Tôi nhanh chóng đi lên nhà, mẹ đã mở cửa sẵn, trong nhà ngoài dì Lý thì còn có thêm một người nữa. Giọng nói này không tính là xa lạ, đó là một người con của dì Lý. Cậu ta nhỏ hơn tôi năm tuổi, học thiết kế, năm trước vừa tốt nghiệp đại học, trước mắt đang làm việc cho một quán cà phê, đồng thời thiết kế trang sức để bán trên mạng internet.
Tuy nhiên cậu ta lại không có khí thế cẩu thả hiếu thắng của người trẻ tuổi, bình thường cũng thấy cậu ta rất nghiêm túc. Dẫu bán đồ trang sức song trên người lại không đeo cái gì. Cậu ta thấy tôi bước vào thì lập tức chào hỏi.
Dì Lý nói: “Sáng nay dì gọi thằng nhóc đi chợ mua được ít đồ, dì nghĩ mấy ngày nay con cũng bận rồi nên không có thời gian đi sắm đâu. Mẹ con lại vừa về nhà, không ra ngoài ngay được, nên hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi.
Quả nhiên trên bàn có vài túi đồ khá to, nhìn qua có vẻ là đồ ăn sống. Tôi nói ngay: “Thực sự cảm ơn dì nhiều.”
Mẹ nói: “Lại phiền mẹ nó rồi.”
Dì Lý nói tiếp: “Có gì đâu chứ, tôi có thấy phiền gì đâu.” Rồi vỗ vỗ lên vai con trai: “Nó cũng rảnh nữa mà.”
Dì nhìn con mà cười, không nói gì thêm.
Bởi vì mẹ tôi cần thời gian nghỉ ngơi nên dì Lý không tiếp tục ở lại nữa mà về luôn.
Tôi tiễn bọn họ ra ngoài, vừa định đóng cửa lại thì chuông điện thoại vang lên. Tôi lấy ra xem ai, sau đó vừa nghe vừa nói với mẹ: “Con xuống lầu tí.”
Tôi không đợi bà đáp lại mà vội đóng cửa lại rồi đi xuống lầu luôn. Tôi nghe máy: “Anh chờ một chút.”
Phương Vi Chu đáp: “Được rồi.”
Tôi đi xuống tầng trệt, vừa ra đến cửa chính thì thấy Phương Vi Chu. Bây giờ đã giữa trưa, chỗ hắn đứng không có mái che nên nắng dọi lên người hắn tất, khiến toàn thân hắn trở nên mơ hồ. Hắn thấy tôi thì lập tức cười rộ lên. Tôi cũng cười, nói: “Anh đi từ lúc nào vậy? Sao lại không nói trước cho em.”
Phương Vi Chu đáp: “Sáng sớm đã đi rồi. Thực ra hôm nay Trương tổng mời tới, hơi bận nên không nói trước được. Vừa vặn trưa nay chưa có lịch nên anh muốn đến đây luôn.”
Nếu đã như vậy thì chắc hắn không đến đây một mình được, có lẽ cũng không ở đây đươc lâu đâu, chỉ là có thể gặp được nhau đã tốt lắm rồi. Tôi cười với hắn, nói: “Nắng lớn quá, chúng ta đi vào đã.”
Tôi dẫn hắn vào nhà, mẹ tôi nghe tiếng nên cũng đi qua, lập tức vô cùng ngạc nhiên. Thời gian trước bà đã không còn khách sáo với Phương Vi Chu nữa, nhưng một thời gian không thấy rồi nên không khỏi thấy xa lạ. Bà vội vàng mời hắn ngồi xuống.
Bà vội vã muốn đứng dậy: “Để cháu phải đến nữa rồi, thật ngại quá. Cháu cứ ngồi một lát, dì đi….”
Tôi chạy nhanh lại giữ bà ngồi: “Mẹ, để con lo là được rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Dì à, không cần vội đâu.” Còn nói: “Biết tin hôm nay dì xuất viện nên con mới đến thăm, chúc mừng dì ạ.” Sau đó lấy ra một túi đồ: “Đây là ít quà của con.”
Lúc này tôi mới phát hiện hắn có đưa thêm một túi đồ. Mẹ tôi từ chối vài lần, cuối cùng vẫn phải nhận lấy, thực sự ngại ngùng với hắn: “Cháu đã đến rồi còn mua đồ nữa, thực sự rất ngại.”
Phương Vi Chu nói: “Không có gì ạ, dì khách sáo rồi.”
Mẹ ngay lập tức trừng tôi: “Còn không đi châm tra rót nước à?”
Tôi đáp: “Dạ dạ dạ, con đi. Mẹ cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã.”
Nghe vậy mẹ tôi mới ngồi xuống, hơn nữa còn làm cho Phương Vi Chu phải ngồi cùng. Tôi đi đến phòng bếp rót nước ngay, chợt thấy mấy món đồ dì Lý mua đã được thu dọn một nửa rồi, nhất định là do mẹ tôi làm rồi, thật quá khó để về đến nhà mà không cho bà động tay động chân. Tôi cất gọn gàng phần còn lại đi, rót nước rồ bưng ra ngoài.
Bên ngoài mẹ và Phương Vi Chu vẫn nói chuyện với nhau khá tốt. Mẹ nghe được hắn đến đây để công tác mà vẫn rút thời gian đến thăm thì rất băn khoăn, tuy không biết hắn có ở lại ăn cơm trưa được không nhưng bà vẫn nói: “Đúng lúc tủ lạnh có thức ăn mới, dì làm cho con ít món con thích.”
Tôi vội cản lại: “Mẹ à, không cần vội đâu, cứ gọi đồ ăn ngoài là được.” Để bà làm một bàn đầy đồ ăn cũng cần tới vài tiếng, như vậy sẽ mệt mỏi thêm.
Phương Vi Chu nói luôn: “Hay là để con làm cho, không cần gọi đồ ăn ngoài nữa.”
Bà lập tức không tán thành: “Không được, sao lại để khách đến nhà nấu cơm chứ.” Nói câu này xong, dường như bà cũng thấy không thích hợp nên mới dừng lại một chút: “Ý của dì là…”
Tôi không khỏi trộm nhìn Phương Vi Chu một cái. Sắc mặt hắn vẫn tốt lắm “Cứ vậy đi, cơm để con nấu, dì mới xuát viện phải ăn ngon một chút.”
Mẹ nhìn chúng tôi, cuối cùng đành đồng ý. Chỉ có điều bà kiên quyết bắt tôi đi hỗ trợ hắn.
Tôi dẫn Phương Vi Chu vào phòng bếp, lấy thức ăn từ tủ lạnh ra, nói với hắn: “Hay là để em làm, tối nay anh cần phải về đi xã giao, em thì không cần về công ty nữa.”
Phương Vi Chu nói: “Không sao mà.” Xong nhìn về mấy thứ trên bàn, còn nói: “Dì đã nếm qua đồ ăn em nấu chưa?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Chưa.” Cũng khó để có cơ hội mà, lúc nào mẹ ở nhà thì nhất định không cho tôi đụng tay vào, cho dù bà biết tôi cũng làm được.
Phương Vi Chu nói: “Để tránh dì thất vọng thì nên để anh làm thôi.”
Tôi đứng hình, cuối cùng không nhịn nổi nguýt cho hắn một cái. Vậy mà hắn còn cười được.
Không ngờ lại có ngày được ngồi ăn cơm cùng nhau như hôm nay, cho dù không hề thu xếp để gặp mặt. Công việc của tôi cần nhiều công sức, cũng phải đi công tác, đây là năm đầu tiên nên Phương Vi Chu cần dẫn dắt công ty đạt được thành tích tốt, giờ còn hơn nửa năm nữa, đúng là thời điểm tốt để tiến lên, cho nên nếu hắn muốn nghỉ cũng phải an bài công việc thật tốt.
Cũng không phải chỉ vì nguyên nhân công việc mà cả hai tách ra hai nơi, mà còn do bất đồng nhiều chuyện, từ cuộc sống cho đến bạn bè….mỗi ngày qua đi, khoảng cách càng xa hơn.
Tất nhiên đã tự xác định được trong lòng rồi, nhưng làm cách nào cũng không thể nói ra thành lời chia tay, đành cam chịu, thuận theo tự nhiên vậy thôi. Lúc trước còn sống chung, bởi vì biết sắp phải chia tách cho nên quý trọng đến từng ngày, bởi sau này ai cũng bận rộn, còn khoảng cách địa lý nữa cho nên bất an dễ nảy sinh trong lòng. Bây giờ chỉ cần nghe được giọng hắn là tốt rồi, huống chi quãng đường ngăn cách ở giữa nên muốn gặp cũng phải xem xét, trong thời gian tới không có cách nào giải quyết được chuyện này.
Tôi vẫn không có thời gian đến nhà hắn lấy đồ của mình, không phải không dùng đến chỉ là từ mỗi ngày đều gọi điện thành hai ba ngày một lần, sau cùng chỉ còn lại những tin nhắn. Vốn chúng tôi cũng không phải là người quen tán gẫu qua điện thoại, hắn cũng bận, có mấy lần gọi cũng chỉ nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của hắn.
Một ngày tháng bảy, tôi phải ra nước ngoài công tác một tuần, lúc ở công ty về đã muộn rồi song tôi vẫn quyết định gọi điện báo cho hắn. Trò chuyện một hồi tôi mới nói: “Hay là tuần này không cần gọi điện đâu, cước phí đắt lắm.”
Đầu dây bên kia Phương Vi Chu bật cười, chỉ hỏi lại: “Em đi đâu vậy?”
Tôi đáp: “Bra-xin.”
Phương Vi Chu rất ngạc nhiên: “Sao phải đi đến đó?”
Tôi nói: “Ở đó có chi nhánh của công ty bọn em. Thực ra năm này cũng phải đi nghiên cứu nhưng địa điểm không cố định.”
Phương Vi Chu nói: “Ra ngoài cẩn thận một chút.” Lại hỏi: “Gần đây dì thế nào?”
Tôi đáp: “Gần đây bà rất có tinh thần, vài ngày trước còn đi chơi với bạn bè một ngày.”
Dưới sự giám sát của tôi, bây giờ mẹ đã vô cùng chú ý đến thân thể, gần đây chỉ dám đi tản bộ gần nhà cùng kể chuyện cho trẻ con thôi, không dám chạy nơi này nơi kia như trước cho nên thể lực mấy tháng này hồi phục rất tốt. Sau khi kiểm tra đánh giá, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý gia tăng tần suât hoạt động lên, cho nên bà nghĩ phải đi đâu đó chơi.
Bà cũng muốn tôi ra ngoài chút, bà cho rằng gần nửa năm qua tôi luôn chăm sóc bà, đến mức không có thời gian nghỉ thực sự. Biết tôi phải ra nước ngoài nghiên cứu, bà vô cùng tán thành còn nói không bằng đi nhiều nhiều ngày, kết hợp đi chơi một chuyến luôn.
Tôi không nói cho Phương Vi Chu biết chuyện này, chỉ nói mấy chuyện về mẹ rồi hỏi thăm tình hình gia đình hắn. Tháng sáu năm nay cha mẹ hắn đã xuất ngoại, giờ ở California hơn một tháng rồi và vẫn chưa thấy bảo quay lại.
Nói chuyện một hồi, tôi nhìn lại đồng hồ thì thấy đã khuya rồi. Tôi bảo: “Sáng mai anh phải họp mà, đi nghỉ sớm chút đi.”
Phương Vi Chu nói: “Ừm, em cũng ngủ sớm nhé.” Rồi dập máy.
Bình thường hắn sẽ chờ tôi chào tạm biệt rồi mới tắt, lần này thật không ngờ được, cũng khong biết nên nghĩ sao nữa, bất chợt nhận được tin nhắn hắn gửi đến, hắn bảo: “Đi công tác đừng lo lắng gì, anh sẽ gọi điện cho em.”
Tôi ngẩn người rồi lại cười rộ lên, vị ngọt dâng lên trong tin. Tật xấu chú ý đến tiền bạc của tôi vẫn không sửa được, trong khi đó hắn lại là người hào phóng, trước đây tôi luôn mất tự nhiên khi nói đến chuyện tiền trước mặt hắn, bây giờ thì chẳng thèm chú ý nữa, giờ nghĩ lại có vẻ hơi nhỏ mọn nhỉ. Tôi nhanh chóng nhắn tin lại cho hắn.
Hôm sau, lúc chuẩn bị đi làm thì tôi nhận được tin nhắn hồi âm từ hắn. Hắn bảo: “Chờ em về, anh sẽ đến.”
Chỉ là sau khi tôi đi công tác về thì hắn lại phải xuất ngoại một chuyến. Chị hắn chở cha mẹ hắn ra ngoài, không chú ý nên xảy ra tai nạn giao thông, thân là một đứa con cho dù thế nào cũng cần nhanh chóng qua xem tình hình. Nghe thấy vậy tôi cũng rất giật mình, tuy nhiên hắn vẫn vô cùng trấn định.
Phương Vi Chu nói: “Có thể mấy ngày tới sẽ không liên lạc với em được.”
Tôi nói: “Không sao đâu, anh cứ xử lý mọi chuyện trước đi.”
Cũng may sau đó tôi lại biết cha mẹ và chị hắn bị thương không quá nghiêm trọng, song vẫn cần nằm viện một thời gian. Cha mẹ hắn đã lớn tuổi, thời gian tĩnh dưỡng cũng dài hơn. Bệnh viện rất tốt, sau khi xuất viện thì không thể thiếu người chăm sóc, chị hắn cũng bị thương còn thêm con nhỏ nên cần thuê người, nhưng cha mẹ hắn lại hơi thành kiến khi có người lạ xuất hiện trong nhà mình.
Tôi còn biết anh rể hắn là CEO của một công ty có quy mô rất lớn. Lúc mới gia nhập công ty, tôi cũng từng nghe người khác nói hắn sẽ phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, thực chất là hắn giúp sức cho anh rể, vậy mà hắn lại không đi.
Có lẽ do phiền muộn chuyện cha mẹ nên có một thời gian ngắn hắn không nói chuyện với tôi, tin nhắn cũng không nhiều lắm. Vài ngày sau khi hắn xuất ngoại, tôi cũng quay lại xử lý chuyện công ty, quả thực như ngọn nến đốt hai đầu. Tôi cảm thấy rất lo lắng, nhưng chỗ tôi không tiện xin nghỉ phép chỉ đành nhân dịp được nghỉ để đi tìm hắn, vậy mà hắn lại không rảnh, thậm chí còn chẳng ở thành phố S.
Hắn lại không muốn tôi tìm hắn, bởi tôi cũng biết được hắn bận thế nào, nếu chuyện mà hắn đã phải ra tay thì chắn chắn không đi không được.
Thời tiết cũng dần dần lạnh lên, có một ngày chợt lạnh vô cùng, cũng bởi đêm qua ngủ mà quên đóng kín cửa sổ nên gió lạnh men theo đó thổi vào. Tôi đúng dậy, nhìn lịch mới phát hiện đã là tháng mười một rồi.Tôi thu dọn đồ đạc, thay quần áo xong mới ra ngoài.
Mẹ tôi đi ra khỏi phòng bếp, thấy tôi thì rất kinh ngạc: “Sao lại dậy sớm vậy? Đi đâu à?”
Tôi cũng không nói rõ: “Tất nhiên là đi làm rồi ạ.”
Mẹ tôi cười ầm lên: “Làm gì chứ! Hôm nay là chủ nhật mà!”
Tôi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lịch treo tường, chính xác là chủ nhật rồi! Có lẽ do tuần qua tăng ca liên tục nên đầu óc choáng váng.
Mẹ tôi nói: “Còn sớm mà, mau ngủ thêm chút nữa. Nhìn con mấy tuần này bận rộn lắm đấy.”
Bà cứ giục, còn tôi cũng thấy hơi mệt nên quay về phòng luôn. Tôi không thay quần áo mà mặc y nguyên lên giường, chợt lại nhớ đến một việc nên phải đứng dậy. Tôi tìm điện thoại để xem, hôm qua ngủ quên nneen không xem có tin nhắn nào không. Tôi xem lại nhật kí thì thấy cuộc gọi gần nhất giữa mình và Phương Vi Chu đã là một tháng trước, thời gian nói cũng không nhiều. Về phần tin nhắn, hai ba ngày cũng có một tin, tuy nhiên là một hỏi một đáp.
Ý tưởng xuất hiện trong đầu buộc tôi gọi điện cho hắn ngay lập tức, lúc nhìn lại đồng hồ thì thấy bây giờ mới sáu rưỡi sáng, bèn dập luôn. Hôm nay là cuối tuần, nếu hắn không có việc thì không nên thức hắn dậy làm gì. Tôi lần nữa quay lại giường, quyết định ngủ một giấc trước.
Không biết ngủ được bao lâu thì tôi tỉnh, căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc. Rèm cửa đươc kéo kín lại, ánh sáng hoàn toàn không lọt vào trong cho nên không biết bây giờ là mấy giờ. Tôi nhìn lại đồng hồ, bởi vì còn mơ mơ màng màng nên nghĩ mình nhìn lắm, đến khi xem lại lần nữa mới thực sự tin lúc này đã là bốn giờ chiều rồi cơ.
Tôi ngẩn người ra, thật không ngờ mình lại ngủ được lâu vậy. Vậy mà mẹ cũng không vào gọi tôi dậy luôn. Đột nhiên tôi nhớ ra sáng nay bà bảo phải ra ngoài, có lẽ sẽ về muộn chút. Tôi cào cào tóc, vội vã đứng lên, quần áo vì bị đè nén cả ngà trở nên nhăn nheo, dù sao cũng chỉ ở nhà thôi nên không cần thay cũng được.
Tôi mở cửa ra, ấy vậy mà bên ngoài còn có tiếng nói, không chỉ mỗi mẹ mà còn có cả người khác nữa, giọng của người này không hề xa lạ. Tôi ngơ ngác đi đến phòng khách, quả nhiên thấy Phương Vi Chu đang ngồi trên ghế salon, hắn đang tán gẫu cũng mẹ, có lẽ đã nói chuyện được một lúc nên không khí vô cùng hòa hợp.
Thấy tôi đến, Phương Vi Chu bèn nhìn qua. Mẹ tôi cũng dừng câu chuyện đang nói lại, cười nói: “Cuối cùng cũng ngủ dậy rồi à, gọi con mấy lần mà vẫn không tỉnh.” Rồi đứng lên, đi đến chỗ tôi: “Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Hay để mẹ nấu cơm nhé, ăn tối luôn.”
Tôi vẫn cứ sững sờ nhìn Phương Vi Chu, chẳng nghe nổi mẹ đang nói gì luôn, sau đó bà đành đi ra chỗ khác. Phương Vi Chu đã đứng dậy, cũng cẩn thận đi đến chỗ tôi xem sao. Đã mấy tháng rồi từ lần gặp trước, thời tiết đã trở thành lạnh lẽo, tóc hắn dài hơn trước một chút, có lẽ là thời gian qua chưa cắt được, phía sau còn dài hơn.
Chợt nghe Phương Vi Chu nói: “Em ngủ lâu thật đấy.”
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, vội vã đến gần: “Anh, anh đến lúc nào đấy?”
Phương Vi Chu nói: “Hình như là hai giờ thì phải.”
Tôi trợn tròn mắt: “Anh đã đến từ lâu rồi sao không thức em dậy!”
Phương Vi Chu nói: “Tại sao không chứ, gọi nhiều mà, đến dì cũng gọi em đấy.”
Tôi cảm thấy vô cùng ảo nảo, sao mình lại có thể ngủ say đến mức như vậy chứ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã chuyển dần sang hoàng hôn, không nhịn được nói: “Lát nữa anh phải về rồi à.”
Phương Vi Chu không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi. Hắn bảo: “Còn sớm mà, muốn ở nhà hay ra ngoài một chút?”
Tôi hơi sửng sốt, nhưng không từ chối. Tôi xoay người đi tìm áo khoác, nói với mẹ một câu rồi ra ngoài cùng hắn. Tôi đóng cửa lại, vừa mới xoay người thì Phương Vi Chu bất ngờ ôm lấy. Lòng tôi chợt dâng lên vô vàn xúc cảm, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, không cách nào cưỡng nổi nên cũng vươn tay ôm lấy hắn.
Tôi gác cằm lên vai hắn, vô cùng kích động nên không nói thành lời. Hắn nói: “Gầy hơn rồi.”
Tôi thấy tim mình như bị nhéo, tuy nhiên gần như là ngập tràn trong ngọt ngào. Nói: “Anh cũng vậy.”
Phương Vi Chu kề môi hôn lên hai má tôi. Đầu tôi nóng rực, cũng hôn hắn. Hai đôi mắt kề cận, tôi còn có thể nhìn thấy mình trong con ngươi hắn. Tôi ôm chặt hắn, mà hắn cũng không buông tay ra.
Chợt nghe được âm thanh gì đó ngoài hành lang, chúng tôi mới vội vã tách ra, lâu lâu sau vẫn không thấy có người nào đi tới. Phương Vi Chu nhìn tôi, mỉm cười.
Tôi cũng cười.
“Đi thôi.”
Tôi gật đầu.
Đi ra khỏi cửa chính, gió lạnh bất chợt thổi đến, tôi ngay lập tức cảm nhận được hơi lạnh. Tôi kéo chặt áo khoác lại, hỏi Phương Vi Chu: “Anh lái xe đến à?”
Phương Vi Chu đáp: “Ừm.”
Hắn kéo tôi đi, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. Tôi cũng chỉ đành đi theo hắn, không biết phải nói gì nữa. Phía trước có một con đường lớn, khung cảnh phía trước thật sự khác so với trước đây, náo nhiệt hơn, có hàng loạt đèn nê ông quảng cáo.
Phương Vi Chu chỉ vào một nhà hàng: “Đó là nhà hàng mới mở sao?”
Tôi nói: “Có lẽ là vậy, thực ra khi đi đường em không hay chú ý lắm.” dừng lại một chút, nhìn hắn: “Sao anh đến mà không nói cho em biết.”
Phương Vi Chu cũng nhìn tôi, mỉm cười. Hắn nói: “Xin lỗi em.”
Nói là vậy nhưng tôi chẳng cảm nhận được tí ti hối lỗi nào của hắn trong đó cả. Chỉ là tôi cũng chẳng thể trách hắn nổi. Tôi nói: “Không sao đâu.” Lại thấp giọng: “Nhưng nếu anh bảo em sớm thì em có thể chờ anh đến rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Lần sau nhất định sẽ nói cho em biết.”
Tôi nhìn lại hắn, mỉm cười. Nhưng lần sau là lúc nào nhỉ? Không cần nghĩ cũng biết là rất lâu nữa, mỗi lần gặp mặt đều khó khăn thế này sao. Chỉ là đã gặp nhau rồi thì không cần nói gì nữa. Tôi chuyển đề tài: “Lần trước anh đến thăm cha mẹ, họ có khỏe hơn không?”
Phương Vi Chu nói: “Tốt hơn nhiều rồi. Thực ra vết thương của chị anh nghiêm trọng hơn, tuy nhiên lo lắng hai người đã có tuổi lại bị thương nên tạm thời không về được.”
Tôi gật đầu, tiếp tục quan tâm đến tình hình chị hắn, còn nghe hắn nói về tình trạng công việc. Việc này hắn thấy không phiền lắm, dễ dàng xử lý hơn chuyện gia đình. Tôi cũng kể hắn nghe những chuyện ở đây. Trước đây cũng có trò chuyện qua, song không nhìn thấy nên khó có thể hiểu được sâu sắc.
Thực ra đãi ngộ của công ty mới không có gì đáng ngại cả, chỉ là dần dần công việc nhiều lên, tôi cũng trở nên bận rộn, cuối tuần cũng phải tăng ca liên miên. Một vị phó tổng trong công ty bảo tôi rằng bình thường là vậy, song đến cuối năm sẽ dần thoải mái hơn. Không biết phải đối phó thế nào nên tôi chỉ còn vừa oán hận vừa thấu hiểu.
Nói chuyện một lát mà đã băng qua con đường lớn. Chúng tôi tiếp tục đi xuôi về phía dưới, đi một lát mới phát hiện đang đi trên bờ sông. Cảnh tượng lúc này thực sự khác xa lúc trước, cách đó không xa là những tòa nhà cao tầng vươn mình trong chiều ta rực rỡ, nắng chiều cũng chiếu xuống bờ sông, nhuộm dòng nước xanh mát thành vàng óng cả, hai bên còn có những cây cổ thụ rũ mình trong gió.
Lần cuối đến đây đã được một năm rồi, sau đó lại xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, nhớ lại mới thấy thật cảm khái, cũng muốn cảm ơn người đang bên cạnh mình lúc này vẫn chính là hắn.
Tôi bất chợt lặng đi, Phương Vi Chu dường như muốn nói gì đấy song vẫn không nói. Trong chốn này có rất nhiều người, thậm chí còn có trẻ con nô đùa vui vẻ, vậy mà lòng tôi lại thấy thật lặng lẽ, không khí thật sự khoa thở.
Cho dù là ban ngày thì gió ở đây vẫn rất lớn, gió thu lạnh như băng. Chúng tôi đi đến càng gần chỗ cây cầu trung tâm, bây giờ có thể thấy được nền đá thông hai bên bờ sông, nhìn kĩ có thể thấy được rõ hình dạng của rào chắn.
Rất nhiều người đi qua đi lại chỗ này.
Tôi nhìn Phương Vi Chu, hắn không nói gì, đột ngột nắm lấy tay tôi. Tôi ngẩn người, nhìn hắn. Bây giờ chửa hẳn la tối, nhưng tôi vẫn không thể thấy rõ ánh mắt của hắn.
Hắn nói: “Cứ đi chậm thế này thôi.”
Tôi không nói gì, chỉ có bàn tay vẫn nắm lấy tay Phương Vi Chu. Tay hắn hơi lạnh, song tôi lại thấy vô cùng ấm áp. Chúng tôi chậm rãi đi lên vỉa hè bằng đá, phía sau dường như đang có người chỉ trỏ chúng tôi. Lòng tôi hơi hoảng, chỉ là Phương Vi Chu hoàn toàn không có ý định buông tay ra.
Chúng tôi tiến lên phía trước, sát chỗ lan can caau, sau lưng vẫn có người qua lại. Tôi nhìn dòng nước chẳng biết đâu là điểm cuối kia, phia xa là chân trời mênh mang, mặt trời màu cam bị chia cắt, một nửa nằm sau rặng mây. Tôi và Phương Vi Chu vẫn nắm chặt tay nhau, dường như hắn đang siết chặt hơn. Tôi không khỏi nhìn hắn, mỉm cười.
Phương Vi Chu cũng nhìn tôi, lại còn cười. Hắn nói: “Trước đây lúc nào cũng có thể gặp mặt nên chẳng cảm nhận được gì, bây giờ mới biết khó khăn làm sao. Không ngờ để được gặp mặt nhau lại khó khăn như vậy.”
Tôi tưởng chỉ tôi mới vậy, thì ra hắn cũng thế thôi. Tôi đáp: “Ừm.”
Phương Vi Chu hơi lặng đi. Hắn chợt quay lại, đột ngột nói: “Tính đến tháng này đã là năm thứ tám. Đây là điều không dễ gì đạt được.”
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, vẫn tiếp tục nghe hắn nói: “Tiêu Ngư, chúng ta phải tiếp tục ở bên cạnh nhau.
Tôi cố gắng nén chặt nhưng cảm xúc quay cuồng, lập tức gật đầu, nhưng lúc mở miệng vẫn thấy nghèn nghẹn: “Vâng.”
Phương Vi Chu nói: “Sau này anh muốn muốn ở bên cạnh em.”
Tôi gật gật đầu, chỉ nhìn hắn: “Vâng.”
Phương Vi Chu quay đầu lại, mỉm cười với tôi: “Cùng về nhà nhé.”
Tôi mỉm cười với hắn: “Vâng.”
Chúng tôi không nói nữa, chỉ có Phương Vi Chu vẫn nắm chặt tay tôi, chúng tôi cùng nhau quay về nhà.
Hoàn