Người quyết định tất cả là anh, khoảnh khắc đẹp nhất mà anh đã nói chỉ vỏn vẹn có 5s, phải là người thông minh và nhanh tay thì mới bắt được.
Anh đã cho mọi nhân viên nghỉ 3 ngày nên anh rất rảnh rỗi ngồi nhà kiểm tra, đêm qua anh và cô lái xe thẳng về nhà dưới quê với bà Nội.
Vì yếu tố bất dịch nên cô về ở nhà bố mẹ, chỉ mình anh thơ thẩn nghiên cứu đống ảnh này. Sáng nay lão Phó đã in ra rồi gửi về đây cho anh, kể ra cũng vui, họ chụp rất nhiều, đầy một thùng mì tôm ăn liền luôn.
Tiếc là toàn ảnh gì đâu, anh không vừa lòng lắm. Bức thì chụp cảnh hoa rơi, bức chụp làn nước, bức chụp hoa và nến, bức lại chụp pháo hoa bắn trên trời, thế cũng thôi đằng này đa số ảnh chụp là các thần thượng âm nhạc, các diễn viên tài năng và các người đẹp. Anh liếc cũng chẳng buồn liếc họ nên tính sẽ mang phát cho đám trẻ trong trường cũ, bọn trẻ hâm mộ nhiều idol lắm, cho chúng là chúng lấy hết thôi.
Thấy quá chán nên anh quyết định đi tìm cô, thay đồ gọn gàng, sạch sẽ, bước ra cửa, cánh cửa lớn nên không may đập vào cái thùng ảnh khiến nó văng hết ra ngoài, lộn xộn hết cả lên, cúi người thu xếp lại, trong đó rơi ra một tấm ảnh đẹp đến khiến anh ngẩn người. Đó là bức ảnh chụp cô, cô đứng trong đám đông, nhìn thì rất bình thường nhưng trong tấm ảnh nó lại mang tới cảm giác rất nhẹ nhàng, khuôn mặt cô ngơ ngác nhưng đôi mắt to tròn lại ầng ậng nước, giọt nước mắt của cô như viên trân châu đọng lại nhưng không rơi xuống, nó cứ lấp lánh ở đáy mắt cô đẹp đến mĩ lệ, nó khơi gợi bản tính muốn bảo vệ của một người đàn ông.
Anh không thu dọn nữa mà mang tấm ảnh ấy lồng vào khung, đặt cạnh đầu giường rồi mặc kệ đám lộn xộn bước ra khỏi nhà.
****
Ở một nơi khác tại trung tâm thành phố, đồn cảnh sát điều tra khu vực 2.
Trong phòng tối chỉ thắp một cái đèn bàn duy nhất và nó cũng là điểm ngăn cách của hai nhân vật. Một uy nghiêm hung hãn, một lạnh nhạt chống đối.
Anh cảnh sát thẩm vấn từ đêm qua tới giờ vẫn thu được gì, cuồng mắt đã bắt đầu thâm tím và sức chịu đựng cũng gần cạn kiệt, lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt.
Cô ta cũng vẫn mang bộ dạng ngày hôm qua có điều nhếch nhác hơn chút, cô ta rất bình tĩnh đối mắt với anh, ánh mắt căm ghét và cử chỉ có vẻ rất thoải mái, môi đỏ không hé ra lần nào dù anh đã hỏi rất nhiều. Trong vòng 15 phút nữa nếu cô ta không nhận tội anh bắt buộc phải để nữ cảnh sát tiến vào, họ là phụ nữ với nhau làm việc cũng không cần nể nang như anh.
- Nói đi, cô lấy số ma tuý đó ở đâu?
-...
- Chúng tôi đã cho lục soát phòng trọ của cô, phát hiện hai gói thuốc cấm, một lọ thuốc chất kích thích. Từ những bằng chứng chính chủ đưa tới, cô đã hoạt động mại dâm nghiêm trọng. Mất đạo đức và tình hình trị an khu vực, cô cũng đã từng làm bị thương nhiều người, vi phạm pháp luật,... Tất cả tội danh trên đều được thành lập, cô có nhận tội không?
-...
- Đêm qua, đồng chí chúng tôi theo dõi cô và biết hành vi phạm tội của của, đây sẽ quy nặng vào tội cố ý giết người, cô nhận tội chứ _ anh vẫn kiên nhẫn nói.
-..._ ả vẫn ngây ngốc gõ lạch cạch lên bàn, làm như không quan tâm.
- Tốt thôi, cô rất gan dạ_ anh cảnh sát khẽ tán thưởng, đứng dậy đạp bay cửa ra khỏi phòng mang theo khuôn mặt tức giận. Gặp tới đồng nghiệp thì lắc đầu, ra hiệu ám chỉ rồi vào phòng nghỉ nghỉ ngơi. Đàn ông phạm tội đã mệt, đám đàn bà mà phạm tội không chỉ mệt còn rắc rối nữa, đánh không được chửi cũng chẳng xong.
Trong phòng tối chỉ còn lại mình ả, nở nụ cười thích thú vì nghĩ rằng anh đã bị nghiện. Dường như sự tệ hại của ả hiện giờ không là gì, rất tốt, ả sung sướng vì hành động thông minh của mình. Môi đỏ khẽ mở ra ngân nga hát, trêu chọc cái đèn làm nó lúc sáng lúc tối, ả trèo lên hẳn cái bàn nằm xuống ngủ, dường như việc ả ngồi trong tù là điều bình thường, phải ả ngồi tù quen rồi, cũng chẳng còn thấy sợ nữa. Ả chỉ sợ ả ngồi tù mà lũ khốn kia ở ngoài sung sướng thôi.
Song phương với thời điểm thẩm vấn trong tù của ả thì nổi cồn cồn ở ngoài là vụ giám đốc Châu Giang của xưởng rượu Châu Thành rạng rỡ đầu báo lá cải tin tức ngoại tình. Đầu báo rạng rỡ là thế, khi mở ra còn khiến người đọc giật mình hâm mộ, trang thông tin của ông ta chiếm mất 5 tờ báo chỉ để liệt kê các em chân dài và ảnh chụp thân mật giữa ông ta và đám chân dài đó. Không hề mờ mà được chụp rất rõ nét, rất đặc sắc, mỗi em ông ta bao dưỡng không chỉ xấu hơn mà chỉ có xinh hơn người, da trắng chân dài mắt to long lanh, lại thêm vẻ ngoài nóng bỏng như muốn hớp hồn người vậy. Thế không hâm mộ sao được đây!!!
Bà Châu vừa đi du lịch về, nghỉ chưa kịp nghỉ đã nhận được món quà nóng hổi từ người chồng thân yêu làm suýt tăng xông. Bà vứt tất cả đồ đạc vào sân rồi ra hiệu tài xế lái xe tới công ti, không thèm bận tâm có kẻ nào theo không mà hùng hổ tiến vào, bà phải đập chết kẻ trăng hoa kia, già rồi còn đê tiện, hạ lưu cặp kè với toàn bọn bằng tuổi cháu mình. Ra cái thể thống gì, bà đây đếch cần mặt mũi, bà đây nổi tiếng đanh đá sẵn rồi, bà xử xong lão già kia bà sẽ tính xổ với mấy con đ** kia, lăng loàn, hồ li tinh.
***
Buổi sáng náo nhiệt là vậy cũng không thể bằng ban đêm, nghe đâu ông Châu Giang bị đánh đến bầm dập và bị nhốt vào trong phòng, mụ vợ thế kỉ của ông ta đã nhốt ông ta và giao công ti cho các con quan lí. Nghe đâu đám hồng hồng của ông ta cũng bị ăn một trận tơi tả, sự nghiệp cũng suýt sụp đổ, thi nhau vào viện phẫu thuật lại, bị đánh đến vẹo mũi, ọp ẹp ngực sữa và lệch cả cằm luôn.
Tại nhà, Nicclo và Triển Kha xem tin tức mà nhếch miệng lắc đầu, kể ra sếp cũng ác thật, mấy trăm triệu đi sửa chỉ vì một bài báo của sếp làm hỏng hết rồi, tiếc ghê...!!!
Bệnh viện thẩm mĩ là cúi lạy thần linh, họ thật may mắn vì tự nhiên đắt sô, thật nhiều người ghé thăm nha...
Cảnh sát xem tin tức cũng ngó ngó vào lồng sắt, ả may ghê may mà ở đây với họ không thì là cũng bị bả vợ kia đánh cho te tua rồi...
Cô và mọi người xem tin tức, mỗi người một biểu cảm tặc lưỡi, đúng là ác liệt, ta nói tốt nhất đừng để đàn bà ghen, nhất là đàn bà chanh chua, nếu không số phận bạn sẽ bi thảm như lão già kia thôi...
Anh gác chân lên bàn, ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn, đấy là vẫn còn nhẹ nhàng chán, lão mới bị vợ đánh, lão đã bị đám trong tù đánh đâu mà có cảm giác, anh vẫn nhân từ chán...
*** Gặp gỡ vui vẻ
Mặc kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh, mặc kệ những bộn bề vất vả, mặc kệ dòng người ngược xuôi, việc của anh bắt đầu tiếp diễn theo dòng thời gian của màu hồng. Sáng sớm tinh mơ, anh hôn nhẹ lên tấm hình cô đã đóng khung đẹp đẽ, rời giường vệ sinh sạch sẽ, xuống dưới nhà dọn dẹp.
Anh kiểm tra tất cả mọi thứ, đóng quà vào túi giấy, đặt cạnh cửa ngoài. Vào bếp nấu bữa sáng đơn giản cho mọi người, dọn lên bàn, anh nấu xong thì mọi người cũng ra ngồi đầy đủ. Bữa cơm thường thì không ai nói gì nên chóng vánh trôi qua, chị Sáu dìu bà vào thay đồ, ba anh cũng trở lại phòng thay đồ gọn gàng, anh cũng vậy tắm táp qua loa rồi thay một bộ quần áo lịch sự xuống nhà. Hôm nay, ngày lành tháng tốt, anh đưa phụ huynh tới gặp gỡ bố mẹ vợ tương lai, có lời chào hỏi chính thức với họ. Vừa hôm qua mới gặp xong nhưng anh vẫn thấy hôm nay nó là lạ sao ấy, hưng phấn tột độ.
Bà Nội và mọi người cũng nhận ra tâm tình rất tốt của anh nên ai cũng cười vui vẻ. Anh xách quà theo sau họ đi bộ tới nhà của cô, quãng đường không quá ngắn cũng không quá xa khiến anh lần đầu tim đập rộn ràng, những rung động tuyệt đẹp của anh đã có một kết thúc đẹp như mơ rồi.
Ở nhà cô cũng cảm nhận được không khí như gió xuân của anh nên rất hào hứng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lau chùi bàn ghế, đồ vật bóng loáng, cả cái bồn cầu hôm nau cũng thơm tho lạ thường. Bố mẹ Từ đi thể dục về thấy thế phá ra cười, nay có cô Tấm ghé thăm.
Cả nhà ăn sáng xong, cũng tự thay cho mình một bộ đồ thật lịch sự rồi ra phòng khách ngồi chờ nhà trai đến, dù đã quyết định hết rồi nhưng là lần đầu cũng như lần cuối gả con gái, họ không hồi hộp mới lạ, con gái của họ sắp về làm dâu nhà người ta rồi.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông cửa làm thức tỉnh mọi người, cô theo lễ nghĩa chạy ra mở cổng, nhìn thấy là mọi người và anh thì nở nụ cười thật tươi rồi đưa họ vào nhà, hai bên gia đình ngồi hai bên ghế, đối mặt nhau, đều giữ nụ cười chân thành.
- Chào anh Từ, chị Từ / bác trai, bác gái_ All
- Chào bà, anh Lâm và chị nhà_ bố mẹ cô nói.
- Không phải bố mẹ ơi, đây là bạn của con gái bà Nội, cô Sáu kiêm quản gia của bà luôn_ cô nhẹ giọng giải thích.
- À, tôi xin lỗi_ bố Từ ái ngại nói.
- Không không, hiểu lầm thôi, không cần xin lỗi đâu_ bố Lâm lên tiếng.
Trong khi mọi người nói chuyện thì cô pha trà, rót cho mỗi người một ly.
- Bà nội, bác và cô dùng trà. Bố mẹ uống trà_ cô đặt chén nước tới trước mặt từng người rồi lễ phép nói.
- Cảm ơn con gái_ All
- Bác trai, bác gái... Nhà con tới đường đột, có món quà từ bên kia mang về mong hai bác nhận cho ạ_ anh khôn khéo nói, thật ra thì gọi thẳng là bố mẹ vợ cũng được nhưng mà trong không khí oai phong của buổi ra mắt thì nên kiềm chế chút.
- Quà cáp gì chứ, toàn người nhà cả_ mẹ Từ ái ngại nói, cái thằng nhỏ lần nào tới cũng có quà là sao thế không biết, hôm qua cũng có, nay cũng có, nó mua cả bộ tặng chắc.
- Mong anh chị nhận cho, là tấm lòng cả thôi_ bà Nội nói.
- Vậy, được rồi. Cảm ơn con, lần sau không cần phải thế đâu_ mẹ Từ nói.
- Dạ_ anh lễ phép nói.
- Cùng làng cùng xóm với nhau nên tôi nói thẳng. Con trai tôi có ý với con gái nhà mình, điều này hai nhà đều biết cả rồi. Cũng không cần phải hoa mĩ làm gì. Đối với tôi cứ chân thật với nhau là tốt nhất, chúng tôi mong rằng sẽ được rước tiểu Du về làm dâu, được gọi anh chị một tiếng thông gia, anh chị thấy được không ạ_ ba Lâm vận dụng nhiều năm kinh nghiệm của mình nói.
- Anh nói rất đúng ý tôi. Tôi cũng không thích câu nệ tiểu tiết, tụi nhỏ thích nhau thì cứ đến với nhau, tôi cũng muốn gọi anh một tiếng ông thông gia rồi_ ba Từ nói.
- Hảo, cảm ơn anh chị. Già này chờ ngày này lâu lắm rồi..._ bà Nội xúc động nói.
- Bà quá lời rồi, chúng tôi cũng là rất mong ngày con gái thành gia lập thất_ mẹ Từ thấy ánh mắt đo đỏ của người bà thì cũng rất cảm động.
- Sinh con gái rất thiệt thòi, nó chỉ sống mấy chục năm với bố mẹ rồi cả đời sẽ bên gia đình chồng. Chúng tôi biết sự vất vả của anh chị nên tất cả mọi sự sắp xếp chúng tôi đều nghe theo nhà mình. Tôi biết anh chị rất thương yêu con gái nên hãy làm mọi thứ thật tốt đẹp vì con gái của chúng ta, cũng vì con trai chúng ta được không?_ bà Nội nói.
- Cảm ơn bà, con gái tôi có một gia đình chồng tâm lí như vậy chúng tôi có chết cũng nhắm mắt được rồi_ ba Từ nghe thế rất mừng, quả là con gái ông, không nhìn nhầm đối tượng.
-...
-...
Hai bên gia đình trò chuyện rất vui vẻ. Anh và cô tranh thủ đi tâm sự, đến khi họ phát hiện ai nấy cũng nhìn mình thì nhận ra đã trưa nên quyết định không nấu cơm nữa mà ra nhà hàng thưởng thức.
Buổi họp mặt diễn ra tốt đẹp, nói là gặp mặt nhưng theo lời của bác Thẩm, mẹ Thanh nói lại. Đây chính xác là buổi tán chuyện giữa những người thân trong gia đình, vì ngờ ngợ nên lúc đầu sẽ rất lịch sự nhưng khi đã quen nhau và có tiếng nói chung, sẽ thản nhiên và thoải mái hơn nhiều.
Thật là một ngày dài và nhiều cảm xúc...!!!