• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Lâm Cảnh Nhàn còn đang suy nghĩ, thì nàng đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, vội vàng chạy vào bên trong.

Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn mới cắn đầu lưỡi, tiếp theo, là một khuôn mặt đầy lệ nằm úp xuống bàn. Thải Liên nhìn thấy cảnh này cũng rất ngạc nhiên, nhưng dù sao, nàng cũng đã trải qua chuyện này, ngay lập tức liền phản ứng, nàng vỗ vỗ vào phía sau lưng của Lâm Cảnh Nhàn, nói: "Tiểu thư, cô đừng khóc."

Lúc này, đã có mấy người xông vào, Mạc chưởng quầy đi theo sau, lúng túng nói:"Các vị quan gia, phòng này khách quý đang ở, các ngài không được quấy nhiễu!"

Lâm Cảnh Nhàn lờ mờ nhìn thấy có người đang đi đến, đó là một vài vị nam tử đều mặc đồng phục giống nhau, trên người còn có bội đao và thanh kiếm nhỏ, vừa nhìn liền biết bọn họ là những nhân vật hung ác rồi.

Lòng nàng liền trầm xuống, có chút hối hận vì đã cứu Trình Tri Quân.

Lần đầu tiên, Trình Tri Quân bị đuổi giết, có thể là trùng hợp, nhưng hết lần này lại đến lần khác, luôn bị đuổi giết sao?

Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy, mọi chuyện lại không đơn giản như ban đầu nàng đã nghĩ.

Có trời mới biết, nàng chỉ muốn trở thành một quả phụ, nhưng nàng không muốn mình phải chết thẳng cẳng như vậy đâu.

Trước mắt, hiện giờ hắn vẫn chưa liên lụy đến nàng. Nhưng ai biết được, sau khi nàng gả qua, kẻ thù của Trình Tri Quân có đến tìm nàng luôn không?

Một vài người sau khi bước vào, họ liền nhìn thấy khuôn mặt đầy lệ của Lâm Cảnh Nhàn.

Lâm Cảnh Nhàn nghẹn ngào nhìn người ngoài cửa nói:"Các người tới tìm ta sao? Ta nói cho các ngươi biết! Ta thà chết cũng không trở về! Ta muốn đi tìm Lâm lang…."

(*là lang quân đó)

Dáng vẻ này của Lâm Cảnh Nhàn, rõ ràng là từ trong nhà trốn ra ngoài mà.

Mấy người ở ngoài cửa vốn định hỏi thêm nàng mấu cây, nhưng nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn như vậy, bọn họ cũng mất hứng, chỉ ở trong phòng lục soát một chút.

Đương nhiên, cũng có một vài người muốn đến chỗ Lâm Cảnh Nhàn, để lục soát cái bàn của nàng.

Nhưng Thải Liên đã nhanh chân bước tới trước, nhìn vài người rồi giận dữ nói:"Tiểu thư đã nói sẽ không quay về, thì sẽ không về! Các người, nếu muốn đem tiểu thư đi! Thì cứ bước qua ta trước  đã!"

Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn lại tiếp tục khóc lên, trông vô cùng tuyệt vọng và đáng thương.

Dẫn đầu là một tên nam tử trẻ, tuổi khoảng hai mươi, hắn hành lễ với nàng một cái, sau đó mở miệng nói:"Cô nương, đây chỉ là hiểu lầm, bọn ta đến không phải là tìm cô."

"Không phải đến tìm tiểu thư nhà ta, vậy còn không mau đi! Dọa tiểu thư nhà ta sợ, các người có khả năng bồi thường không?" Thải Liên không khách khí nói.

Nhìn Lâm Cảnh Nhàn như,một người điên vì tình lang mà lén chạy ra ngoài, mấy người vừa đến kia cũng không muốn dây dưa nữa, liền trực tiếp rời đi.

Chờ người đi khỏi, lập tức sắc mặt của Mạc chưởng quầy đã tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn không hỏi thêm gì, cũng rời đi. Lâm Cảnh Nhàn chắc chắn Mạc chưởng quầy này sẽ không dám nói gì.

Lúc này, dường như Thải Liên muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đã nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn cầm chén trà ném xuống đất!

Vừa khóc, vừa mắng không ngớt:"Đồ nam tử phụ tình, bạc bẽo! Ta bỏ nhà theo hắn, thế nhưng hắn cũng không chịu ra gặp ta!"

"Tiểu thư, cô đừng khóc, có lẽ Lâm công tử có chuyện phải làm…" Rất nhanh Thải Liên đã nhập vào vở kịch, phối hợp với nàng vô cùng nhịp nhàng.

Đợi một lúc sau, khi ngoài cửa người đã rời đi hẳn. Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Thải Liên đi xem một cái.

Chờ Thải Liên trở về, nói:"Người đều đi cả rồi."

Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn mới mở cái bàn lên, không chút khách khí kéo y phục của Trình Tri Quân, lôi Trình Tri Quân ra ngoài.

Sau khi Trình Tri Quân đi ra, biểu hiện trên mặt của hắn vẫn rất thanh đạm, tựa như người vừa mới trốn dưới bàn khi nãy, không phải là hắn vậy.

Về điểm này Lâm Cảnh Nhàn rất bội phục Trình Tri Quân, ngay cả khi chạy trốn, cũng có thể mang dáng vẻ tuấn tú, khắp người đều là vầng trăng sáng bao quanh.

"Chuyện vừa rồi, cảm ơn Lâm cô nương." Nhưng cũng may, Trình Tri Quân chỉ lạnh nhạt chứ không phải là thờ ơ lạnh nhạt. Lúc này, hắn thật lòng cảm ơn Lâm Cảnh Nhàn.

Tuy nhiên, Lâm Cảnh Nhàn cũng không thấy hiếm lạ gì, nàng chỉ hừ một tiếng nói:"Trình nhị công tử thật sự rất có bản lĩnh nha, hai ta bên ngoài tổng cộng đã gặp nhau ba lần rồi. Trong đó có hai lần, là huynh bị người ta đuổi giết!"

Nói xong,Lâm Cảnh Nhàn liền quan sát biểu hiện của Trình Tri Quân, nhưng từ thần sắc của hắn, nàng cũng không nhìn ra được gì.

Vẻ mặt của hắn vẫn như thế, nhưng trong giọng nói đã mang theo chút áy náy:"Đã quấy nhiễu đến Lâm cô nương rồi."

"Nè, Trình Tri Quân ……" Lâm Cảnh Nhàn nhìn Trình Tri Quân định mở miệng hỏi hắn, rốt cuộc hắn đang làm cái gì.

Nhưng lời vừa thốt ra đến miệng, Lâm Cảnh Nhàn lại không thể tiếp tục nữa. Hai lần bắt gặp hắn đều là trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, nhất định hẳn là đang làm chuyện gì đó không quang minh chính đại rồi. Nếu nàng biết chuyện của hắn, liền sẽ bị hắn bắt lên thuyền giặc, tựa như chuyện nàng làm với Chu ba tử vậy. Lâm vào tình trạng như thế, há chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan sao, lúc đó nàng phải làm gì bây giờ?

Lâm Cảnh Nhàn do dự một chút, liền nói:"Huynh đi mau đi, coi như ta không nhìn thấy huynh."

Trình Tri Quân hành lễ, sau đó nói:"Vậy, tại hạ xin cáo từ."

Chờ Trình Tri Quân đi rồi, Lâm Cảnh Nhàn tức giận vỗ mạnh xuống bàn một cái.

Lúc này, Thải Liên có chút lo lắng nhìn nàng, hỏi:"Tiểu thư…"

Bây giờ, trong lòng nàng thực sự rất rối bời, hai lần đụng phải chuyện như thế này, suýt chút nữa đã phá vỡ kế hoạch của nàng, nếu cứ gả qua như thế, có phải nàng cũng sẽ bị liên lụy luôn không? Có hay là không đây?

Thứ lỗi cho nàng nha, Trình Tri Quân chẳng qua cũng chỉ là một bước đệm để nàng có thể trở thành một quả phụ giàu có mà thôi, nàng không hề có bất cứ tình cảm nào với Trình Tri Quân cả. Cho nên, vào lúc này, đều đáng để nàng lo nhất chính là chuyện của Trình Tri Quân có liên lụy đến nàng hay không.

Lâm Cảnh Nhàn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương mình, trong lòng đã hạ quyết tâm. Trên đời này, nàng không bao giờ để hạnh phúc và vận mệnh của nàng bị khống chế trên tay người khác.

Hiện giờ, nàng có chút gấp rút, tính toán làm sao để bồi dưỡng thực lực riêng cho chính bản thân nàng.

Nhưng vào lúc này, nàng hiểu rõ, để làm mọi việc không thể một sớm một chiều, cần phải hoàn thành từng chút một, nhiều việc cho dù muốn gấp cũng gấp không được.

Bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn do dự nhất chính là, bước tiếp theo nàng có nên tiếp tục gả vào Trình phủ hay không, hay là vẫn nên tìm cách hối hôn.

Nàng muốn gả đến Trình phủ, một là vì tương lai hạnh phúc của chính nàng, hai là, muốn tìm Trình Tri Hiểu để báo thù, nhưng trong thâm tâm nàng, hạnh phúc của bản thân vẫn luôn quan trọng hơn việc báo thù.

Mặc dù, nàng không thể quên được mối hận này, nhưng nếu muốn nàng hi sinh hạnh phúc chỉ để báo thù, thì nàng không thể làm được.

Nhưng nếu, không gả cho Trình Tri Quân, thì nàng có thể gả cho người nào?

Gả cho người khác, có lẽ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp đến như vậy, nếu muốn chọn một kẻ đoản mệnh, về phương diện này chắc cũng khó mà kiếm được!

Đối với cánh nam nhân, nàng sớm đã tuyệt vọng rồi, nàng không muốn dính dáng gì đến đám nam nhân này nữa!

Nếu không phải Trình Tri Quân luôn dẫn đến những kẻ có ý định giết người, thì trong lòng nàng, hắn vẫn là lựa chọn tốt nhất! Xét cho cùng, trên đời này không có nhiều người đàn ông đoản mệnh giống như thế đâu.

===

Lời ta nói: Ta nói tỷ nói vậy, không biết Trình ca nghe được sẽ cảm tưởng như thế nào nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK