Nhạc Dao nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ thì có chút kinh ngạc, tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ lạnh xuống.
Nhạc Dao không để ý Bạch Tiểu Mễ, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa phòng nhìn không chớp mắt.
Bạch Tiểu Mễ nhìn tư thế đứng quen thuộc này, ánh mắt rơi trên cửa phòng, tên Mạc Tư kia ở bên trong sao, chẳng lẽ hắn quen biết chủ nhân nơi này, là Lý Mặc Nhiên hay Lý Cảnh Nhiên?
Thấy người khác không để ý tới nàng, Bạch Tiểu Mễ tự nhiên cũng sẽ không lấy mặt nóng áp mông lạnh, nàng tiêu sái bước nhanh về phòng mình, cầm tiền đi ra ngoài, thời điểm đi ra vừa vặn nhìn thấy Lý Thụy Nhiên tiến vào trong sân.
“Ai! Làm gì? Mau buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân biết không?” Lý Thụy Nhiên nghe vậy sợ hãi liếc trái phải, lo lắng bị Đại ca thấy được, tuy hắn không hài lòng với cách làm của Đại ca hôm nay nhưng Đại ca đối xử với Bạch Tiểu Mễ quả thật có chút khác, nếu nhìn bọn hắn thật mật như vậy, còn chưa giết hắn sao?
“Hừ, ngươi vẫn còn không biết thụ thụ bất thân à?” Bạch Tiểu Mễ khinh bỉ liếc nhìn Lý Thụy Nhiên, nếu không lo lắng hắn đánh nhau với Nhạc Dao, nàng mới mặc kệ hắn?
“Ngươi có ý gì?” Bị khinh thường, Lý Thụy Nhiên mắt hừng trừng Bạch Tiểu Mễ.
“Không có ý gì, ngày hôm qua không thể dạo phố, hôm nay muốn ra ngoài đi dạo, ngươi không muốn đi cùng sao?” Bạch Tiểu Mễ rời sân phòng được một khoảng cách, lập tức buông hắn ra.
“Ngươi đã nhiệt tâm mời, vậy ta liền cố cùng ngươi ra ngoài!” Kỳ thật Lý Thụy Nhiên có chút lo lắng, nếu Bạch Tiểu Mễ tiếp tục đứng ở đây mà nhìn thấy Đại ca cùng nữ nhân kia thân mật, nhất định sẽ cực kỳ thương tâm, ra ngoài đi dạo cũng được.
“Hừ!” Bạch Tiểu Mễ khinh bỉ trừng mắt Lý Thụy Nhiên, tại sao lại có cảm giác tên chết tiệt này càng ngày càng vô sỉ chứ?
“Nương tử, nàng muốn đi đâu?” Một bóng người vút qua chặn trước mặt hai người, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Tiểu Mễ hỏi.
“Ra ngoài đi dạo!” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên, mắt hơi nheo lại nhưng rất nhanh khôi phục lại, không chút để ý trả lời.
“Vậy vi phu đi cùng nương tử có được không?” Nhìn như đang hỏi nhưng hành động không có nửa điểm do dự, tay dài duỗi ra trực tiếp ôm lấy eo nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Mễ, vô lại cười nói.
Không biết là có ý hay vô ý, cố ý ngăn cách giữa Bạch Tiểu Mễ và Lý Thụy Nhiên, đồng thời cũng ngăn cản ánh mắt nhìn lướt qua của Lý Thụy Nhiên, ý tứ trong mắt cực kỳ rõ ràng, nương tử của ta, không có việc gì thì người biến đi!
“Đại tẩu, ta bỗng nhiên nghĩ tới, ta còn có việc, đi trước đây!” Lý Thụy Nhiên không đợi Bạch Tiểu Mễ đáp lời, trực tiếp bước nhanh rời đi.
Khi Bạch Tiểu Mễ phục hồi tinh thần, bóng dáng Lý Thụy Nhiên đã sớm không thấy, khóe miệng Bạch Tiểu Mễ giật giật, Lý Mặc Nhiên quả nhiên là lão hổ, nhìn Lý Thụy Nhiên sợ hãi chưa kìa.
“Bốp!” “Có thể buông tay rồi!” Bạch Tiểu Mễ không chút khách khí đập móng vuốt của đại gia gấu, hung hắng trừng mắt mỗ gấu, tên chết tiệt này càng ngày càng vô sỉ, vừa mới cùng người đẹp ôm ôm ấp ấp, hiện tại còn đụng nàng, nàng rẻ mạt như vậy sao!
Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ nhớ lại cũng không quan tâm lắm nhưng trong lòng lại rất không thoải mái.
“Nương tử, buổi sáng như thế nào nàng lại không đến giúp nhân gia? Nhân gia thiếu chút nữa thất thân đó!” Lý Mặc Nhiên cười hì hì nhìn Bạch Tiểu Mễ, vô lại tựa đầu trên vai nàng, hơi thở ấm áp phun trên da thịt trắng nõn như ngọc của nàng.
Thân thể Bạch Tiểu Mễ run nhẹ, nhịn không được nổi da gà, tay đem đầu người nào đó đẩy ra, da mặt người này càng ngày càng dày, lời như vậy mà cũng nói ra được.
Bạch Tiểu Mễ đẩy người ra, không để ý đến hắn, đi về phía trước, trong mắt Lý Mặc Nhiên hiện lên kinh hoảng, lập tức nhanh chóng đi theo.
“Nương tử, nàng ghen sao?” Lý Mặc Nhiên cầm tay Bạch Tiểu Mễ, vẻ mặt vui sướng hỏi nàng, trong mắt lóe lên tia vui sướng.
“…” Lần này ngay cả ánh mắt Bạch Tiểu Mễ cũng chẳng muốn bố thí cho họ gấu, tốc độ bước vẫn không đổi đi về phía trước.
“Nương tử yên tâm, vi phu chỉ thích một mình nương tử thôi!” Lý Mặc Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ không để ý đến hắn, tiếp tục cho thấy lập trường của mình.
“…” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục đi, nhìn không chớp mắt!
“Lần sau vi phụ nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không để cho bất kỳ nữ tử nào tiếp sát vi phu, nương tử nàng tha thứ cho vi phu đi!” Lý Mặc Nhiên đáng thương tội nghiệp nói.
“…” Bạch Tiểu Mễ nhìn đặc sản bên cạnh, ngày hôm qua chạng vạng mới đến nơi, không thể nhìn thấy ít nhiều tiểu thương, hiện tại Bạch Tiểu Mễ mới biết được, thì ra nơi này ban ngày náo nhiệt như vậy.
Quá nhiều hoa quả đặc sản nàng chưa từng thấy qua? Nếu ăn ngon, đến lúc đó mang về Hắc Phong trại cùng tốt, nhưng Lý Mặc Nhiên hắn, Bạch Tiểu Mễ hiện tại cảm thấy có lẽ hắn sẽ ở lại chỗ này không trở về.
“Nương tử, nàng muốn gì, vi phu mua cho nàng?” Lý Mặc Nhiên thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mễ rơi trên quầy hoa quả, lập tức ân cần nói.
“…” Bạch Tiểu Mễ cũng không nhìn hắn, trực tiếp tới quầy hàng, hỏi qua một lần giá cả hoa quả, khi Lý Mặc Nhiên nghĩ nàng muốn mua, Bạch Tiểu Mễ liền xoay người rời đi.
Lý Mặc Nhiên thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nhiều, lôi kéo không buông tay Bạch Tiểu Mễ, cũng không nỡ buông ra, nên làm cái gì bây giờ nhỉ? Hiện tại nương tử không để ý đến hắn rồi?
Tuy nương tử cho hắn cầm tay nhưng thái độ cũng rất kiên quyết, Lý Mặc Nhiên suy tư làm thế nào lấy lòng nương tử, khiến nương tử tha cho hắn.
Sau khi hỏi giá mấy quầy hàng hoa quả, Bạch Tiểu Mễ bắt đầu cùng chủ quầy cò kè mặc cả, sau cùng mỗi loại hoa quả mua một chút, rất không khách khí đem toàn bộ hoa quả đã mua đặt vào trong tay Lý Mặc Nhiên, cầm đồ đầy trong tay nhưng hắn vẫn không quên cầm tay nàng.
Hai mươi mấy cân hoa quả, đối với Lý Mặc Nhiên mà nói kỳ thật không tính là nặng, nhưng lại chia thành mấy bao lớn nhỏ, hai tay đều phải dùng tới mới có thể cầm hết, ánh mắt sâu sắc của Lý Mặc Nhiên nhìn về phía nương tử có bộ dạng tiểu thư, rõ ràng là một bộ ái mộ hư vinh, rõ ràng là bộ hung hãn ức hiếp người nhưng nhìn vào trong mắt Lý Mặc Nhiên, trông thế nào cũng thấy thích nha?
Nương tử của hắn rất khác, không giống đa số nữ tử, rõ ràng ái mộ hư vinh nhưng lại làm một bộ thanh cao.
Chỉ là, nương tử đã quá khinh thường hắn rồi?
Khóe miệng Lý Mặc Nhiên cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhìn có chút ngốc, Bạch Tiểu Mễ lập tức quay đầu, người này cười có ý gì chứ? Cười thế này bị người khác thấy, có lẽ sẽ cảm thấy hắn bị bắt nạt thành như vậy lại còn cười, chẳng lẽ bị điên?
Căn cứ theo kinh nghiệm ở chung bao lâu nay cùng Lý Mặc Nhiên, người này nhất định sẽ có chiêu sau?
Quả nhiên, Bạch Tiểu Mễ lúc này mới nghĩ ra, hai bóng đen xuất hiện hai bên người, tiếp nhận rất nhanh mọi thứ trong tay Lý Mặc Nhiên rồi biến mất.
Hai tay không còn đồ, Lý Mặc Nhiên cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo nhỏ mềm mại của Bạch Tiểu Mễ, nếu không phải đang ở trên đường cái, Lý Mặc Nhiên rất muốn hôn một ngụm lên mặt nương tử nhà mình.
Không có biện pháp, ai bảo bộ dáng nương tử kinh ngạc mắt trợn tròn quá đáng yêu chứ.
Bạch Tiểu Mễ thật sự bội phục Lý Mặc Nhiên, cũng để cho Bạch Tiểu Mễ biết rõ tác dụng của ám vệ, hai tay rất muốn đem móng vuốt của gấu lưu manh bỏ ra, nhưng móng gấu bám quá chặt, căn bản bẻ không ra.
“Lý Mặc Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Bạch Tiểu Mễ cảm thấy nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, đè thấp tức giận, phẫn nộ hỏi.
“Nương tử, nàng đói bụng không, phía trước là Đức Ý Lâu, bên trong là đồ ăn ngon nhất trong thành Lam Tinh này, vi phu mang nàng qua nhé!” Lý Mặc Nhiên thật thà phúc hậu ngây ngô cười, cố ý không nhìn tới giận giữ trên mặt Bạch Tiểu Mễ, săn sóc quan tâm nói, nói xong rồi ôm Bạch Tiểu Mê đi trước Đức Ý Lâu.
“Lý Mặc Nhiên đừng tay đã chạm qua nữ nhân khác đụng vào ta, ta thấy bẩn?” Bạch Tiểu Mễ không có biện pháp, tức giận trừng mắt Lý Mặc Nhiên, nhất thời nói ra.
Lời này vừa ra, Lý Mặc Nhiên sửng sốt, lập tức nhìn Bạch Tiểu Mễ trong lòng.