Ánh mắt của nàng quét lên trên người của Từ thị rồi chuyển đến trên người của Lâm Tân Trác. Mặc dù vị ngủ thúc này của nàng có chút không đáng tin cậy, nhưng tổng thể cũng không đến mức dính líu chấm mút đến nữ nhân của đại ca mình chứ, đúng không?
Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn cố gắng phủ nhận vấn đề này trong lòng nàng, nhưng nó vẫn cứ âm ỉ ở đó.
Nếu Trần di nương thật sự có chuyện gì có với Lâm Tân Trác, vậy Trần di nương chắc chắn sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục!
Lúc này, Vương thị đã lôi kéo tà váy của Lâm Cảnh Nhàn, thấp giọng khiển trách,"Nguyên nương, sau này con không được nói những chuyện hư ảo giả dối! Còn không mau đến nhận lỗi với ngũ thúc."
Lâm Cảnh Nhàn rất biết nghe lời, liền lưu loát nói:"Ngũ thúc, thực xin lỗi, là con đã mạo phạm thúc, có lẽ con đã nhìn lầm, nhớ nhầm, người chưa từng đi tới Mạch Hương viện."
Những lời này của Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn, dường như là đang che đậy điều gì đó.
Lúc này, Lão phu nhân đã chuyển đề tài, nói:"Các con có thể đến gặp ta, trong lòng ta còn vui vẻ hơn so với việc nghe những lời chút đại cát đại lợi này."
Rõ ràng là lão phu nhân không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Lâm Cảnh Nhàn cũng biết, nếu nói thêm, cũng chẳng ích lợi gì, dẫu sao cũng không có chứng cớ, có nói, chỉ sợ sẽ có người nhảy ra nói nàng bôi nhọ bọn họ.
Nhưng cho dù thật sự nàng muốn vu khống, thì nàng sẽ ngụy tạo ra chứng cứ rồi đến tìm bọn họ.
Tuy làm ra loại chuyện này, có một chút thâm độc, nhưng nghĩ đến những gì nàng gặp phải trong kiếp trước, nàng cảm thấy cho dù mình có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng là gì cả, nhiều nhất thì, cũng xem như là nàng mang tất cả những gì đã xảy ra trước kia, trả lại cho bọn họ mà thôi!
Trên đời này, không có đạo lý nào cho rằng, để người khác mưu hại, tính kế mình, mà mình không thể không đáp trả!
Nếu như nói, kiếp trước, Lâm Cảnh Nhàn là một người mềm lòng nhân từ, thì bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn đã mang một trái tim lạnh như đao cắt, nhất định sẽ không động lòng thương hại với kẻ thù của mình.
Ngay sau đó, bọn người của nhị phòng, tam phòng, và tứ phòng cũng đều tới.
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt cũng mới tới, nàng nhìn lão phu nhân, trước tiên hành lễ với bà, sau đó là quỳ trên mặt đất nói:"Tổ mẫu, hôm nay mẫu thân cũng muốn đến, nhưng hiện giờ vẫn còn trong thời gian cấm túc…. Mong tổ mẫu khai ân, có thể để mẫu thân đến đây mừng thọ với người."
Lâm Cảnh Nhàn cong môi, nàng đã biết từ sớm, Lâm Cảnh Nguyệt sẽ mang bộ dáng này mà đến.
Lúc này, nàng đi về phía trước một bước, nói với lão phu nhân:"Tổ mẫu, tuy rằng Trần di nương có sai, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, vẫn nên để Trần di nương ra ngoài,đến chung vui với chúng con ạ."
Lâm Cảnh Nhàn thật hào phóng nha, bởi vì nàng biết, Lão phu nhân cũng sẽ vì Trần di nương mà ra mặt thôi.
Một khi đã như vậy, nàng cũng nên thuận nước đẩy thuyền, để mọi người cảm thấy, kỳ thực nàng vẫn còn tình cảm với Trần di nương, nhưng trong khi đó, Trần di nương lại rất tuyệt tình với nàng.
Công phu mặt ngoài này, nếu có thể tận dụng đủ lực, làm đúng lúc, thì nó có thể giết người một cách vô hình.
Vương thị cũng thuận theo nữ nhi của mình, mở miệng nói: "Mẫu thân, người mở lời để Trần muội muội ra đây đi, còn về phía Lão gia, con sẽ nhờ La di nương cầu xin giúp muội ấy."
Lão phu nhân đương nhiên sẽ không nỡ cấm túc Trần di nương, tuy rằng nó chỉ là một đứa thiếp thất, nhưng cũng là thân thích với lão phu nhân, trong đám nữ quyến ở Lâm phủ này, lão phu nhân để ý nhất cũng chính là Trần di nương.
Lúc này, bà xua xua tay nói:"Biết rồi, vậy đến mời nàng ta đến đây mừng thọ đi."
Lúc này, mọi chuyện trong phủ đều do Vương thị quản lý, vì thế liền dẫn đầu nói: "Đa tạ mẫu thân ân điển."
Nói xong, Vương thị xoay người nói:"Tĩnh An, ngươi đến báo tin vui cho Trần di nương đi."
Đến khi Tĩnh an tới Mạch Hương viện, Trần di nương cũng đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị rời đi, thì nghe nói:"Chúc mừng Trần di nương, phu nhân vừa mới cầu xin cho người, lão phu nhân đã ân chuẩn mời người đến mừng thọ."
Lời này của Tĩnh An, ít nhiều cũng khiến người nghe có phần khó chịu.
Trần di nương muốn đi ra ngoài, nhưng nếu nàng đi được, thì đó là do lời cầu xin của Vương thị….Nghĩ vậy, trong lòng nàng thực sự không cảm thấy thoái mái đâu, không phải vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi, mà là do bởi vì lý do này, trong nháy mắt Trần di nương cảm giác được bản thân đã bị rơi xuống thế hạ phong.
Nàng từ khi nào, đã suy bại đến mức phải cần đến sự cầu tình của Vương thị chứ?
Nhưng lúc này, Trần di nương không dám nổi giận, không thể làm gì khác hơn đành phải cắn răng chịu đựng, thong thả ung dung cất bước đi ra ngoài.
Khi mọi người đã đến gần như đông đủ, lúc này, Lâm Tân Mẫn từ trong phủ nha đã trở về, bắt đầu đến chúc thọ cho Lão phu nhân.
Lúc Lâm Tân Mẫn nhìn thấy Trần di nương cũng có ở đây, vẻ mặt nhàn nhạt, không nói thêm gì. Có lẽ, bởi vì hôm nay là tiệc mừng thọ của Lâm lão phu nhân, hắn cũng không muốn làm mất thể diện của bà, hoặc là có lẽ hắn vẫn còn tình cảm với Trần di nương.
Tiếp đó chính là ngọ yến, là bữa tiệc trưa dành cho cả nhà.
Ngọ yến qua đi, những người đến mừng thọ, cũng lần lượt đến, những người này trước khi rời đi, sẽ ở lại Lâm phủ, dùng bữa tiệc tối.
Trong phủ còn mời đến một gánh hát tới xướng khúc, thật là náo nhiệt, cả khu hoa viên trống trãi giờ đã dầy đặc khách khứa. Lâm Cảnh Nhàn đã bố trí cảnh vật xung quanh một cách tao nhã và lịch sự, đây là điều mà Trần di nương kia không thể so sánh được, bà ta làm sao lại phóng khoáng đến như thế chứ.
Một vài vị phu nhân đã đến, Trần di nương tựa như con hồ điệp lượn vòng quanh những vị phu nhân này.
Những vị phu nhân đó Trần di nương đều quen biết. Những năm trước, những việc như thế này, cũng đều do Trần di nương đảm nhận.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy Trần di nương như vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, xem ra hôm nay Trần di nương muốn chiếm hết danh tiếng tốt và công trạng về phía mình rồi!
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thoáng qua phía Vương thị.
Vương thị gật gật đầu, rồi dẫn nàng đến chỗ mấy vị phu nhân và Trần di nương. Chờ đến trước mặt, Vương thị liền mỉm cười nhìn mọi người nói:"Các vị phu nhân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
"Chẳng hay vị này là…" Có người nhìn thấy y phục quý khí trên người Vương thị, nhịn không được liền hỏi.
Vương thị cười nói:"Ta là đích thê của Lâm *chức tạo, Vương thị."
(*là nội vụ phủ, các phường dệt may)
Vài vị phu nhân nhìn Vương thị, sau đó hít lấy một hơi, nói:"A, cô là Lâm phu nhân!"
Vương thị gật gật đầu nói:"Bởi vì, mấy năm nay ta có bệnh trong người, cho nên không có lui tới thăm hỏi các tỷ muội, đã thất lễ với mọi người rồi, xin thứ lỗi."
Vương thị vừa nói ra, các vị phu nhân hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn Vương thị. Không phải nghe nói Vương thị bởi vì phạm phải lỗi gì đó mới bị đưa đến Ngọc Từ am sao? Tại sao bây giờ lại có thể trở về?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được, lý do vì sao năm đó Vương thị phải rời khỏi phủ để đến Ngọc từ am.
Nhưng lúc này, cũng không ai hỏi Vương thị bệnh thật hay là giả, họ chỉ cười nói, hàn huyên chuyện phiếm với bà.
Vương thị vừa xuất hiện, Trần di nương đã không bằng.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn nhìn Trần di nương cười nói:"Trần di nương, mẫu thân đã cầu xin cho dì trong thời gian cấm túc được thả ra, chẳng phải lúc này, dì cũng nên đi bồi tổ mẫu sao?"
Trần di nương không phải bị Vương thị cấm túc, nhưng nhờ Vương thị cầu tình mới được thả ra, nói đơn giản như vậy, cũng không có gì là sai cả.