《Bách yêu phổ 2》
Hắn trầm mặc rất lâu, nói: "Ta muốn gặp nàng."
Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Yêu: "Hôm đó ngươi nói ta bị bệnh, người nói không sai. Tung hoành giang hồ hai mươi năm, ta chưa từng cưới thê tử, không con cái, thứ lưu lại cuối cùng bên cạnh ta chỉ có thành kiếm này, và một thân bệnh tật. Đại phu nói tâm mạch ta đã bị tổn hoại, vô phương cứu chữa, cũng chỉ còn sống được hai năm nữa thôi."
"Đáng tiếc quá." Đào Yêu nhìn cánh cửa trước mặt: "Muốn đi thì đi đi, bây giờ mỗi một nguyện vọng của ngươi đều có thể là di nguyện, nhanh đi."
"Ngươi nói chuyện thật khó nghe." Hắn đột nhiên dùng lức mờ đầu nàng: "Vốn muốn hỏi ngươi rốt cuộc làm cái gì, nhưng ta cảm thấy ngươi nhất định sẽ không nói cho ta biết."
"Cho nên đừng hỏi nữa, ta cũng chỉ là một người vô tội bị kéo vào chuyện này rồi lại bị bắt làm con tin mà thôi." Nói đoạn, nàng như đột nhiên nhớ lại điều gì đó, lại nói: "Trên người ngươi có phải có mang theo thư gửi cho Niêm Hoa, trên đó viết đầy những chuyện hối hận, sau đó cột lại giấy bằng sợi chỉ đen dán trên lá bùa."
Hắn gật đầu: "Hư Cốc tiên sinh nói nhất định phải làm như thế, giấy vàng, chỉ đen, cuốn chín mươi chín vòng không được thiếu."
"Đưa ta đi, bây giờ ngươi không cần nó nữa rồi." Nàng đưa tay ra, cười.
Hắn nghĩ một lúc, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy cho vuông.
"Coi như là làm quà tạ lễ cho ngươi đi." Hắn đặt vào trong tay nàng.
"Keo kiệt quá đi." Nàng chép miệng nói.
Hắn cười: "Sau này gặp lại."
"Ta không chết nhanh như vậy, chúng ta sẽ không thể gặp ở hoàng tuyền đâu. Mời ngươi đi trước." Đào Yêu cười xấu xa vẫy tay chào hắn. Sau đó sải bước đi về hướng ngược lại.
Hắn cười bất lực, quay người lại, sau khi do dự một hội, mới nhẹ nhàng đẩy cánh cổng lạ lẫm kia ra.
Nha Nha đang phơi y phục trong sân nghe thấy tiếng bước chân, quay mặt lại: "Ai thế."
Hắn đi đến gần nàng, khoé mắt đã đỏ lên.
Trước ngày hôm nay nếu như có người nói Phong Vô Lạc biết khóc, vậy thì khẳng định sẽ bị coi thành chuyện cười lớn nhất.
Nha Nha lại hỏi: "Rốt cuộc là ai thế ạ, là Lý thẩm đó ư."
Hắn dừng lại trước mặt nàng, đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân nàng khóc thành tiếng.
Nha Nha bị doạ khiếp, không dám động đậy, sờ loạn xạ khuôn mặt hắn: "Đây là ai là ai vậy."
"Xin lỗi, xin lỗi, Nha Nha, xin lỗi." Cơn ác mộng và sự cô độc của hắn đã đi theo hắn hơn hai mươi năm trong một khắc này đều tan thành mây khói, không ai có thể độ hắn, chỉ có nữ tử trước mặt này mới chính là đức Phật của hắn.
Đột nhiên, ngón tay nàng dừng lại trên mặt hắn, cả người liền cứng đờ, run rẩy hỏi: "Là là tiểu ca ca là tiểu ca ca sao?"
Hắn không nói chuyện, khóc càng lớn hơn.
"Là huynh, thực sự là huynh rồi." Nước mắt rất nhanh là làm ướt miếng vải đen bịt mắt của nàng, rơi xuống dọc theo khuôn mặt: "Huynh quay lại với muội rồi, cuối cùng huynh cũng quay lại thăm muội rồi."
Nghe động tĩnh hán tử kia liền từ trong nhà bước ra, xem thấy tình cảnh này, hắn liền trợn mắt há mồm nói: "Nương tử, nàng sao vậy."
"Không sao, không sao." Nàng huơ huơ tay với hắn ta, vui vẻ nói: "Cha mấy đứa, đây chính là người mà ta thường nhắc với chàng, là tiểu ca ca năm đó đã cứu mạng ta."
Hán tử chuyển từ kinh ngạc thành vui vẻ, bối rối đi lên phía trước: "Hoá ra là ân công."
Hắn buông tay ra, nhưng không đứng dậy, nhìn về cố nhân đã cách biệt nhiều năm, cảm thấy nàng vẫn có dáng vẻ của hai mươi năm về trước.
"Vì sao ngươi lại như thế." Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, hắn nhìn nàng: "Ngươi đã quên ta làm gì ngươi rồi sao, đôi mắt của ngươi."
"Không quên." Nàng cười cười ngắt lời nàng: "Nếu như năm đó huynh không nhấc cánh tay của đám người ác độc kia ra khỏi người muơi, muội đã bị thiêu chết rồi. Không phải huynh cho muội linh dược, muội đã chết rồi. Huynh cứu muội hai lần. Muội chỉ nhớ những điều ấy." Nàng hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn: "Nhanh đứng dậy đi, chúng ta vào trong nhà nói chuyện."
"Đúng đúng, ân công mau đứng dậy đi, đừng kích động quá, thân thể quan trọng." Hán tử cũng vội vàng đi qua đỡ hạ.
"Cha mấy đứa, bữa trưa nấu thêm món nhé."
"Được."
Hắn bị phu phụ hai người vây lấy, lần đầu tiên cảm nhận được thân phận này của hắn được hoan nghênh, bước vào trong sự vui mừng của cửu biệt trùng phùng.
Một đời vô lạc (không vui vẻ gì) của hắn, đến cuối cùng lại có thể bước vào trong một ngôi nhà như thế này, rơi hết nước mắt của hai mươi năm, lại cùng cố nhân ăn một bữa cơm, chuyện xưa chuyện cũ, ân oán thị phi, đã bay hết bào trong gió thu. Như thế, kiếm Vô Lạc đại khái là sẽ không còn muốn hắn làm chủ nhân của nó nữa rồi.
"A, gió thổi thật đáng ghét." Đào Yêu dùng sức dụi mắt đến mức đỏ hoe, lén lút trượt xuống bờ tường.
"Cô khóc rồi." Bên cạnh có một người mặc bạch y, trên đầu đội mũ rộng vành, yêu quái có gương mặt bị che sau tấm vải sa nhìn nàng chằm chằm, trong tay là một giỏ trúc, trong giỏ trúc có bày các loại hoa tươi.
"Có quy mới khóc." Nàng vội dụi mắt.
"Được rồi, vậy ta đi đây." Nó quay người định đi.
"Đứng lại." Nàng quở trách: "Ngươi cứ thế mà đi rồi sao."
"Thư đã đốt, ta không cần có bất cứ sự liên hệ gì với Phong Vô Lạc nữa, đương nhiên là phải đi rồi." Nó kỳ quái trả lời.
"Không có ta, đời này ngươi chỉ có thể mắc kẹt ở bên cạnh Phong Vô Lạc, đã không thể hoàn thành khế ước giữa hai ngươi lại còn không thể rời xa hắn. Vốn dĩ Niêm Hoa các người phải cô độc, niềm vui duy nhất để sinh tồn là tự do tự tại đi vân du khắp nơi trong thiên hạ. Nếu như không có ta, ngươi."
"Vì thế ngươi muốn gì." Niêm Hoa thở dài: "Đều nói Đào Yêu của Đào Đô trời sinh tính tình lạnh bạc, vô tình vô ái. Ngươi thực sự thành tâm giúp Phong Vô Lạc sao, hay là có mục đích khác nữa, ngươi tự hiểu rõ."
"Mục đích." Đào Yêu ngữa đầu: "Ta thì có mục đích gì chớ. Ta chính là thấy đại thúc kia đẹp trai nên mới thuận tiện giúp đỡ các ngươi làm trung gian thôi, được chứ."
Nói đoạn, nàng lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn nó: "Ngươi xem, có rất nhiều yêu quái muốn gặp ta cũng không gặp được, bây giờ ta đang ở trước mặt ngươi rồi nhanh nói với ta ngươi có chỗ nào không khỏe không, đau đầu không nóng phổi không tiêu chảy không mất ngủ không mơ nhiều không, ngàn vạn lần đừng lỡ mất ta nha."
"Ta chỗ nào cũng khỏe, ta không có bệnh." Niêm Hoa ngáp một cái: "Bất quá từng nghe phàm là những yêu quái ngươi chữa trị, đều phải lập một khế ước với ngươi để làm thuốc."
"Ta là đại phu, đương nhiên đều cần rất nhiều thuốc." Đào Yêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Bỏ đi bỏ đi, không bệnh thì cút."
"Vậy sao." Nó bực bội nói
"Cáo từ."
"Cút cút cút lẹ, sau này bệnh chết cũng đừng có mà tìm đến ta."
Đào Yêu cúi đầu buồn bã đi về phía con đường huyên náo, đi một bước, thở dài ba lần.
Thật đáng tiếc, Niêm Hoa, tuy rằng số lượng không tính là ít, nhưng nếu muốn gặp được bọn chúng phải cần có cơ duyên mới được, nếu như có thể để Niêm Hoa làm thuốc của mình, nàng có lẽ sẽ chế ra được một phương thuốc hối hận trân quý nhất trên đời rồi.
Đế Đô vĩnh viễn đều có dáng vẻ náo nhiệt như thế, thanh âm của các loại mua bán không ngừng vang lên bên tai, những thứ đồ được thu mua cũng đủ các chủng loại, đẹp đẽ phong phú không tả xiết.
Dọc đường nhìn thấy có một vài cô nương đang bán hoa ven đường, mặc y phục xanh xanh đỏ đo, âm thanh mời mọc giòn tan.
Đào Yêu mua một bó hoa mà nàng cũng không nhớ là tên là gì, đỏ rực, giống như y phục của các nàng vậy, có thể cũng giống như chiếc áo bông của Nha Nha mấy năm trước.
Niêm Hoa thực sự là một dị loại trong các loại yêu quái, bọn chúng sinh ra nhờ sự hối hận của con người, không có thực thể, nhìn vào thì giống như không thể nào chịu được một cú đánh, nhưng lại có được yêu lực khiến cho người ta phải kinh thán, cũng không biết trên đời còn có bao nhiêu người hối hận tìm đến Niêm Hoa, quay lại con đường cũ để lựa chọn một lần.
Nhưng mà, dù cho có trở lại lần nữa, thì kết quả cuối cùng, cũng chỉ có thêm được một Niêm Hoa cô độc mà thôi.
Niêm Hoa là một loại may mắn, cũng là sự trừng phạt lâu dài.
Không phải ai cũng may mắn được như Phong Vô Lạc, nếu như có thể, còn có thể gặp lại yêu quái kia. Cử chỉ phải thật thận trọng, để khỏi phải hối hận, như thế thì những ngày tháng trải qua sẽ tốt hơn một chút.
Đào Yêu cảm thấy điểm này bản thân làm rất tốt, tuy rằng lúc nào cũng nói rằng thật hối hận khi nhặt Ma Nha về, thật hối hận khi làm hàng xóm của Liễu công tử, thật hối hận khi thu nhận Cổn Cổn, nhưng nàng trước nay đều chưa từng muốn quay trở lại trước đây, dù cho có vứt nàng trở lại con đường đã đi qua, thì nàng vẫn sẽ lựa chọn ở cùng với mấy tên đáng chết kia.
Bất quá, thực sự còn một việc nàng rất hối hận. Nếu như lúc ở Đào Đô nàng không phải ngày ngày đều bận rộn chơi đánh bạc với người khác, thì bách yêu phổ sẽ không bị mất rồi.
A a, chuyện này hối hận cũng không có ích gì, bỏ đi bỏ đi, trước tiên khoan nghĩ đã, bây giờ tìm chỗ nào đó ăn trưa mới là điều quan trọng.
Đang đi, đột nhiên có một thứ gì đó lông mượt mà rơi trên vai nàng, dọa nàng hét lên một tiếng, đang lúc định ném cái thứ đó xuống đất, lại nhìn thấy khuôn mặt ngáo của Cổn Cổn."
"Đào Yêu, cuối cùng cũng tìm được cô rồi." Tiếng Ma Nha kích động từ đám người sau lưng cô truyền tới, cậu thở hồng hộc chạy đến trước mặt cô: "Cô không sao chứ, à không không, là tên đại thúc bắt có làm con tin, hắn còn sống chứ."
Đào Yêu trợn mắt: "Ngươi sao lại tìm được đến đây."
"Mũi của Cổn Cổn rất nhạy đó." Ma Nha vui vẻ bế Cổn Cổn lên: "Ta không biết nó lại tìm người giỏi thế, chúng ta tìm cô rất lâu đó."
"Xí, sao lại chỉ có hai ngươi, Liễu công tử đâu, còn nói làm bảo tiêu của ta cơ, người đâu rồi." Đào Yêu nhìn trái ngó phải, xác định trong không khí bên người hoàn toàn không có tên đó.
"Ồ, hắn vẫn đang giặt giày."
''''
Tức giận quá thì làm sao, bỏ đi, tức giận nữa cũng phả ăn cơm, từ này về sau, Đào Yêu nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng khẳng định phải ở lại Đế Đo, bởi vì nơi đây thực sự rất thú vị, không nỡ rời đi nhanh như thế.
Danh Sách Chương: