Mọi người rất dễ dàng có thể phân biệt được, cuối cùng hai vị cô nương này ai mới chính là người, được bọn họ yêu thích.
Và rõ ràng, trong lòng của mọi người đều nghiêng về phía Lâm Cảnh Nhàn.
Về phía Lâm Cảnh Nguyệt,vào lúc này thanh danh của nàng đã vô cùng tồi tệ rồi.
Nàng tặng cho Lâm Cảnh Nhàn một cái tát, đương nhiên, Lâm Cảnh Nhàn sẽ không dễ dàng nhận nó đến như vậy, đây chỉ là đòn phản công đầu tiên của nàng đối với Lâm Cảnh Nguyệt mà thôi.
Và Lâm Cảnh Nguyệt rất đáng bị xui xẻo như thế.
Sau khi mọi người rời đi, chỗ này chỉ còn lại đám người Trần di nương, Vương thị, và Lâm Tân Mẫn.
Lâm Tân Mẫn rất hài lòng với những gì Lâm Cảnh Nhàn đã làm vừa rồi, theo quan điểm của Lâm Tân Mẫn, cho dù Lâm Cảnh Nhàn thực sự bị oan ức, nhưng gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, là điều không nên, dẫu sao việc xấu trong nhà không thể đem cho người ngoài nhìn thấy được.
Vì Lâm gia, thân là nữ nhi nên biết hy sinh một chút.
Lâm Cảnh Nguyệt không cam lòng, vào lúc này, cả người như có một ngọn lửa bùng cháy. Rõ ràng đó là lỗi của con tiểu tiện nhân Lâm Cảnh Nhàn, vì sao kết quả, lại là Lâm Cảnh Nhàn được hưởng lợi chứ? Trái lại, nàng còn bị mang tiếng xấu?
Phải biết, danh tiếng đối với một cô gái mà nói, nó rất là quan trọng, nhưng hiện giờ, mọi chuyện xảy ra đến như vậy, về sau Lâm Cảnh Nguyệt nhất định sẽ bị nhà chồng của mình xem thường.
Danh tiếng của Lâm Cảnh Nguyệt đã bị phá hỏng, theo nguyên tắc mà nói, các cô nương ở Lâm phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Nhưng hiện giờ, người bị hại lại là Lâm Cảnh Nhàn, nên ảnh hưởng cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên, cho dù nàng có bị ảnh hương đi chăng nữa, Lâm Cảnh Nhàn cũng không sợ hãi.
Vì dù sao, nàng cũng đâu dự định sống cả đời ở Trình gia chứ, nàng chỉ đợi tên Trình Tri Quân kia, hí hí, chờ hắn đi đời nhà ma, nàng liền có thể có một cuộc sống tiêu sái hạnh phúc rồi. Nàng nào muốn tái giá với người khác, cho nên hai chữ thanh danh này, đới với nàng mà nói, có hay không cũng không quan trọng nữa.
Lúc này, Trình Tri Hiểu vẫn còn ở đây, dẫu sao, thì hắn cũng là người trong cuộc mà.
Chẳng qua, lúc này sắc mặt của hắn hơi mang vẻ u ám và buồn bực, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Lâm Tân Mẫn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:"Dù hôm nay đã xảy ra chuyện gì, thì cũng nên kết thúc ở đây thôi."
Nói xong, Lâm Tân Mẫn lại nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Nhàn, hy vọng Lâm Cảnh Nhàn không truy cứu nữa.
Lâm Cảnh Nhàn lại bắt đầu khóc, sau đó gật gật đầu nói:"Nguyên nương nghe lời phụ thân."
Đây là Lâm Cảnh Nhàn muốn nói cho mọi người biết rằng. Mặc dù nàng không truy cứu, nhưng chuyện nàng bị ủy khuất... Trên đời này, chỉ có những đứa trẻ biết khóc mới được cho kẹo, nàng không thể để người ta cảm thấy rằng, nàng bị khi dễ, mà một chút phản ứng cũng không có đâu.
Lâm Tân Mẫn nhìn thấy cô con gái lớn của mình như vậy, liền có phần thương xót. Dù sao, nó cũng là cốt nhục của hắn mà.
Vì thế, Lâm Tân Mẫn liền trừng mắt với Lâm Cảnh Nguyệt, nói:"Mấy ngày này, ngươi không được ra ngoài, cứ an ổn đợi gả đi."
Và hiển nhiên, Lâm Cảnh Nguyệt sẽ không khuất phục khi bị xử lý như vậy, nhưng không phục thì còn có cách nào ư.
Lúc này, Trần di nương liền nhìn đến nàng, ra hiệu cho nàng đừng nói xằng nói bậy.
Bây giờ, dù Lâm Tân Mẫn có nói gì đi nữa, nàng cũng phải nhận nó.
Mọi chuyện đã như thế này rồi, tất cả đều đứng về phía của hai kẻ tiện nhân Lâm Cảnh Nhàn và Vương thị kia. Bây giờ mà còn muốn ngụy biện, thì sợ rằng tổn thương lớn nhất cũng chính là hai người bọn họ mà thôi.
Xét cho cùng, Trần di nương là một người thức thời.
Mặc dù không cam lòng, nhưng bà vẫn cố gắng nhịn xuống cơn tức giận này.
Tiếp đó, Lâm Tân Mẫn chắp tay với Trình Tri Hiểu, nói:"Chúng ta qua bên đó xem bọn họ múa hát đi."
Trình Tri Hiểu gật gật đầu, rồi đi theo Lâm Tân Mẫn, cùng nhau rời đi.
Thực ra, Lâm Tân Mẫn cũng rất không hài lòng với Trình Tri Hiểu, bởi vì trong mắt ông, hai đứa con gái của ông trở thành như vậy, đều là do tên Trình Tri Hiểu này mà ra, nhưng với tình hình hiện tại, hắn cũng không thể nói gì được.
Lâm gia làm sao có thể đắc tội với Trình gia chứ?
Đời này, hắn sợ nhất là giữ vị trí chức tạo ở Thanh Châu, nhưng Trình Tri Hiểu thì khác biệt, là một thiếu niên thành công, còn là học giả của đương triều. Về sau, tiền đồ của hắn sẽ có một tương lai tươi sáng.
Chờ Lâm Tân Mẫn và Trình Tri Hiểu đi rồi, Trần di nương nhìn Vương thị bằng ánh mắt lạnh lùng, nói:"Tỷ dạy cho tốt nữ nhi của mình đi, quả đúng là người có chút tâm cơ!"
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã thong thả đứng dậy, trên mặt không còn vẻ thương tâm khổ sở nữa, trái lại còn có chút giễu cợt. Sau đó, Lâm Cảnh Nhàn đem mớ tóc rối bù sửa sang lại một chút, rồi nói:"Ta từ nhỏ đã ở bên cạnh di nương, bản tính này, hẳn là học từ di nương một ít đó."
Những chiêu trò này, chẳng qua cũng chỉ là học được từ Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt mà thôi.
"Hừ, tiểu tiện nhân, ta biết ngươi không phải là cái đèn dầu đã cạn mà, ngươi dám quyến rũ Trình đại ca, còn không biết xấu hổ?" Lâm Cảnh Nguyệt không tự chủ được, lại chửi rủa vài câu.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn cũng không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Cảnh Nguyệt.
Thật không biết, đầu của Lâm Cảnh Nguyệt ăn gì để lớn nữa, đến thời điểm này, còn có thể mắng ra được những từ như vậy.
Câu dẫn Trình Tri Hiểu?
Kiếp trước kiếp này, hai đời sống chung với nhau, đều là Lâm Cảnh Nguyệt quyến rũ Trình Tri Hiểu. Mà thê tử chưa qua cửa, danh chính ngôn thuận với Trình Tri Hiểu, vẫn luôn là nàng.
Lâm Cảnh Nhàn cũng không nói gì, chỉ như thế nhìn Lâm Cảnh Nguyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt tuy chửi rủa, nhưng một chút tự tin cũng không hề có, rất hiển nhiên đã nhớ tới, ai mới là người dụ dỗ hắn.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Vương thị nhìn hai mẹ con ở phía đối diện, cười khanh khách nói: "Gió thổi rồi! Hôm qua vẫn là gió tây thổi, nhưng hôm nay nó đã là gió đông rồi."
"Trên đời này, không có gì là vĩnh viễn không thể thay đổi, có một vài thứ thay đổi cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là con người, rõ ràng đã nhìn thấy được sự thay đổi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận số phận của mình! Đi trong gió, lại chẳng sợ gió lớn thổi bay đi mất!". Vương thị nói xong, liền mang theo Lâm Cảnh Nhàn rời đi.
Trước khi rời đi, Lâm Cảnh Nhàn nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, rồi nói một câu đầy ẩn ý:"Ta chỉ muốn nói cho muội biết, thứ muội muốn lại là thứ ta không cần. Nếu có một ngày, ta hối hận… thì thứ đó vẫn là của ta. Còn muội, cái gì cũng không có, chỉ là đồ vật thay thế mà thôi."
Không cần biết vì điều gì mà Lâm Cảnh Nguyệt lại thích Trình Tri Hiểu, nhưng có một điều hiển nhiên là... Lâm Cảnh Nguyệt yêu thích Trình Tri Hiểu đến điên cuồng, loại tình cảm này thậm chí rồi sẽ sinh ra một số ý nghĩ điên rồ khác.
Hiện giờ, Lâm Cảnh Nhàn lại nói ra những lời kích thích Lâm Cảnh Nguyệt như thế, đương nhiên nàng sẽ chịu không nổi. Bây giờ, hai mắt nàng trừng to, trong lòng như có một ngọn lửa muốn phun trào, chỉ có thể đứng đó, nhìn nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Lâm Cảnh Nhàn lại phát ra một tràng cười như tiếng chuông bạc phản bác lại, khiến cho khẩu khí trong lòng của Lâm Cảnh Nguyệt không kịp phát tác, liền mắc nghẹn lại ở giữa lòng ngực.
Không thể nuốt trôi, cũng không thể đưa nó ra ngoài.
Chuyện đã xảy ra như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt và Trần di nương cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục bữa tiệc mừng thọ nữa, nên liền cùng nhau rời đi.
Chờ hai người rời đi rồi, liền có một người từ chỗ sâu trong đám cỏ cây, từ từ bước ra.
Thì ra, đó là Trình Tri Quân.
Cảnh tượng vừa rồi, đều rơi vào mắt hắn...
Đôi mắt ánh lên vài phần nghi hoặc, nàng rốt cuộc là kiểu cô nương gì đây?
Nhìn bộ dáng lúc nãy, dường như, nàng còn có tình cảm với đại ca hắn, nhưng cẩn thận xem xét lại, trong đó còn ẩn chứa một chút ý vị cổ quái.