ngươi tuổi còn trẻ như thế đã là một người trung thành lương thiện rồi nhỉ."
Đào Yêu cười cười, lại nói với mấy người Miêu quản gia: "Đi thôi." Nói đoạn, mũi nàng ngưa ngữa, hắt xì hơi liền hai cái.
Ti Tĩnh Uyên ngăn nàng lại.
"làm gì đó?" Nàng trừng mắt nhìn hắn: "Định trốn ta đi ăn đồ ngon một mình phải không?"
"Ngươi xem ngươi đi, có khác gì nửa con gà bị rơi vào nồi canh đâu." Ti Tĩnh Uyên lại quay đầu nói với Trùng Trùng: "Trùng Trùng cô nương, làm phiền cô đưa cho người này một bộ y phục khô ráo, cả tiểu hòa thượng này nữa, còn con hồ ly cứ trói nó gần chỗ lò sưởi của nhà cô phơi khô một chặp là được."
Không đợi Đào Yêu nói, Miêu quản gia đã nói trước: "Đào a đầu, bên ngoài mưa lớn hớn rồi, xương cốt chúng ta cứng rắn hớn, chịu chút gió lạnh cũng không sao, ngươi và tiểu hòa tượng đừng bôn ba với chúng ta nữa, vạn nhất nhiễm phong hàn thì ngựa của đại thiếu gia không có ai chăm sóc rồi."
Trùng Trùng lo lắng nhìn sắc trời, lại nhìn Đào Yêu nói: "Tuy không biết mọi người vì sao lại vội vàng tìm lão gia về như thế, ta cũng không giúp được gì, hay là cô nương cứ ở lại đây đi, nữ nhi thân thể yếu đuối, không thay y phục ướt thì rất dễ bị bệnh."
Đào Yêu ngẫm nghĩ một hồi nói: "Được thôi, ta và Ma Nha ở đây đợi hai người."
"Ngoan." Ti Tĩnh Uyên sờ đầu nàng: "Quay về ta sẽ đem đồ ngon về cho."
Nhìn theo thân ảnh hai người kia khuất sau cánh cửa, Đào Yêu quay lại nói với Trùng Trùng: "Không cần phiền ngươi tìm y phục cho chúng ta thay đâu, chỉ phiền cô nương cho chúng ta một chậu than, hong một lát y phục sẽ khô ngay thôi."
"được, ta đi ngay đây." Trùng Trùng chỉ vào trong phòng: "Mọi người cứ đứng bên ngoài hoài, hay vào trong nhà nghỉ ngơi đi, ta bê chậu than vào ngay đây."
"Đa tạ." Nàng cười nói, lại vỗ Ma Nha: "vào đi."
Ma Nha cảm thấy bất an đứng ngoài cửa, kéo tay áo của Đào Yêu: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Đào Yêu bĩu môi: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ luận về quyền cước thôi, thân thủ của Miêu quản gia chỉ sợ đến Liễu công tử cũng không phải là đối thủ của hắn." Nàng ngừng lại, híp mắt: "Chỉ cần đối thủ là nhân loại thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì hết."
Không lâu sau, Trùng Trùng bê một chậu than trở lại, kêu họ vào trong nhà, còn nhiệt tình rót cho họ một chén trà nóng.
"Không cần ngươi chăm sóc chúng ta đâu, ta thấy ngươi một mình lo cho cả tòa trạch viện rộng lớn thế này cũng không rảnh." Đào Yêu khách khí nói: "Ngươi đi làm chuyện của mình đi."
Trùng Trùng gật đầu: "Cũng được, vậy ta đi quét dọn đã, sau đó còn phải ra ngoài mua đồ ăn nữa, mọi người thích ăn gì?"
"Chúng ta cái gì cũng ăn, không kén chọn! Ta ăn thịt, tiểu hòa thượng ăn chay."
"Được rồi..."
Đợi đến khi mưa ngừng, đợi đến lúc mặt trời lặn, mà Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia vẫn chưa quay về.
Trong phòng, Đào Yêu đã uống hết một bát canh lớn, còn ăn hết một mớ bánh Trùng Trùng làm, liên tục khen trù nghệ của nàng.
"Trù nghệ của phu nhân mới thực sự gọi là tốt." Trùng Trùng ảo não nói: "Ta không tin một người hiền lành nhu hòa như phân lại có thể làm ra chuyện giết người như thế."
"Lục phu nhân quả thực là một nữ tử xinh đẹp hiền lành." Đào Yêu tiếc nuối nói, sau đó lập tức chuyển chủ để: "Liên Thủy Hương gần đây thực sự không có người nào đột nhiên bị mù sao?"
Trùng Trùng lắc đầu chắc chắn: "Không có, ta ngày ngày đều ra chợ mua đồ ăn, Liên Thủy Hương không lớn, người qua kẻ lại đều là người quen, quả thực không nhìn thấy ai đột nhiên bị mù mắt cả." Nàng khó hiểu nói: "Vì sao mọi người cứ quan tâm chuyện này thế? Chuyện có liên quan gì đến lão gia phu nhân nhà ta sao?"
Đào Yêu cười cười: "Cũng cói như là có liên quan đi."
Lời vừa nói dứt, Ma Nha chạy từ bên ngoài vào.
"Thế nào?" Đào Yêu hỏi.
Ma Nha lắc đầu: "Ta đi tìm kiếm hết xung quanh rồi, thấy mọi người đều rất khỏe, trong câu chuyện mọi mà mọi người trong thôn nói cũng không có ai bị mù cả."
"Ồ." Đào Yêu ngẫm nghĩ cười: "Chuyện này thú vị rồi đây."
Hung thủ thực sự bắt buộc phải đáp ứng hai điều kiện: Một là người mà Lục phu nhân tin tưởng tuyệt đối, hai là người có thâm thù đại hận với Miêu quản gia...
Lục Trừng tuy rằng chỉ đủ một điều kiện, nhưng điều kiện thứ hai cơ hồ như không biết chắc được. Thân là cánh tay trái phải của Ti phủ, trên giang hồ những người muốn Miêu quản gia chết đi khẳng định có không ít, nhưng bọn họ lại không có khả năng tìm ra được tung tích của Lục phu nhân, nếu như hung thủ thực sự không có ở Liên Thủy Hương, thì việc tìm kiếm sẽ trở nên rất phiền phức.
Nhưng mà, phán đoán của nàng chắc không thể sai, trừ khi Lục Trừng thật sự bình yên vô sự.
Trùng Trùng nhìn bên ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Trời sắp tối rồi, sao Miêu tiên sinh vẫn chưa về nhỉ? Chẳng lẽ là lão gia xảy ra chuyện gì sao..." Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, quay đầu nhìn Đào Yêu nói: "Đào cô nương, ta ra ngoài tìm họ."
"Ngươi đi tìm họ ở đâu?" Đào Yêu hỏi.
Trùng Trùng nghĩ: "Lão gia không ở tiệm thuốc thì ở quán rượu, ta đến quán rượu trong chợ tìm người, chỉ có thể là hai nơi đó."
Đào Yêu đứng dậy kéo nàng lại, cười nói: "Chuyện tìm người giao cho người không biết nấu cơm là được."
Trùng Trùng vội nói: "Đào cô nương, mọi người không quen Liên Thủy Hương, hay là ta cùng đi với mọi người."
Đào Yêu gật đầu.
Lúc này đây trời đã tối hết, sau cơn mưa không khí cũng thoáng đãng hơn rất nhiều, nhưng nhiệt độ trên phố thấp đến nỗi người đi đường đều vội trở về nhà.
Lúc Đào Yêu đến quán rượu trên chợ thì khách trong đó đã không còn một ai nữa, chỉ còn một ông chủ đang oán thán thời tiết sao mà bất nhân.
Sau khi đánh giá một phen, ông chủ nói hôm nay không hề nhìn thấy Lục Trừng, vả lại mấy ngày nay cũng không hề nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy có hai nam tử ăn mặc sang trọng đến hỏi ta có thấy Lục Trừng không, sau khi biết Lục Trừng hoàn toàn không xuất hiện, họ liền rời đi. Đào Yêu hỏi hai nam nhân kia đi từ lúc nào,ông chủ nói đại khái là sau bữa trưa.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Ma Nha nói với Đào Yêu: "Sợ là có điều gì bất ổn."
"Nói không chừng người ta đang ngồi bên lò sưởi ăn uống no nê cũng nên." Đào Yêu không cho là thế: "Đi, đến tiệm thuốc."
Phía tây Liên Thủy Hương núi hoang liên miên, cơ hồ như không có ai cư trú, trong mười dặm trở lại chỉ nhìn thấy một cửa tiệm nào treo hai chữ "tiệm thuốc", cửa tiệm mở được một nửa, trong đó mơ hồ nhìn thấy ánh lửa đang nhảy nhót, kèm theo đó là tiếng bốc thuốc có tiết tấu vang lên.
"Ngươi đồng hành..." Ma Nha nói nhỏ.
Đào Yêu đánh giá xung quanh một phen, lên phía trước gõ cửa, lớn tiếng nói: "Là phủ của Thẩm đại phu phải không?"
Không lâu sau thì có người đi từ trong phòng ra, một ông lão đầu tóc bạc phơ xách một chiếc đèn lồng chậm rãi đi ra cửa, giơ cao đèn lồng chiếu vào khuôn mặt hai người: "Hai vị đến xem bệnh à?"
"Tìm người." Đào Yêu cười nói: "Không biết Lục phu tử có phải đang ở chỗ của Thẩm đại phu không?"
"Lục phu tử sao, có, vừa mới sáng ra đã đến đây rồi." Thẩm đại phu nhìn Đào Yêu, "Cô nương đây nhìn rất lạ, không biết có phải là người của Liên Thủy Hương không?"
"Lục phu tử là biểu thúc của ta, còn tiểu hoà thượng đây là cháu họ của hắn, chúng ta từ phương xa đến thăm thân thích." Đào Yêu nhìn vào bên trong:" Nghe nói biểu thúc ta không khỏe, mới sáng ra đã đi tìm tiệm thuốc, nhưng ta đợi ở Lục gia nửa ngày vẫn chưa thấy người trở về, nếu như người ở đây rồi, có thề nào cho ta đi vào thăm luôn không?"
"Đương nhiên là được rồi. Mời đi bên này." Thẩm đại phu đặt đèn lồng chợ đi vào bên trong: "Bệnh đau đầu của Lục phu tử có chút nghiêm trọng, ta đang châm cứu trị liệu, làm trễ nãi thời gian của cô nương, bất quá đợi thêm nữa tuần hương là được."
"Lục đại phu chỉ bị đau đầu thôi sao?" Đào Yêu tùy tiện hỏi.
"Không chỉ có thế." Thẩm đại phu lắc đầu: "Uống rượu quá nhiều, dạ dày tổn thương, thực sự là không biết quý trọng thân thể mà." Lại nói tiếp: "Trước khi hai người đến, còn có hai vị gia cũng đến tìm hắn, bây giờ đang ngồi trước giường bệnh."
Vào trong phòng, mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, phòng rất lớn, nhưng lại trang trí vô cùng đơn giản, trừ một bàn một ghế và giường ra thì nhiều nhất chính là sách, cơ hồ nhét đầy mỗi một vị trí trong phòng, chiếc bàn gần cửa sổ có đặt gần một nửa bàn thuốc, đến dưới bàn cũng có một đống sách.
Ma Nha kinh ngạc nói: "Bình thường người ta hay nói đọc sách vạn quyển, bất quá cũng chỉ là một số ước chừng thôi, sách của Thẩm đại phu, sợ là không chỉ có vạn quyển thôi đâu nhỉ."
Thẩm đại phu vuốt râu, giống như có chút tự đắc nói: "Trừ việc trị bệnh cứu người ta, bình thường lão phu cũng chỉ có mỗi sở thích này."
"Không ngờ một Liên Thủy Hương nhỏ bé thế này, lại có một Thẩm đại phu bác học uyên thâm như lão, hiếm có hiếm có." Đào Yêu bội phục nói: "Không biết biểu thúc của ta bây giờ đã nghỉ ngơi ở đâu?"
"Mời đi bên này." Thẩm đại phi đi đến trước tấm màn vải dày bên tường, vén qua một nửa nói: "Lục đại phu đang ở trong căn phòng này, hai vị gia cũng đang ở trong đó, hai người có thể vào thăm, nhưng ngàn vạn lần đừng nói lớn tiếng quá, càng không được chạm vào ngân châm trên người Lục đại phu."
Đào Yêu vén màn bước vào phòng, ngẩng đầu nhìn, trên giường có một người đang nằm, chiếc ghế trước giường có hai người đang ngồi quay lưng về phía nàng, nhìn cách ăn mặc thì xác thực là Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, cả gian phòng chỉ có một góc là một ngọn đèn dầu, u ám tối tăm, lò hương bên cạnh ngọn đền có cắm một cây hương đã cháy gần hết.
Ma Nha khẽ gọi hai người trước mặt: "Đại thiếu gia, Miêu quản gia!"
Thẩm đại phu vội đưa ngón tay lên miệng: "Suỵt! Đã nói là nhỏ tiếng thôi, đừng có làm ồn bệnh nhân!" Sau đó lại nói với Đào Yêu: "Hai người thăm xong thì ra ngoài, ta đi chuẩn bị thuốc cho Lục phu tử mang về." Nói xong vén màn đi ra ngoài.
Đào Yêu đi đến sau lưng Ti Tĩnh Uyên, dùng sức vỗ lên vai hắn, ai biết hắn đột nhiên lại ngã xuống, lộ ra trước hặt hai người, chỉ là một người rơm mặc đồ của Ti Tĩnh Uyên, Miêu quản gia bên cạnh cũng có bộ dạng như thế, bị Đào Yêu cười lạnh đá một phát văng xuống đất.
Ma Nha lật mền ra: "Hỏng rồi, biểu thúc của ngươi cũng là giả..."
"Phiền thật." Đào Yêu cau mày: "Bữa tối hôm nay e là không kịp ăn rồi."
Ma Nha vội chạy đến bên tấm màn vải dùng sức vén lên, ai biết được đăng sau tấm màn lại là một bức tường, cả gian phòng trong phút chốc biền thành một nhà lao không có lối ra.
Đào Yêu quan sát bốn bề, xác thực là tường đồng vách sắt, không có một kẽ hở, đến con gián cón không bay ra ngoài được.
"Đại thiếu gia và Miêu quản gia chẳng lẽ cũng trúng kế này?" Ma Nha lập tức buông gùi trúc xuống, túm lấy Cổn Cổn ôm vào trong lòng, căng thẳng nói: "Căn phòng này có cơ quan gì không nhỉ? Vạn nhất có độc tiễn hay độc tiêu gì đó phóng ra thì làm sao đây?"
Đào Yêu nhún vai: "Vậy thì đành lấy ngươi ra làm bia đỡ tên vậy."
"Nếu như ta chết, thì tình bằng hữu của ngươi và Liễu công tử coi như hết!" Ma Nha bực bội nói.
"Chuyện buồn cười của ngày hôm nay là, ta và Liễu công tử là bằng hữu." Đào Yêu trợn mắt: "Được rồi, ở đây không có ám khí, ngươi không bị đâm chết đâu."
Ma Nha thở dài một hơi: "Thật sao?"
"Nhưng mà độc tiễn độc tiêu gì đó, không phải là cơ quan lợi hại nhất đâu." Đào Yêu kéo Ma Nha lui sau người, ánh mắt chợt hiện ra tia cảnh giác.
Đột nhiên, một trận âm thanh từ dưới đất vọt lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, không đợi Đào Yêu có phản ứng gì, mặt đất đang yên đang lành đột nhiên chia đôi ra, sau đó nhanh chóng nghiêng xuống, chớp mắt hai người đã rơi xuống dưới.
Đào Yêu chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể rất nhanh đã bị rơi xuống, nhưng nàng không rên một tiếng nào, chỉ bám chặt lấy Ma Nha từ đầu đến chân.
Nơi này, thật sự là hủy hết ấn tượng tốt của nàng về Liên Thủy Hương.
16.09.2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK