• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Cảnh Nhàn tặng cho Trình Tri Quân một ánh nhìn khinh bỉ, sau đó nói:"Vậy, huynh mau chóng tìm cách rời khỏi đây đi, ta coi như chưa từng nhìn thấy huynh."

Lâm Cảnh Nhàn không muốn hỏi Trình Tri Quân đã xảy ra chuyện gì và tại sao hắn lại bị người ta truy bắt đuổi giết.

Đôi khi, biết càng ít lại càng tốt, biết càng nhiều thì xui xẻo càng nhiều hơn.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ hung dữ vừa rồi của Trình Tri Quân, Lâm Cảnh Nhàn liền biết, Trình Tri Quân hẳn là đang làm chuyện gì đó rất trọng đại, nếu biết quá nhiều, không chừng sẽ bị hắn diệt khẩu luôn.

Trình Tri Quân nhìn Lâm Cảnh Nhàn thật lâu, dường như không hề cho rằng Lâm Cảnh Nhàn lại dễ nói chuyện đến như thế, hơn nữa lại phủi sạch hết mọi việc đến một cách trơn tru đến như vậy.

Lâm Cảnh Nhàn có thể không sạch sẽ trơn tru được chăng? Nàng chỉ sợ bị hắn giết người diệt khẩu thôi.

Sự tò mò về một thứ gì đó, sánh ngang với cái mạng nhỏ của nàng, thì nàng đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì mà chọn lấy cái mạng nhỏ mình của mình rồi.

Lúc này Trình Tri Quân mới xốc lên cái sọt bước ra ngoài, nhưng vào lúc này, Trình Tri Quân đột nhiên khó chịu rên hừ một tiếng.

Lúc xốc chiếc sọt lên ánh sáng liền chiếu vào, Lâm Cảnh Nhàn mới nhìn thấy một đoạn vết máu chảy.

Dường như Trình Tri Quân đã bị thương.

"Này, huynh không sao chứ." Lâm Cảnh Nhàn hỏi.

Trình Tri Quân liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn, trầm giọng nói:"Không có gì nghiêm trọng."

Lúc nói câu này, thân thể Trình Quân không khỏi lắc lư một chút, Lâm Cảnh Nhàn thấy Trình Tri Quân như vậy, sắc mặt tối sầm lại:"Huynh đã đến nước này lại còn nói không có gì nghiêm trọng."

Lâm Cảnh Nhàn rốt cuộc cũng biết, kiếp trước Trình Tri Quân vì sao mà chết rồi.

Nàng nói mà, tuy rằng mọi người đều nói Trình Tri Quân là vì bệnh lao mà chết, nhưng nàng đã nhìn thấy Trình Tri Quân nhiều lần như vậy, liền phát hiện Trình Tri Quân không bệnh nặng như mọi người nghĩ, cho nên càng không thể chết nhanh đến như vậy được.

Hóa ra, cái mạng nhỏ của hắn là vì hắn tự mình lăn lộn ở bên ngoài đến chết thôi!

Lâm Cảnh Nhàn nghiêng mắt nhìn thoáng qua Trình Tri Quân, sau đó nói:"Ta làm người tốt thì sẽ làm đến cùng, giúp huynh một tay vậy, ngoại trừ Trình phủ, huynh còn chỗ nào để đến không?"

Lâm Cảnh Nhàn không phải vì đồng tình thương cảm mới nghĩ sẽ giúp Trình Tri Quân nha, mà bởi vì nàng không thể không giúp hắn, nhìn dáng vẻ Trình Tri Quân như thế này, dù không bị kẻ thù bắt giết, thì hắn cũng sẽ chết thẳng cẳng vì mất máu quá nhiều.

Hắn chết cũng không quan trọng, nhưng nàng thì lại khổ rồi.

Một là không còn cách nào để trở thành góa phụ, không biết về sau nàng sẽ bị gả cho ai, hai là….nàng cũng không có cách gì để trở về Trình phủ để báo mối hận trong lòng nàng.

Nghĩ nghĩ như thế, đương nhiên Lâm Cảnh Nhàn chắc chắn sẽ giúp Trình Tri Quân.

Nàng ước Trình Tri Quân sẽ chết sớm, nhưng cũng phải đợi đến lúc nàng thành thân xong cái đã.

Trình Tri Quân nhìn nàng thật sâu:"Muội không sợ ta sẽ dẫn đến phiền phức sao?"

Lâm Cảnh Nhàn nhướng mày, hoàn toàn giấu kín suy nghĩ của mình vào trong lòng, sau đó mở miệng nói:"Huynh chính là vị hôn phu tương lại của ta, ta giúp huynh là phải."

Trình Tri Quân chợt cúi đầu nở nụ cười,  nữ nhân này, còn cho rằng hắn không biết gì sao?

Những lời nàng nói tuyệt không đơn giản như thế, nàng là muốn giúp chính bản thân nàng thôi.

Nhưng mà, nếu có người chịu giúp, dĩ nhiên Trình Tri Quân hắn rất vui lòng vừa ý.

Cuộc sống thường ngày của hắn, là không thể quá tin tưởng vào người khác, nhưng hắn cũng không hiểu bởi vì sao, khi hắn đối mặt với Lâm Cảnh Nhàn, bất luận như thế nào, Trình Tri Quân lại luôn tin rằng Lâm Cảnh Nhàn sẽ không làm hại đến hắn.

Lâm Cảnh Nhàn lo lắng mấy người kia vẫn chưa chịu rời đi, nên trốn ở đây thêm một lát nữa, đợi đến khi Thải Liên tới tìm mình.

Thải Liên trái lại rất thông minh, không hề mở miệng hỏi những gì không nên hỏi, chỉ chạy ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa.

Sau đó, Lâm Cảnh Nhàn liền đỡ lấy Trình Tri Quân, dựa theo chỉ dẫn của Trình Tri Quân, đã tìm thấy một ngôi nhà bỏ hoang ở phía nam.

Trình Tri Quân nhìn Lâm Cảnh Nhàn, sau đó lại nhìn Thải Liên, mở miệng nói:"Muội để nha hoàn này về trước đi, ta chỉ có thể đưa một mình muội vào trong đó."

Thải Liên căng thẳng nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Nhàn.

Lâm Cảnh Nhàn suy nghĩ một chút liền nói:"Thải Liên, em trước cứ đến phố Lịch tử, ở nhà họ La một lát, chờ ta trở về tìm em. Nếu đến tối ta vẫn chưa quay về, em hãy trở về phủ trước, bất luận như thế nào, em cũng phải ổn thỏa chuyện mẫu thân của ta, và đừng để người khác phát hiện ra ta không có ở trong phủ."

Thải Liên mặc dù có chút lo lắng cho Lâm Cảnh Nhàn, nhưng vẫn làm theo ý của Lâm Cảnh Nhàn.

Sau đó Trình Tri Quân liền kéo Lâm Cảnh Nhàn một cái, cả người liền bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt, đã ở bên trong trạch viện.

Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn Trình Tri Quân một cái, tuy rằng từ sớm đã biết, một người ung dung như hắn, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng không hề ngờ tới, tên nam nhân này công phu lại tài giỏi đến như tvậy.

Sau khi bước vào, Trình Tri Quân khó chịu rên lên một tiếng, rồi ngã hẳn xuống đất.

Mới vừa rồi Trình Tri Quân đã dùng hết sức lực rồi.

Lâm Cảnh Nhàn cũng không dám chậm trễ nữa, chỉ nhìn căn nhà hoang trong chốc lát, liền cố hết sức đỡ lấy Trình Tri Quân đi vào cái sân nhỏ bên trong.

Bên trong tiểu viện có rất nhiều phòng, Trình Tri Quân chỉ vào một trong số đó.

Lâm Cảnh Nhàn vội vàng đỡ lấy Trình Tri Quân đi vào.

Bên trong căn phòng, cũng không rách nát như nàng tưởng tượng.

Sau đó Trình Tri Quân suy yếu nói:"Trên vách tường có ám cách*, trong đó có thuốc."

Vừa nói xong, hai mắt của Trình Tri Quân đã nhắm lại.

Lâm Cảnh Nhàn nhìn Trình Tri Quân, thằng nhãi này chẳng lẽ đã ngất xỉu rồi? Lá gan cũng to nhỉ, này chẳng khác nào là trao cho nàng mạng sống của hắn mà.

Nhưng cũng may à, nàng hiện giờ vẫn còn hy vọng Trình Tri Quân còn sống, ít nhất là đợi đến khi cưới nàng rồi thì hẳn hãy chết.

Lâm Cảnh Nhàn nhẫn nhục chịu khó, đi lấy thuốc ra.

Sau đó lại nhìn đến y phục của Trình Tri Quân, cuối cùng nàng đành nghiến răng bắt đầu giúp hắn cởi ra y phục.

(hí hí, ta nói tỷ mà, hết sờ tới cởi..kaka)

Sau khi cởi hết y phục của Trình Tri Quân ra, Lâm Cảnh Nhàn liền nhìn thấy, bên hông eo của Trình Tri Quân có một vết thương dữ tợn.

Nàng cau mày, Trình Tri Quân, hắn đã đắc tội với ai, nhát dao trên người này, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn mà.

Lâm Cảnh Nhàn nhanh chóng đi lấy nước từ cái giếng trong sân mang lại đây, giúp Trình Tri Quân rửa sạch vết thương, sau đó đem máu đổ vào trong hồ sen, nàng không dám tùy tiện đổ ra bên ngoài, vạn nhất kẻ thù của Trình Tri Quân tìm tới, phát hiện có dấu vết để lại, chẳng phải nàng cũng sẽ xui xẻo theo hắn luôn sao?

Chờ sau khi giúp Trình Tri Quân băng bó tốt miệng vết thương xong, Lâm Cảnh Nhàn tâm tư luôn tỉ mỉ, lúc hai người đến đây, tất cả những dấu vết để lại đều được nàng xử lý hết rồi.

Với giấc ngủ này, Trình Tri Quân ngủ một hơi đến lúc trời chập tối.

Đợi đến khi Trình Tri Quân tỉnh lại, Lâm Cảnh Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm:"Huynh khá hơn chưa? Huynh nói cho ta biết cách rời khỏi đây, ta đến lúc cũng phải về rồi."

Trình Tri Quân thế nhưng lại nắm được tay của Lâm Cảnh Nhàn, hắn nói:"Ta bị thương nặng, không có cách nào đưa muội ra ngoài, chỉ có thể phiền muội ở lại đây chiếu cố ta một đêm."

Lâm Cảnh Nhàn trừng mắt tức giận nhìn Trình Tri Quân:"Hóa ra, huynh sớm đã có tính toán rồi.Bằng không thì tại sao, huynh lại bảo nha hoàn ta về trước chứ?"

Trình Tri Quân thì thào nói:"Ta cần một người giúp ta xử lý vết thương, người khác…Ta không tin được."

Nghe Trình Tri Quân nói như thế, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn dâng lên một chút tư vị kỳ quái, rõ ràng hai người cũng chưa quen biết nhau bao lâu, nhưng Trình Tri Quân lại có thể tín nhiệm nàng đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK