• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Binh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi như vậy, Vương Nhâm nhất định cũng không thoải mái.”

Tôi không lên tiếng nhưng vẫn hiểu được ý niệm của cậu ta. Tôi hơi bất đắc dĩ, cũng hiểu cậu ta cảm thấy không yên lòng về Vương Nhâm: “Tùy cậu thôi.”

Tiểu Binh nhìn tôi: “Thực sự xin lỗi.”

Tôi lắc đầu: “Cậu đi xem cậu ta đi.”

Tiểu Binh cứ muốn nói rồi lại thôi với tôi, sau đó vẫn rời đi. Tôi nhìn cậu ta xa dần, cũng muốn về, nơi này thực sự không nên ở lâu. Tôi liếc mắt nhìn Từ Chinh, cũng không thấy khó xử. Có lẽ một phần nào đó thì y rất hiểu tôi.

Từ Chinh mở miệng: “Cãi nhau à?”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Không phải chuyện của anh.”

Từ Chinh chỉ cười: “Tôi có phải người chọc giận em đâu.”

Tôi im lặng, còn chưa nói tiếp thì y đã đi trước một bước: “Em về à? Tự lái xe về à?”

Tôi đáp: “Không, tôi đi taxi đến.” xong đó liền bước đi: “Tôi đi đây.”

Từ Chinh đuổi theo: “Tôi đưa em về.”

Tôi nói: “Không cần.”

Từ Chinh cười, nhàn nhạt nói: “Mới vài hôm không thấy mà Tiêu Ngư em đã như cách xa vạn dặm vậy.”

Tôi không thể nghe thêm nữa bèn nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi có hẹn với người yêu rồi.”

Từ Chinh đáp: “Ố.”

Không biết ngữ khí này là ẩn ý gì, tôi chợt thấy không được tự nhiên lắm, cũng may là y không hỏi thêm nữa. Ra khỏi nhà hàng nhưng vẫn nằm trong khuôn viên của trung tâm thương mại nên lúc này cũng khá đông, trên tầng có rạp chiếu phim, hôm nay lại là cuối tuần nên có thể thoải mái vui chơi, có lẽ đêm nay không chỗ nào không náo nhiệt. Hơn nữa mùa lễ hội tháng mười hai đang đến dần, khắp trung tâm thương mại đều mang không khí vui vẻ của ngày giáng sinh.

Tôi đi thang cuốn xuống tầng, còn nhớ ở tầng một có một quán cà phê nên có lẽ sẽ vào đó ngồi một hồi, không ngờ Từ Chinh cũng vào quán này. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, tới trước quán cà phê rồi tôi mới nhìn y hỏi: “Vào đây đi?”

Từ Chinh chỉ nói: “Hai người hẹn nhau ở đây à?”

Tôi ngập ngừng một chút: “Không phải.”

Thực ra tôi cũng không biết bao giờ bên Phương Vi Chu mới kết thúc, mà tôi lại xong chuyện rồi. Tôi do dự liệu có nên gọi điện thông báo cho hắn không thì chợt nghe Từ Chinh hỏi: “Bao giờ hắn tới đón em?”

Tôi hỏi lại: “Sao cơ?”

Từ Chinh mỉm cười với tôi, vẫn không nói ra tên người đó. Tôi chắc là y nhớ mà. Tôi do dự  đáp: “Bên anh ấy còn có việc, tôi chờ ở đây thôi.”

Từ Chinh nói: “Nếu không em gọi điện cho hắn bảo bạn em đưa em về rồi.”

Tôi nhìn y, giọng điệu thật mỉa mai: “Từ Chinh, anh không cần về sớm à?”

Từ Chinh cười nói: “Tôi không cần vội, huống chi bây giờ còn khá sớm, ít nhất cũng có thể uống với em một ly cà phê.” Y đi qua tôi, đẩy cánh cửa quán cà phê vào rồi quay đầu lại: “Không vào sao?”

Tôi liếc y một cái rồi cũng đi vào.

Trong quán không có nhiều khách lắm cho nên vẫn còn vài chỗ gần cửa sổ có thể nhìn ra ngoài trung tâm thương mại, chúng tôi bèn đi qua đó ngồi, Từ Chinh đi mua hai ly cà phê. Tôi uống một ngụm rồi không uống nữa, vốn dĩ cũng không muốn uống cà phê lắm. Vừa uống một ngụm cà phê kết hợp với rượu lúc nãy nên giờ đã nếm mùi hậu quả rồi, dạ dày chưa bắt đầu đau nhưng đã nóng dần lên, cũng may mà đem theo thuốc. Thực ra tôi có thể đi về trước, không nhất thiết phải chờ Phương Vi Chu đến đón nhưng không hiểu vì sao lại không muốn như vậy, cho nên vẫn không gọi cho hắn.

Có lẽ do không khí ấm áp của quán cà phê mà tình hình giữa tôi và Từ Chinh cũng dịu xuống, không còn ngàn lớp xa cách nữa. Tuy biết tôi cố ý muốn tách khỏi y nhưng y cũng không hỏi chuyện vừa rồi, chỉ nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp Vương Nhâm, có điều nghe nói công ty của hắn đang lâm vào tình trang không tốt, bên tôi đã quyết định đình chỉ mọi hợp tác với bên đó.”

Tôi rất ngạc nhiên bởi hoàn toàn chưa được nghe qua, hơn nữa cũng không hiểu rõ công việc của Vương Nhâm lắm. Tôi không biết nên nòi gì lúc này, có lẽ Tiểu Binh cũng đã biết rồi. Tiểu Binh rất quan tâm đến Vương Nhâm, không biết cậu ta với bạn trai có thuận lợi không nữa?

Với tình hình công ty của Vương Nhâm, cho dù tôi muốn giúp cũng không thể vội vàng được, cũng không khuyên Từ Chinh nên cho họ cơ hội. Tôi hiểu làm việc ngoài xã hội không dễ dàng gì mà.

Chúng tôi cứ nói câu được câu không với nhau, hình như Từ Chinh không cảm thấy nhàm chán tí nào. Tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã chín giờ rồi, nếu bên kia Phương Vi Chu ăn cơm thì có lẽ đã phải kết thúc rồi chứ, đến giờ vẫn không thấy gọi điện. Không hiểu vì sao hôm nay lại thấy vô cùng sốt ruột, có lẽ là do uống phải rượu, cũng có thể là do thái độ của Vương Nhâm nên cảm thấy rất mệt mỏi.

Từ Chinh còn đang nói về chuyện gì đó, tôi ậm ừ đáp lại, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt chế nhạo của y mà lấy điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia vang lên vài hồi mà vẫn chưa được nhận. Tôi bèn kết thúc cuộc gọi, quả nhiên Từ Chinh hỏi: “Sao rồi?”

Tôi ngập ngừng nói: “Có lẽ không nghe thấy.”

Từ Chinh không nói nữa mà chỉ cười.

Tôi cũng không để ý, tiếp tục gọi thêm một lần nữa.

Chuông bên kia vang lên, tôi vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, không xa phía trước có một cửa hàng trang sức, nhân ngày lễ Giáng sinh nên bày ra ngoài tủ kính vài kiểu dáng nhất định có liên quan đến chúa giáng sinh. Cửa hàng lại gần chỗ cửa ra vào, ngay đúng chỗ tháng cuốn lên xuống nên cứ đám này đến đám khác ra vào. Gần đến giờ trung tâm thương mại đóng cửa mà vẫn có người lật đật chạy vào, có lẽ là đi xem phim rồi? Cũng có thể không phải, trên tầng còn có quán bar mà.

Đột nhiên bên kia nhận điện, có lẽ do xung quanh ồn ào nên giọng hắn trở nên mơ hồ: “Tiêu Ngư.”

Tôi nói: “Bên em…”

Phương Vi Chu ngắt lời tôi: “Đúng lúc anh đang muốn gọi cho em, có lẽ tôi không đến đón em được, thật sự xin lỗi em. Cũng có thể hôm nay không về nhà được, sẽ ở nhà cha mẹ anh đã.”

Tôi giật mình, cũng không biết nên nói gì nữa. Tôi nhìn thoáng qua Từ Chinh, y vẫn đang uống cà phê mà vẫn chăm chú nhìn tôi. Tôi cảm thấy hai má vô cùng nóng, tuy uống rượu nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, lòng lạnh lẽo, không chút vui sướng nào nữa.

Chợt nghe Phương Vi Chu hỏi lại: “Bên em đã xong chưa?”

Tôi do dự rồi nói: “Chưa xong.” Dừng một tí rồi lại nói: “Một tí nữa sẽ xong, em..”

Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra thì tôi đã choáng váng, trơ mắt nhìn thang cuốn bên ngoài, đi trước là Phan Minh Kỳ, phía sau còn có ba bốn người nữa, hắn đang quay đầu nói chuyện với họ. Trong đám người đó không có bà xã hắn, mà lại chính là Phương Vi Chu, sau nữa còn có một cô gái, rớt lại hẳn phía sau. Dường như chú ý đến nên Phương Vi Chu dừng lại chờ, để cô nàng đi lên trước. Trong lúc đó hắn vẫn nghe điện thoại.

Cô gái kia là do bác hắn giới thiệu cho. Tôi không ngờ phan minh kì cũng biết cô ta, vài người nữa cũng không tính là không quen được.

Tôi nghe thấy Phương Vi Chu nói: “Đừng về muộn quá, nếu say thì gọi xe về đi.”

Tôi lấy hết sức đáp lại: “Ừ.”

Không còn cách nào để tiếp tục nói chuyện nữa, cho dù có phải hiểu lầm hay không thì tôi cũng muốn kết thúc ngay lập tức. Phương Vi Chu cũng lập tức tắt máy. Tôi không muốn tiếp tục nhìn bọn họ nữa. Tôi vừa cầm điện thoại vừa ngẩn người, quay đầu đối mặt với ánh mắt Từ Chinh. Không biết y có nhìn thấy bọn họ không nữa, tôi không thấy xấu hổ mà chỉ còn cảm giác chết lặng.

Chợt nghe Từ Chinh lên tiếng: “Tiêu Ngư, tôi đưa em về.”

Giọng hắn thật thiên thiện dịu dàng, lại pha thêm vẻ quyến rũ dụ hoặc, khiến tôi không thể không xao động.

Tôi đáp được.

Hôm đó Từ Chinh đưa tôi về, trong lúc đi cùng nhau chúng tôi không nói thêm gì. Y không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Đêm đó tôi nhận được tin nhắn của y, đó chỉ là mấy lời hỏi thăm ân cần, khuyên tôi đi ngủ sớm một chút. Ngày hôm sau y gọi điện cho tôi, xuất phát từ một loại tình cảm không tên mà tôi đã không từ chối cuộc gọi.

Sau đó dù y tìm tôi ăn cơm hay uống rượu thì tôi cũng không từ chối.

Một buổi tối cuối tuần Phương Vi Chu về nhà, tôi cũng vừa về cách đó không lâu, tối đó tôi ra ngoài ăn cơm rồi uống rựu, thấy Phương Vi Chu bước vào tôi lập tức hoảng hốt. Đêm nay vẫn là Từ Chinh đưa tôi về, y cũng ra về chưa bao lâu, có thể hai người đã đi qua nhau? Những cuộc gặp giữa tôi và Từ Chinh hoàn toàn trong sáng nhưng vẫn có thêm chút bí mật, lần này chúng tôi không làm chuyện xấu sau lưng Phương Vi Chu song vẫn có khoái cảm trả thù.

Khi biết tôi uống rượu, Phương Vi Chu chỉ nhíu mày. Tôi thờ ơ, hắn nào đâu biết rằng tâm trạng của tôi rất tồi tệ. Nếu không có ngày đó thì tôi cảm thấy mình đang sống một cách đần độn. Trước khi hắn về, tôi đã từng muốn hỏi hắn tất tần tật mọi chuyện, ví dụ như cuộc gặp hôm đó, lại như lý do lỡ hẹn…tôi không thể không nhớ đến những cảnh tượng ngày hôm đó. Tuy rằng lần đó, Phương Vi Chu cũng chẳng có biểu hiện thân mật nào cũng cô nàng kia.

Chỉ có điều hắn vốn không hề duy trì liên lạc với bất cứ đối tượng làm quen nào trước đây, thậm chí là gặp mặt. Một Phan Minh Kỳ vốn chán ghét mấy chuyện này cũng có mặt trong cuộc hội hẹn. Đủ loại trùng hợp tập trung một chỗ, cho dù có trong sạch cũng không thể dập tắt tâm trạng nghi ngờ đúng không? Tôi nghĩ cả buổi, trái tim bị giày vò tan nát, muốn ngay lập tức nói chuyện với Phương Vi Chu rồi lại gạt phắt đi, chỉ còn thấy lạnh lẽo. Tôi cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, cũng chẳng phải khó chịu với sai lầm trước kia của mình nữa, huống chi chuyên của hắn vẫn còn chưa được xác minh.

Có lẽ nam nữ đều giống nhau, mình làm sai thì không sao đâu, còn người khác thì chắc chắn không bỏ qua được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK