《Bách yêu phổ 2》
Tiết tử
"Thế gian có loài yêu quái rất kỳ lạ, sinh ra từ sách, thân thể chỉ nhỏ bằng con ruồi, hình dạng như lá, mỗi chân có một con, trời sinh thông minh, lấy việc đọc sách làm niềm vui, nhìn một lần là nhớ, nghe một lần ra hiểu, trường thọ, có thể biết được ngàn vạn chuyện trên đời, gọi là Bách Tri, rất hiếm gặp."
----
Hôm nay, đất trời xám xịt, mưa gió lạnh lùng, tuy vậy ý thu ở Liên Thủy Hương nồng đậm, vẫn không làm bớt đi vẻ đẹp của Liên Thủy Hương. Ẩn cư lánh đời, bạch đầu giai lão, sợ là không có nơi nào thích hợp hơn ở nơi này nữa.
Bờ sông bên kia có hai chiếc thuyền nhỏ trước sau cập bến, tâm tư của người trên thuyền hoàn toàn không đặt ở chốn sơn thủy, thuyền còn chưa dừng lại đã chống eo ngồi dậy.
"Người đến đây làm gì? Không phải đã nói ở nhà đợi chúng ta về rồi sao?" Ti Tĩnh Uyên từng mắt nhìn Đào Yêu đang ở chiếc thuyền bên kia: "Còn mang theo tiểu hòa thượng và hồ ly nữa chứ?"
"Ta đổi ý rồi, không muốn đợi nữa." Đào Yêu ưỡn ngực nói: "Lan Lan nhà ngươi đồng ý rồi."
"Đại thiếu gia, chúng ta là đến giúp đỡ mà. Chuyện của Lục phu nhân, Đào yêu đã nói ta nghe nói." Ma Nha vội nuốt miếng bánh mè cuối cùng xuống, lau miệng, Cổn Cổn nhổm người dậy lộ ra một cái đầu phía sau gùi trúc, miệng còn dính một ít mè chưa chùi sạch.
Ti Tĩnh Uyên ngửa đầu nhìn trời: "Ngươi từ lúc nào mà ngươi lại tôn trọng ý kiến của Ti Cuồng Lan thế hả?
Các người đừng cảm thấy đây là chuyện thú vị, người chúng muốn bắt không phải là mấy tên trộm vặt bắt gà bắt chó, mà là tội phạm giết người không chớp mắt đó."
Đào Yêu lắc người nhảy lên bờ, quay đầu nhìn hắn cười: "Đừng có coi thường Cổn Cổn nhà chúng ta, hồ ly ăn chay không phải loại dễ chọc vào đâu nhé." Nói đoạn lại nói với Cổn Cổn: "Nhanh, bày tư thế hung ác cho đại thiếu gia xem đi!"
Cổn Cổn lập tức trèo khỏi chiếc gùi trúc, hung hăng trừng mắt há mồm, phát ra tiếng kêu "gừ gừ gừ"
Ti Tĩnh Uyên vuốt ngực: "Được rồi, ta lịch sự sợ hãi một chút vậy."
Miêu quản gia xuống thuyền, mặt đanh lạnh như thép, một lời không nói, chỉ nhìn con đường đá đã từng đi qua vô số lần kia mà ngẩn người, cũng không còn cảm giác hồi hộp xúc động như những lần trước nữa.
Miêu quản gia, đường ở đây ngươi quen thuộc nhất, chúng ta nên tìm từ đâu đây?" Đào Yêu đi đến cạnh Miêu quản gia, cố ý hỏi: "Liên Thủy Hương không lớn, tìm một người đột nhiên bị mù chắc cũng không khó nhỉ?"
Miêu quản gia cau mày: "Hay là, các ngươi đứng đợi ta ở bến sông?"
"Ngươi đang sợ gì thế." Ti Tĩnh Uyên nói thẳng.
"Ta..." Miểu quản gia trả lời hời hợt: "Ta sợ mọi người xảy ra chuyện."
"Ngươi không phải sợ chúng ta xảy ra chuyện mà là ngươi vừa sợ không bắt được hung thủ, lại sợ bắt được hung thủ phải không." Ti Tĩnh Uyên cười cười.
"Cho dù các ngươi sợ điều gì, thì đứng ở đây mãi cũng vô dụng thôi." Đào Yêu nhìn con đường đá dài trải dài trước mặt: "Các ngươi không đi, thế thì ta đi trước đây."
"Đào a đầu." Miêu quản gia đột nhiên gọi nàng lại, thần tình phức tạp khác thường: "Cho dù thế nào thì ngươi đừng có bóp chết hung thủ giống như bóp chết yêu nghiệt đó nhé."
Đào Yêu cười cười: "Chỉ dựa vào việc Miêu quản gia bình thường hay để lại đồ ăn khuya cho ta, thì ta đủ để không làm bất cứ chuyện gì khiến ông cảm thấy không vui vẻ rồi."
"Đa tạ." Thái độ của Miêu quản gia đối với nàng đã có sự thay đổi khác thường, lúc nhìn thấy những hành động của Đào Yêu đối với Ám Đao, dù cho đường đường là một đại quản gia của Ti phủ thì cũng không còn nhìn a đầu này giống như một tên tạp dịch chăn ngựa như trước được nữa.
Thời gian gần đến giữa trưa, mưa không nhỏ lại mà còn nặng nề thêm, người trong Liên Thủy Hương vốn đã không nhiều, dọc đường từ bến thuyền đi đến thư viện Lục gia, đến một người đi đường cũng không nhìn thấy.
Đứng trước cánh cổng lớn đã khóa chặt, Đào Yêu lắc ổ khóa đang rỏ nước, nhìn trái phải một hồi: "Không giống như đang có người."
"Nếu có người thì sao lại khóa cửa lớn!" Ma Nha ôm Cổn Cổn nhìn qua khe cửa.
Nhà Lục phu nhân ở đây sao?" Ti Tĩnh Uyên nhìn Miêu quản gia.
"Phải." Miêu quản gia đánh giá ngôi trạch viện trước mắt: "Ngôi trạch viện này không nhỏ, chia ra làm hai nơi, môt nửa để cho học sinh đọc sách, một nửa là nơi ở của phu phụ hai người họ ở. Bình thường trừ hai người họ và học sinh ra thì chỉ có một thư đồng và một a hoàn chăm sóc nơi này, vô cùng đơn giản."
"Vẫn là đi vào trong xem thử nào!" Ti Tĩnh Uyên kiến nghị.
Miêu quản gia trầm mặc trong chốc lát, giơ tay nắm lấy ổ khóa nặng nề, cũng không thấy dùng bao nhiêu sức lực đã nghe tiếng "phựt", chiếc ổ khóa gãy đôi rơi xuống đất.
Đào Yêu nhè lười: "Không ngờ lực ngón tay của Miêu quản gia là mạnh như thế, gõ bàn tính luyện được phải không?"
Đổi lại là ngày thường, Miêu quản gia còn nói đùa với nàng vài câu nhưng lúc này đây sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở nơi khác, cánh cổng sắt trống rỗng trước mắt dường như mới chính là đối thủ lớn nhất của hắn lúc này, hắn có thể dễ dàng bẻ chiếc khóa sắt những cánh cửa trước mắt lại tựa như nặng cả ngàn cân.
Nếu như Miêu quản gia lúc này đây là một đối thủ thực sự, chỉ sợ là không có cơ hội chiến thắng. Dù cho hắn có là một giang hồ lão lãng thâm tàng bất lộ, nhưng một khi đã đụng phải chuyện nhi nữ tình trường thì hắn không còn là một cao thủ không còn điểm yếu nữa.
Khó trách cơ người từng nói, người cô độc nhất mới có thể bước lên được vị trí cao nhất.
Đào Yêu và Ti Tĩnh Uyên không hẹn mà đưa tay ra đẩy cửa, ép hắn chặt đứt đi sự do dự không nên có đó.
Cánh cửa vừa mở ra, trong viện tử không có bóng dáng người nào.
"Nếu như có người, hà tất phải khóa cửa." Miêu quản gia nói một câu: "Không cần đi vào nữa đâu."
Ti Tĩnh Uyên không đi, nói: "Không chừng đóng cửa để dưỡng thương cũng nên, hoặc có thể là đau đớn rồi chết trong nhà rồi." Nói đoạn lại quay đầu hỏi Đào Yêu: "Lúc bị mù có đau không thế?"
"Ta cũng chưa từng bị mù, sao biết đau hay không!" Đào Yêu trợn mắt nhìn hắn: "Nhưng có lẽ cũng không dễ chịu lắm."
Sắc mặt Miêu quản gia càng trở nên khó coi, bởi vì mỗi một từ mà Ti Tĩnh Uyên nói đều là những thứ mà hắn muốn tránh né lúc này.
Tuy rằng từ đầu đến cuồi người ta đều không nhắc đến tên mù đó rốt cuộc là ai nhưng ba người có mặt ở đây, nói không chừng còn bao gồm cả Ti Cuồng Lan, trong lòng đều có đáp án của mình rồi.
Ám Đao, chỉ có tác dụng nếu dùng lên người mà người đó tin tưởng nhất...người mà Lục phu nhân tin tưởng nhất, chắc không phải là lão Lý bán rau bên đường đâu nhỉ, hơ hơ.
Nhưng Đào Yêu với Ti Tĩnh Uyên đều hiểu, Miêu quản gia rất hi vọng người bị mù đó là Lão Lý hay Lão Trương bán rau bên đường, hoặc có lẽ là một người nào đó mà hắn không quen biết.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc ô mượn từ chỗ thuyền gia đã không dùng được nữa rồi, Đào Yêu vào trong nhà: "Có người hay không cũng phải tránh mưa đã rồi tính sau, mưa lớn quá rồi."
Ti Tĩnh Uyên kéo Miêu quản gia vào cửa, mấy con người nhanh chóng đến một mái hiên gần họ nhất. Vừa mới đứng lại, gian phòng bên cạnh lại truyền đến một âm thành, là một cô nương đứng sau cánh cửa chỉ lộ ra nửa thân người, trong tay cầm một cái chổi, hoảng hốt trừng mắt nhìn bọn họ:"Các...các ngươi là ai? Sao lại tùy tiện vào nhà người khác như thế?"
Miêu quản gia nhìn thấy nàng, đi lên trước một bước: "Bên kia có phải là Trùng Trùng cô nương không?"
A đầu kia nghe nói, nghi hoặc bước ra, xuyên qua màn mưa ngó nửa ngày mới hoảng hốt nói: "Là Miêu tiên sinh sao!"
"Đúng thế." Miêu quản gia bước nhanh đến trước mặt nàng, lại nói với Ti Tĩnh Uyên và Đào Yêu: "Vị cô nương này là a hoàn của Lục gia."
A đầu kia vội đến thi lễ với bọn họ: "Chào Miêu tiên sinh và các vị, trời mưa lớn thế này, sao đột nhiên lại đến nhà chúng ta thế này?" Nàng nghi hoặc nhìn ra cửa lớn, lầm bầm: "Cửa lớn rõ ràng có khóa mà."
Ti Tĩnh Uyên chắp tay nói: "Xin hỏi vị cô nương này..."
"Công tử không cần đa lễ, cứ gọi ta là Trùng Trùng được rồi." Nàng ngắt lời Ti Tĩnh Uyên, lại đánh giá hắn và Đào Yêu một lượt: "Công tử và cô nương là bằng hữu của Miêu tiên sinh sao? Nhìn rất lạ mặt." Nói xong ánh mắt lại rơi về phía Ma Nha và Cổn Cổn: "Chẳng lẽ tiểu sư phụ đây cũng là bằng hữu của Miêu tiên sinh luôn sao?"
"Đúng thế đúng thế, chúng ta đều là bằng hữu của Miêu tiên sinh." Ti Tĩnh Uyên qua loa trả lời, rồi lại nhìn quanh bốn phía: "Chỉ có mình cô nương thôi sao?"
Trùng Trùng gật đầu.
"Thế thì khóa cửa làm gì?" Đào Yêu không hiểu.
Trùng Trùng thở dài nói: "Là lão gia phân phó vậy đó, nói không muốn bị người khác làm phiền, bình thường đều đi bằng cửa sau." Nói đoạn nàng lại đè thanh âm xuống nói với Miêu quản gia: "Năm nay người đến muộn hơn năm ngoái rồi, phiền người đi ra chỗ khác ta có chuyện muốn nói riêng."
Miêu quản gia thấy sắc mặt nàng khó coi, chỉ đáng đi theo nàng qua một bên.
"Trùng Trùng cô nương có điều gì khó nói sao?" Miêu quản gia hỏi.
Nàng dụi mắt, nghẹn ngào nói: "Miêu tiên sinh có điều không biết, phu nhân xảy ra chuyện rồi, giết người trên phố, bị quan phủ bắt nhốt vào trong lao ngục, nhưng cách đây không lâu lại bị cướp ngục rồi, cũng không biết phu nhân bị đưa đi đâu, sống chết thế nào. Miêu quản gia người phải giúp lão gia nhà ta với!"
Miêu quản gia hỏi: "Lục Trừng đâu?Người đang ở chỗ nào?"
"Lão gia ngày ngày chìm trong men rượu, thân thể cũng không như mọi ngày, hôm nay vừa sáng sớm đã nói đau đầu, Tiểu Cửu lại về quê thăm thân thích rồi, ta nói ta đưa người đi khám đại phu, người cũng không muốn ta đi cùng, nói tự đi là được. Lần này chắc là đi đến tiệm thuốc của Thẩm đại phu thành tây rồi, nếu đã khám bệnh xong rồi, hơn nửa là sẽ đến thẳng quán rượu để uống." Trùng Trùng chùi nước mắt: "Đúng là tạo nghiệp mà... vốn là một gia đình tốt đẹp như thế."
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Đào Yêu nghiêng đầu qua: "Chủ nhân nhà ngươi chỉ bị đau đầu thôi sao? Không có gì khác nữa?"
Trùng Trùng khó hiểu nói: "Không nghe thấy lão gia nói chỗ nào không khỏe nữa cả?"
Ti Tĩnh Uyên chỉ vào mắt mình: "Lão gia nhà ngươi, đôi mắt vẫn ổn chứ?"
Trùng Trùng càng thấy khó hiểu hớn, hỏi ngược lại: "Công tử vì sao lại hỏi như thế?"
Đào Yêu cau mày: "Hắn đi đường bị đập đầu vào tường sao?"
"Cô nương thật kỳ quái, lão gia nhà ta cũng không phải là tên mù, sao có thể đi đường đụng tường được." Trùng Trùng nhìn bọn họ, đột nhiên có chút phòng bị: "Các người rốt cuộc đến đây làm gì?"
Miêu quản gia ấn vai Trùng Trùng xuống: "Lục Trừng thực sự không bị mù sao?"
Trùng Trùng giật mình: "Miêu tiên sinh, lão gia quen thân với ngài như thế, sao ngài lại hỏi ta như thế? Lão gia xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Miêu quản gia buông nàng ra, Ti Tĩnh Uyên và Đào Yêu nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn.
Ti Tĩnh Uyên và Đào Yêu sắc mặt khó hiểu, lẽ nào... mọi người đều sai rồi sao?
"Ta biết hắn ở đâu." Miêu quản gia quay người liền rời đi: "Mọi người đứng đây đợi ta, đợi ta tìm hắn về rồi tính tiếp."
"Ta cũng đi." Ti Tĩnh Uyên đi theo: "Ngươi đi một mình ta không yên tâm."
Miêu quản gia nhìn hắn: "Đại thiếu gia, hơn một nửa công phu của người là do ta dạy đấy."
Ti Tĩnh Uyên nhún vai: "Nhưng ngươi lớn tuổi rồi mà."
"Tuổi qua tứ tuần vẫn còn tráng kiện lắm." Miêu quản gia thở dài: "Đại thiếu gia, người sau này nếu như không muốn bị nhị thiếu gia cấm túc nữa thì nhất đừng ăn nói bừa bãi nữa."
Ti Tĩnh Uyên khịt khịt mũi nói: "Tuổi tác cao rồi khó tránh khỏi dễ mềm lòng, ngươi cho rằng ta là đang không yên tâm điều gì chứ?"
"Người vẫn cho rằng đó là hắn sao?" Miêu quản gia hỏi lại.
"Mắt thấy sự thực mới có thể yên tâm." Ti Tĩnh Uyên bĩu mỗi nhìn ra bên ngoài: "Đi thôi, thuận tiện đưa ta ra ngoài thưởng thức mảnh đất thế ngoài đào nguyên khiến cho linh hồn ngươi vướng mắc này luôn."
Trùng Trùng không hiểu nhìn họ, lo lắng nói: "Các người rốt cuộc đang nói gì thế? Phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, nếu như lão gia cũng xảy ra chuyện gì bất trắc thì làm sao đấy!"
"Ngươi lo không có ai trả tiền công cho mình à?" Đào Yêu đánh giá bốn bề, gian nhà không có chút nhân khí cho nên cũng trở nên nhanh chóng tàn tạ.
"Đúng. Phụ mẫu ở quê còn đợi ta về đưa tiền dưỡng lão nữa." Trùng Trùng rất thành thực trả lời: "Nhưng ta đến Lục gia mấy năm nay, lão gia phu nhân đối xử với ta không tệ, bây giờ ta chỉ hi vọng gia đình này đừng gặp thêm chuyện gì nữa, cho dù tiền công của ta có bị giảm thì ta cũng bằng lòng ở lại." Nàng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt: "Đến ta cũng đi rồi thì Lục gia thực sự sẽ thực sự tàn lụi mất thôi."
15.09.2020
Danh Sách Chương: