Không biết là ai đã gọi cho hắn vào đêm hôm khuya khoắt như vậy nhỉ, cha mẹ hắn đã về nước rồi mà ngày mai hắn cũng qua bên đó một chuyến cho nên không có khả năng gọi đến. Hay là người trong công ty –Lục Giang? Tôi không thể nghĩ ra được người nào khác, à hay là cô gái hắn hẹn hò trước đây, mà có khi là người mới.
Miên man suy nghĩ rất nhiều khiến tâm trạng tôi trở nên phiền muộn. Tôi ngồi trên giường, vừa mới cầm điện thoại lên xem thì Phương Vi Chu bước vào. Hắn thấy tôi vẫn còn chưa ngủ nhưng không nói gì, chỉ đặt lại điện thoại lên tủ đầu giường.
Tôi kín đào nhìn chiếc điện thoại của hắn, đột nhiên nghe giọng hắn vang lên: “Là phan minh kỳ gọi đến.”
Tôi sững lại, không ngờ là phan minh kì, thực ra cũng có nghĩ đến nhưng nghĩ xong thì lập tức bỏ đi luôn. Tôi cảm thấy thoải mái hơn, cũng đặt điện thoại mình xuống bên cạnh, lên tiếng: “Đã muốn như vậy mà còn gọi điện, có chuyện gì à?”
Phương Vi Chu nói: “Cũng không tính là có chuyện gì, chỉ là bữa cơm gặp mặt bị hủy thôi.”
Tôi gật đầu, không hỏi chuyện khi nào, từ trước đến nay tôi đã không quan tâm chuyện bọn họ ăn cơm với nhau, huống chi Phương Vi Chu cũng sẽ không nói cho tôi biết. Dù sao cũng hủy rồi, hỏi nữa thì được thêm gì chứ.
Tôi thực sự rất mệt nên nằm xuống: “Ngủ đi.”
Phương Vi Chu đáp lại, sau khi tắt đèn lớn xong, hắn lại ngồi bên mép giường tôi nằm. Tôi hơi ngẩn người nhìn hắn, có lẽ ánh điện quá mờ nên mới thấy được nét dịu dàng ấm ám mơ màng trong ánh mắt kia. Hắn nắm lấy tay tôi.
Hắn nói: “Móng tay quá dài.”
Tôi ngay lập tức nhớ đến việc tốt mình mới làm, lúc tắm rửa tôi có thể thấy được vài vết xước hồng trên vai hắn, da hắn vốn trắng nên vệt hồng càng trở nên rõ ràng. Cũng không chỉ có mỗi dấu vết kia, bình thường tôi sẽ cố gắng không để lại, bởi nếu như vậy chẳng khác gì đang công khai cho thiên hạ, kêu người ta mau nhìn vào, nhưng hôm nay không hiểu sao không nhịn được. Tất nhiên Phương Vi Chu nhìn vào gương sẽ thấy được, song vẫn luôn thản nhiên, có lẽ do dấu vết này có thể dễ dàng che khuất được.
Tôi chỉ nghĩ nhưng không đáp lời. Phương Vi Chu cũng không cảm thấy kì lạ, hắn đi tìm kéo cắt móng tay rồi cúi đầu nhẹ nhàng nâng tay tôi lên để cắt móng. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, tôi vẫn nhớ cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong tim khi hắn làm thế lần đầu. Tôi cũng đang đợi hắn nói tiếp chuyện lúc nãy, tất nhiên tôi biết từ trước đến này hắn đều kĩ năng ứng phó siêu đẳng, nếu không sao lại dám bảo sẽ đi đón tôi chứ.
Tôi không khỏi bật cười, một tay nắm lấy tay hắn, nói: “Cắt vừa thôi, mai em sẽ tự cắt lại.”
Phương Vi Chu chỉ nói: “Đừng nhúc nhích, lỡ cắt vào thịt đấy.” Hắn không nhìn nhưng vẫn biết tôi đang cười, tiếp tục cúi đầu hỏi: “Sao vậy vui vẻ thế?”
Tôi nói: “Không có gì đâu, ôi, đừng cắt nữa, em muốn ngủ lắm rồi.”
Hắn đáp: “Rồi, ngủ đi.” Nhưng vẫn không có ý thu tay lại.
Tôi không chú ý nữa, cứ như vậy ngã lưng xuống, nhắm chặt mắt lại.
Định là sau khi tôi đi ăn vào buổi tối xong thì Phương Vi Chu sẽ đến đón, có điều sáng mai hắn có cuộc họp nên ai nấy tự mình đi làm. Sáng nay tôi đi làm sớm hơn mọi hôm, bình thường bầu không khí vào sáng thứ sáu vẫn luôn thoải mái, tuy nhiên cả sáng không ai nói chuyện phiếm hết, ai cũng mong muốn làm xong việc để về đúng giờ. Đã tăng ca vài ngày rồi, lại sắp đến cuối tuần cho nên không ai không muốn được nghỉ ngơi.
Tôi xem lại kết quả do tăng qua hôm qua, sau đó phát hiện ra một vấn đề nên tìm Chu Dung Tuấn để thảo luận. Vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, nhưng xử lý không tốt sẽ gây ra ảnh hưởng xấu, huống chi hiện tại đang là thời điểm chuyển giao nhân sự vô cũng nhạy cảm. Nguyên nhân không hẳn là do tôi lo lắng cho Phương Vi Chu mà do đây vốn thuộc trách nhiệm của tôi, còn có rất nhiều người khác đã cố gắng vì nó.
Cuộc họp giữa Phương Vi Chu và cấp trên chấm dứt lúc rất muộn, bị kéo dài như vậy là do hắn và quản lý Hồng đã dự định mười một giờ sẽ bắt đầu nhưng lại có người vào muộn. Có lẽ do hắn dặn dò nên cô thư ký đã mở cửa cho chúng tôi vào phòng hợp trước.
Đợi một chút thì Phương Vi Chu quay lại, đi cùng hắn còn có Lục Giang, hai người cùng sánh vai đi với nhau, không biết đang nói về chuyện gì. Cửa vừa mở ra, Lục Giang ngay lập tức liếc mắt nhìn tôi và quản lý Hồng, cũng chấm dứt luôn cuộc trò chuyện sôi nổi của chúng tôi. Tôi và quản lý Hồng lập tức đứng dậy, đồng loạt chào hỏi. Hắn gật đầu cho có lệ, nhưng vẫn không tiến vào mà chỉ cúi đầu nói với Phương Vi Chu vài câu rồi đi ra.
Sắc mặt Phương Vi Chu vẫn luôn thản nhiên, hắn quay đầu bảo cô thư lý đi pha trà, thuận tay đóng cửa lại. Hắn bảo tôi và quản lý Hồng ngồi xuống, không dong dài mà chỉ nói đúng trọng tâm. Không phải khen chê gì mà chỉ xác định được trọng điểm thôi. Quản lý Hồng lập tức đứng dậy, cứ như không chờ để được đi nữa ấy, thực ra trong suốt quá trình hắn vẫn luôn có vẻ khẩn trương, cho dù trong phòng có bật điều hòa vô cùng mát mẻ lại chỉ ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ, nói vài câu mà đầu đã đầy mồ hôi.
Không trách quản lý Hồng bứt rứt, cũng là do hắn mới chân chính làm đồng nghiệp với Phương Vi Chu có một tháng. Tháng trước hắn mới được đến tổng công ty, vị trí hiện tại của hắn vốn là của quản lý Trương, tuy nhiên do có quyết định điều động người của Hà Tấn Thành nên sang bên đó làm việc. Có chỗ trống nhưng không cử ai trong tổng công ty mà lại gọi người vào, tuy nhiên sau khi xem xét lý lịch thì có thể khẳng định quản lý Hồng hoàn toàn xứng đáng.
Việc này hoàn toàn chưa có ngoại lệ, Phương Vi Chu không ủng hộ nhưng cũng không phản đối. Có lẽ quản lý Hồng cảm thấy hơi căng thẳng cho nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ với Phương Vi Chu. Tôi nhìn mồ hôi ròng ròng trên trán hắn mà buôn cười. Phương Vi Chu vốn không phải người tính khí thất thường, cố tình gây phiền toái cho người khác.
Không nói gì thêm cho nên quản lý Hồng lập tức rời đi. Tôi cũng phải ra về nhằm bổ sung thêm chỗ này chỗ kia. Phương Vi Chu vẫn ngồi trên ghế xoay, vừa rướn người lấy bao thuốc nằm trên bàn vừa ho khan vài cái. Tôi liếc về phía cánh cửa, vừa rồi quản lý Hồng đi ra mà không đóng kín cửa cho nên vẫn còn một khe hở nhỏ, phảng phất có thể nghe thấy động tĩnh của cô thư lý đang làm việc bên ngoài.
Tôi không nhịn nổi mở miệng: “Đã ho như vậy mà còn hút thuốc.”
Phương Vi Chu không tiếp lời, vẫn theo thói quen lấy thuốc ra khỏi bao, bật lửa lên đốt. Hắn rít một hơi, sau đó nhìn tôi, không biết phải miêu tả ánh mắt kia như thế nào nhưng nó vô cùng cố ý. Tôi ngay lập tức nổi giận.
Tôi nói: “Đừng hút trong phong làm việc, mùi quá nặng.”
Phương Vi Chu không nghư lời: “Không sao, không gây ra báo động đâu (báo cháy ấy), lão Hà còn hút nhiều hơn anh.”
Lão Hà chính là Hà Tấn Thành, không ngờ lúc này còn nghe Phương Vi Chu gọi anh ta như vậy, cứ như quan hệ hai người vẫn còn tốt đẹp lắm. Bình thường tôi không thể hiểu được suy tính trong lòng Phương Vi Chu, tất nhiên tôi sẽ không hỏi đâu bởi hắn cũng có dự định của mình, hơn nữa không muốn gây ra nghi ngờ.
Tôi vừa muốn lên tiếng thì chợt nghe tiếng hắn ho, cho nên bỏ luôn mà đi rót trà cho hắn. Lúc bưng lại thì thấy trà không còn nóng, đã lạnh băng, tôi do dự có nên gọi cô thư ký vào đổi ấm trà khác không. Bình thường thì không sao nhưng tôi tự biết quan hệ giữa mình và Phương Vi Chu là khác biệt, cho nên sai bảo sẽ khiến người ta chú ý.
Phương Vi Chu nói: “Trà này hơi đắng, không cần uống ngay đâu.”
Tôi không đưa ngay cho nó, lại nói: “Em cũng không uống.” nói thêm: “Họng không thoải mái thì nên uống nhiều nước hơn.”
Phương Vi Chu không đáp lại, hắn đã tìm gạt tàn để dụi tắt thuốc, sau đó đứng dậy. Tôi nhìn hắn đi đến trước bàn làm việc, bộ dạng như phải làm việc, thế nên tôi mới đi ra. Hắn gọi tôi lại: “Hôm nay mấy giờ bọn em gặp nhau?”
Tôi đứng ở cửa, vẫn chú ý đến bên ngoài mà không thấy cô thư ký đâu. Tôi quay đầu lại nói: “Có lẽ tầm bảy giờ.”
Hắn hỏi địa chỉ ở đâu do hôm qua tôi không chủ động nói rõ, cũng bởi hắn luôn không thích chỗ mà tôi và tiểu binh hẹn nhau – quán bar mà không phải nhà hàng bình thường nên vẫn hơi xấu hổ, không muốn nói cho hắn biết.
Phương Vi Chu không có dáng vẻ mất vui gì cả. Hắn nói: “Uống ít một chút.”
Tôi đáp: “Ừm.”
Hắn nhìn tôi, giọng trầm thấp, nhưng sắc mặt không đến mức lạnh lùng: “Khi nào bên tôi xong chuyện sẽ gọi cho em.”
Tôi chỉ cười không nói với hắn.
Trước giờ tan tầm nửa giờ, tất cả nhân viên đều biểu hiện thiếu kiên nhẫn, mọi người không chú ý đến công việc mà thoải mái nói chuyện phiếm, thậm chí còn có người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chịu đựng được đến đúng giờ, cấp trên còn chưa có động tĩnh gì mà đã có vài người lấy hết sức can đảm ra về, dần dần một đám lớn chuồn về, những người còn lại cũng làm ra vẻ rồi về luôn. Hành lang nhỏ không còn động tĩnh gì nữa, không lâu sau tôi cũng rời khỏi công ty, trước khi đi cũng không gọi điện báo cho Phương Vi Chu, cả chiều nay tôi không cú ý xem hắn có bận không, mà có khi hắn đã về sớm rồi cũng nên.
Tôi lái ô tô về, thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Thời gian còn sớm nên không gọi xe mà bắt một chuyến xe buýt. Lúc nãy trên đường về đã thấy hơi tắc rồi, còn bây giờ thì tắc cững luôn, đường với rất nhiều làn mà chật cứng xe, xe to rồi xe nhỏ, từng làn khói xả khiến bầu không khí trắng xóa, thực sự có hương vị tiêu điều của mùa đông rồi. Tuy nhiên sức sống chỗ này rất mãnh liệt, đèn neon bên đường soi rọi từng con người qua lại, xen lẫn là tiếng còi inh ỏi của một đoàn tàu đang chạy đến. Xe chạy thêm một lát rồi dừng xuống một trạm trước cổng quảng trường, phần lớn mọi người đều xuống ở đây, tôi cũng xuống xe luôn. Lần này cuộc gặp mặt được hẹn ở một chỗ trong trung tâm thương mại mười tầng, mặt tiền vô cùng bắt mắt. Đường Lập Cương báo địa chỉ cho tôi, đúng lúc tôi vừa nghĩ đến luôn.
Khi đi đến mới thấy mặt tiền được thiết kế vô cùng bắt mắt của nhà hàng, vẫn là gu thẩm mỹ từ trước đến nay của Đường Lập Cương. Tôi không muốn gặp hắn lắm, cũng không biết vì sao hôm nay lại linh cảm sẽ khó đối phó nữa. Hắn là một trong những người quảng giao nhất, không hề thiếu bạn, theo lý thì chẳng có gì phải ghét cả nhưng quan hệ không đến mức đó cho nên nói vài câu đã thấy phiền toán rồi. Lại thêm một lý do nữa là mục đích của hắn khi luôn thúc ép tôi mời đám Phương Vi Chu đến quán hắn ủng hộ.
Thực ra Đường Lập Cương vốn không nên xuất hiện ở đây, là do tôi trước khi đi vào đã đứng gọi điện cho tiểu binh, đầu dây bên kia vừa rung được hai hồi chuông thì bất ngờ có người vỗ vai tôi. Tôi giật mình run tay suýt chút nữa làm rơi điện thoại, thì ra là Đường Lập Cương đang đứng cười tươi như hoa trước mặt.
Tôi sững người, lập tức cười tươi: “Ồ, thật là trùng hợp nha, anh cũng đến đây chơi sao?”
Đường Lập Cương cười nói: “Đây là quán của tôi mà, không phải lần trước đã nói cho cậu rồi sao. Sao lại đứng đâu không vào?”
Hắn không chờ tôi trả lời, đã khoac vai tôi kéo vào bên trong. Đi vào trong quầy rồi hắn mới buông tay tôi ra. Nhân viên phía sau quầy đã nhận ra hắn cho nên lên tiếng chào hỏi. Hắn cười gật đầu, đi lên hỏi han một lát. Hắn quay đầu lại nói: “Đã dành một phòng VIP cho mấy cậu rồi đấy, hôm nay nhất định phải chơi vui vẻ đấy.”