Nhìn trong mắt Lý Mặc Nhiên tràn đầy dục vọng, trong lòng Bạch Tiểu Mễ vô cùng hoảng sợ.
“Ô ô......!” Bạch Tiểu Mễ cảm giác được mối nguy hiểm, lập tức ra sức chống cự, giờ phút này Bạch Tiểu Mễ rất sợ, tuy rằng lúc trước hắn đối với nàng cũng đã từng có hành vi như vậy, nhưng đều ở dưới tình huống nàng không hề hay biết, hiện giờ nàng đã thực sự thanh tỉnh, điều này làm cho Bạch Tiểu Mễ có chút không tiếp thu được.
“Cho ta được không!” Người nào đó vẫn không ngừng xuống tay, thân thể đã bắt đầu sôi trào hừng hực, nhưng vẫn không quên trưng cầu ý kiến người trong lòng mình, hơi thở nóng rực, thanh âm khàn khàn gợi cảm, mang theo một tia vội vàng cùng khẩn cầu.
Vừa nói vừa hôn lên cánh môi mềm mại kia, sau đó chậm rãi đi xuống cái cổ xinh đẹp.
Bỗng nhiên nghe thanh âm khàn khàn như vậy, thân thể Bạch Tiểu Mễ trở nên cứng ngắc, đột nhiên dùng một chút lực, đẩy Lý Mặc Nhiên từ trên người xuống, nàng biết nếu để cho hắn tùy ý tiếp tục đi xuống, như vậy kế tiếp xảy ra chuyện gì trong lòng bản thân cũng biết rõ ràng, Nhưng lúc này, nàng không muốn nam nhân này ăn mình.
Lý Mặc Nhiên căn bản không dự đoán được nương tử vừa mới nhu thuận như thế (Lời tác giả: người ta là bị dọa đấy được không?) lại đột nhiên đẩy mình ra, Lý Mặc Nhiên vốn đang ý loạn tình mê không kịp đề phòng đã bị Bạch Tiểu Mễ ―― đẩy ngã sang một bên.
Nương tử có khí lực mạnh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt!
Vừa được tự do, Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng từ trên đất đứng lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nam nhân vừa bị ngã bên cạnh.
Lý Mặc Nhiên chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt âm trầm.
Thấy trên mặt hắn giờ phút này đều toát ra một vẻ ham muốn nhưng không đạt được, Bạch Tiểu Mễ luống cuống tay chân chỉnh chỉnh lại quần áo rồi lui về phía sau, thấy hắn chuẩn bị phát hỏa liền vội nói:
- “Ôm ấp, thật có lỗi...... Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hãy cho ta thêm một ít thời gian! Hơn nữa ngươi còn nói sẽ tuân thủ hiệp nghị mà!”
Không thể dùng vũ lực nói chuyện, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy thực khó chịu, cũng rất ủy khuất. Tuy rằng bình thường đối với Lý Mặc Nhiên, nàng đều không biết sợ, đôi khi cũng có chút điêu ngoa, nhưng không phải ngu ngốc khi ở tình huống nam nhân bất mãn còn cố gắng bới móc, lúc đó không biết hắn sẽ làm gì đối với nàng nữa, tuy rằng nàng thực sự rất muốn phát tiết nhưng nghĩ đến hậu quả lại cố nén chịu.
Mũi tên đã lên cung lại bị cưỡng ép hạ xuống thật là đau khổ, nếu không trải qua thì không thể khắc sâu được sự thống khổ đó.
Lý Mặc Nhiên lẳng lặng đứng lên, sau đó đi đến bên giường rồi ngồi xuống, vốn trong lòng vì bất mãn mà muốn nổi trận lôi đình, nhưng lúc tầm mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt rõ ràng là đã bị dọa phát sợ của nương tử, thân thể đang phừng phừng ham muốn dường như bị dội chậu nước lạnh làm cho biến mất không ít.
Nương tử lẳng lặng lui sâu đến nơi cách xa giường nhất, cũng là nơi cách hắn xa nhất, tuy rằng nhìn qua thật bình tĩnh, nhưng tay trong áo lại nắm quá chặt, thân thể cũng run lên. Nàng tuy rằng vẫn kiên định nhìn hắn, nhưng Lý Mặc Nhiên biết lúc này nương tử đang rất sợ hắn.
Kỳ thật lấy thân phận cường đạo hiện giờ của hắn, muốn buộc nương tử đi vào khuôn khổ đó là chuyện quá dễ dàng, nhưng Lý Mặc Nhiên biết nếu hắn thật sự làm như vậy, với tính khí của nương tử, thì mối quan hệ về sau của hai người sẽ lạnh đến cực điểm, cái hắn muốn không phải là thân thể của nương tử, mà là tâm của nàng.
Lý Mặc Nhiên vươn tay ra, vẫy vẫy nàng, muốn nàng đi lại gần hắn, nhưng hiển nhiên nương tử không muốn như vậy.
Lý Mặc Nhiên vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại rất nhanh hiện lên ý cười bất đắc dĩ, “Cũng không phải vì ta không quan tâm tới nương tử mà bắt buộc nàng! Huống chi vừa rồi không phải vi phu đã trưng cầu ý kiến của nương tử rồi sao? Hiện tại nương tử còn chưa chuẩn bị tốt, vi phu quyết sẽ không ép buộc nàng!” Lý Mặc Nhiên cười nói.
Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên biến đổi, khiến cho Bạch Tiểu Mễ hiểu cảm giác nguy hiểm đã được giải trừ, tâm phòng bị cũng buông xuống không ít, nhưng bảo nàng tin tưởng lời nói của Lý Mặc Nhiên là không có khả năng, thời điểm buổi sáng ở trong thôn trấn cũng đã nói qua, hiện tại liền đã quên, nếu nàng còn trông cậy tin vào lời nói của hắn, thì quả thực là người ngốc nói mơ.
“Vi phu cam đoan, nương tử thật sự không đồng ý, vi phu tuyệt đối sẽ không bắt buộc nàng.” Lý Mặc Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ không có ý định đi tới, tay vừa nâng lên, vận công trực tiếp rồi thu lại, thân thể Bạch Tiểu Mễ đã bị một cỗ lực kéo tới,“Bịch” rơi vào ngay trong lòng Lý Mặc Nhiên.
“Ngươi định làm gì? Ngươi đừng quên lời ngươi vừa nói!” Hừ, nhìn xem thế này có phải là bị bắt buộc không, hiện tại lại dùng vũ lực, quả thực rất đúng với câu nói “Lời của nam nhân nói có thể tin thì heo mẹ cũng biết leo cây”.
“Nương tử, chúng ta là vợ chồng, vi phu đã đáp ứng không chung phòng với nàng nhưng ta cũng không có đáp ứng sẽ không chạm vào nương tử!” Lý Mặc Nhiên bình tĩnh nói.
“Khốn khiếp, trong hiệp nghị ta đã nói qua!” Bạch Tiểu Mễ chán nản, nàng có ngốc như vậy sao? Việc này vốn đã là tai hoạ ngầm, điều khoản trong hiệp nghị khẳng định đã nói rõ ràng.
“Nương tử, nàng cũng đã nhìn ra, nếu vi phu muốn, hoàn toàn có thể mặc kệ cái hiệp nghị kia, huống chi cái hiệp nghị kia lại không ai biết, cho dù vi phu bội ước, cũng không có người biết, còn nữa nếu có người biết, ở Hắc Phong trại này liệu có người nào dám khiêu chiến với uy tín của Đại đương gia ta? Nhưng vi phu lại không muốn làm nương tử khó xử, vi phu làm như vậy, vì sao? Còn không phải vì đợi nương tử nàng cam tâm tình nguyện sao?
Sở dĩ vi phu đồng ý kí hiệp nghị kia của nương tử, hoàn toàn là vì muốn cùng nương tử trước tiên bồi dưỡng cảm tình, như vậy quan hệ vợ chồng sẽ càng tốt đẹp hơn, nhưng hiện tại thấy ý tứ của nương tử, tựa hồ một điểm cũng không muốn cùng vi phu bồi dưỡng cảm tình, nàng nói xem vi phu nên làm cái gì bây giờ? Hử!” Hiện tại Lý Mặc Nhiên không còn là nam nhân bộ dáng thành thật nữa, trong giọng nói là tà mị không kềm chế được, tay mang theo nóng rực di chuyển bên hông nương tử, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Mễ hơi hơi run run.
Lý Mặc Nhiên như vậy Bạch Tiểu Mễ chưa từng gặp qua, chỉ có điều Lý Mặc Nhiên giống như đang phát ra một tính cách khác vậy.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Tiểu Mễ nhất thời trắng bệch.
Đúng vậy! Hắn nói không sai, với tình huống hiện giờ của nàng, có tư cách gì yêu cầu hắn tuân thủ hiệp nghị, nhưng đến bây giờ hắn vẫn tuân thủ, thời điểm quan trọng hắn đều hỏi qua nàng.
“Nương tử, nàng hãy cho vi phu một cơ hội, vi phu sẽ đối xử tốt với nương tử!” Lý Mặc Nhiên biết hôm nay nếu hắn cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, như vậy khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.
Cho nên, Lý Mặc Nhiên bình nứt cũng không sợ bể, trực tiếp nói lời khó nghe, khiến nương tử cân nhắc, sau đó thừa nhận, nương tử sẽ không suy nghĩ miên man nữa, cũng chỉ có như vậy, quan hệ của hai người mới phát triển tiến thêm một bước.