“Hai vị, chúng ta còn có chuyện quan trọng, hiện phải rời đi!” Dù sao cũng đã đồng hành hai ngày nên trước khi rời đi, Lý Thụy Nhiên thản nhiên chào tạm biệt.
“Mạc Tư, hẹn ngày gặp lại!” Hai ngày qua, Bạch Tiểu Mễ đã biết tên đối phương, khoát tay áo cáo biệt.
“Ừm!” Nam tử vẫn lãnh đạm như cũ, nhàn nhạt gật đầu.
“Công tử, chúng ta đi thôi!” Thấy hai người kia rời đi, Nhạc Dao nhìn thoáng qua công tử bên người, cảm giác hôm nay công tử có chút gì đó khác thường, nhưng nhìn không ra điểm khác thường ở đâu?
Mạc Tư suy nghĩ rồi gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua phương hướng hai người rời đi, lập tức đi về hướng khác.
Sau một canh giờ, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên đã xuất hiện trước cánh cửa lớn, hai bên cửa là hai pho tượng thú không biết tên, nhìn qua đặc biệt có khí thế.
Cổng cao lớn không biết làm từ chất liệu gì, được phết một lớp sơn màu lam, cảm giác vừa cao quý lại vừa rộng lớn.
Bức hoành phi trên cánh cửa là ba chữ ‘Lam Tinh Phủ’ rồng bay phượng múa, khí thế hừng hực, chữ to cứng cáp có lực, lấp lánh kim quang, cảm giác này tựa như nhìn thấy đại môn hoàng cung.
“Không phải ngươi muốn nói gã Lý Mặc Nhiên ở trong này đấy chứ?” Biết Lý Mặc Nhiên nhiều tiền nhưng không nghĩ hắn lại có phủ đệ lớn thế này, nói không chừng Lý Mặc Nhiên cũng chỉ đang ở nhờ trong này mà thôi.
Trong tiềm thức, Bạch Tiểu Mễ thật không muốn mình và Lý Mặc Nhiên chênh lệch quá lớn.
“Nhi ca truyền tin tức không sai, đi thôi!” Trong lòng Lý Thụy Nhiên quả thật có chút không yên, có lẽ chỗ này Bạch Tiểu Mễ không biết nhưng Lý Thụy Nhiên đã từng ở phủ thành Lam Tinh một đoạn thời gian, tuy khi đó còn nhỏ nhưng cũng hiểu một chuyện, phủ Lam Tinh thật ra là nơi ở của hoàng tộc Lam Tinh.
Chẳng lẽ Đại ca và Nhi ca là hoàng tộc?
Lý Thụy Nhiên cố gắng áp chế khẩn trương trong lòng, trực tiếp tiến lên gõ cửa.
Cảnh cửa được chia làm hai, mỗi bên cao hai thước, trên mỗi cửa treo hai vòng lớn, Lý Thụy Nhiên đỡ lấy vòng lớn gõ trên cửa, tiếng đập cửa vang lên.
Gõ xong ba tiếng, Lý Thụy Nhiên lùi về phía sau cách cửa lớn một đoạn.
Lúc này Bạch Tiểu Mễ đang đứng bên cạnh Lý Thụy Nhiên, nhưng không khẩn trương như Lý Thụy Nhiên, vừa rồi khi nhìn thấy đại môn quả thật có chút khẩn trương, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến Lý Mặc Nhiên ngốc ở bên trong, ngược lại Bạch Tiểu Mễ hết khẩn trương rồi.
Gần một năm không gặp, cũng không biết gã kia thế nào? Vết thương đã lành chưa? Thời điểm bọn họ xuất phát đã nghe tin hắn tỉnh, hiện giờ đã qua một tháng, hẳn không có việc gì thật chứ.
“Cọt kẹt!” Cánh cửa cao lớn được mở ra từ bên trong.
“Hai vị tìm ai?” Một nam tử khôi ngô thoạt chừng hơn ba mươi tuổi, duy nhất không đổi là mái tóc và đôi con ngươi màu lam, nhìn có chút hung ác nhưng giọng điệu lại rất khách khí.
“Lý Mặc Nhiên là ở trong này sao?” Lý Thụy Nhiên khách khí hỏi.
“Hai vị là?” Đại hán sửng sốt nhìn về phía hai người.
“Ta tên Lý Thụy Nhiên, còn vị này là thê tử của Đại ca!” Lý Thụy Nhiên hỏi.
“Mời hai vị vào!” Đại hán vừa nghe tên, giọng điệu vừa rồi còn khách khí, giờ lại thêm một chút lấy lòng mời hai người vào.
Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên cũng đã chú ý tới thái độ của đại hán, trong lòng Bạch Tiểu Mễ cảm thấy không thoải mái khó hiểu.
Hai người đi theo đại hán tới sảnh lớn.
“Hai vị khách quý trước tiên chờ ở nơi này, tiểu nhân đi bẩm báo chủ nhân!” Đại hán khách khí nói xong, sau đó lập tức rời đi.
“Lý Mặc Nhiên là ai trong phủ Lam Tinh?” Bạch Tiểu Mễ thấy người đã đi, quay đầu nhìn về phía Lý Thụy Nhiên.
“Ta đâu biết, Đại ca chưa từng nói với ta!” Nếu suy đoán của hắn là chính xác, có phải vì Đại ca và Nhị ca sợ nguy hiểm nên mới không nói cho hắn cùng Tứ đệ, nếu chuyện chưa giải quyết xong, có lẽ Đại ca và Nhi ca sẽ không cho bọn họ đến đây.
Dù biết Đại ca và Nhị ca đi báo thù, nhưng ngoài việc đó ra, cái gì bọn họ cũng không biết, đây là điều khiến Lý Thụy Nhiên cảm thấy không thoải mái, hiểu là một chuyện nhưng nói không vấn đề gì thì lại là giả.
Bạch Tiểu Mễ không nói thêm, nhìn về phía cửa, chờ đợi tên ngốc một năm chưa thấy mặt! Thật ra, nàng có chút nhớ hắn, tới thế giới này, hắn là người đầu tiên đối tốt với nàng, dung túng sủng nịnh, so với cha mẹ ruột còn tốt hơn.
Chẳng qua khi Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy người vừa đến thì lại có chút thất vọng.
“Nhị ca!” Lý Thụy Nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cao hứng đứng lên nghênh tiếp.
Ánh mắt Bạch Tiểu Mễ xẹt qua phía sau Lý Cảnh Nhiên, có chút thất vọng, rồi mới nhìn về phía Lý Cảnh Nhiên, thấy hắn nhìn qua mới hơi gật đầu.
“Dọc đường đi vất vả, có vấn đề gì sau khi nghỉ ngời rồi nói!” Lý Cảnh Nhiên vẫn là Lý Cảnh Nhiên, cho dù hắn có cao hứng mấy thì cũng sẽ không hiển thị trên mặt.
“Nhị ca, sao lại không thấy Đại ca? Vết thương của Đại ca có việc gì không?” Lý Thụy Nhiên thất vọng nhìn về phía sau hắn, hỏi.
“Trước nghỉ ngơi, buổi tối ăn cơm xong ta dẫn ngươi đi gặp Đại ca!” Thời điểm Lý Cảnh Nhiên nói câu này, ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Mễ, hơi lóe lên rồi rất nhanh khôi phục lại.
Lý Thụy Nhiên vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Nhị ca, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng đi theo bên người Nhị ca, Bạch Tiểu Mễ cũng đi theo.
Khi ở sảnh trước, Bạch Tiểu Mễ đã cảm thấy nơi này rất lớn, nhưng khi đi sâu vào trong, nàng mới biết được, nơi này so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn nhiều lần.
Đình đài lầu các, con đường nhỏ lượn vòng, cầu nhỏ bắc qua hồ, liễu rủ hai bên, đủ các loại thực vật đan xen hợp lý, ngay cả Bạch Tiểu Mễ cũng không thể nhận thức toàn bộ thực vật nơi đây, cho dù nàng đã nhìn qua hoàng cung ở hiện đại nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn bị nơi trước mắt này làm cho kinh sợ.
Còn chuyện khiến Bạch Tiểu Mễ chấn kinh hơn là một đường đi tới nàng thấy không ít hạ nhân, Bạch Tiểu Mễ phát hiện hạ nhân ở đây đều là người có sức mạnh kinh người, ngay cả nha hoàn cũng vậy.
Nàng cũng mơ hồ cảm giác được chỗ tối nơi này không hề thiếu khí tức cường giả.
Một bộ khờ dại quan sát xung quanh, thỉnh thoảng lại có chút kinh ngạc như phát hiện có chỗ bất đồng.
“Bạch Tiểu Mễ, ngươi đừng làm một bộ quê mùa đó có được không, cực kỳ mất mặt đấy!” Lý Cảnh Nhiên vẫn bình tĩnh tiến về phía trước, tựa hồ đối với hành vi này của Bạch Tiểu Mễ không đặt ở trong lòng.
Nhưng Lý Thụy Nhiên cùng Bạch Tiểu Mễ hiện giờ xem như bạn thân, cho nên nói chuyện cũng không đắn đo.
“Ngươi mới quê mùa, cả nhà người đều quê mùa!” Bạch Tiểu Mễ trừng Lý Thụy Nhiên, bộ dạng hung hãn cùng trước đó không có gì khác nhau.
“Ai ôi! Cả nhà đều là quê mùa à, chẳng lẽ ngươi không phải người cùng một nhà với bản thiếu gia à?” Lý Thụy Nhiên khinh bỉ liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ, một bộ dáng như đang nhìn kẻ ngu ngốc.
“Lười phải so với loại người đầu teo tứ chi phát triển như nhà ngươi, người ta nói, không có văn hóa không đáng sợ, đáng sợ nhất là có văn hóa nhưng đầu óc lại không biết dùng!” Bạch Tiểu Mễ cũng không khách khí đánh trả.
Ánh mắt Lý Cảnh Nhiên nhàn nhạt quét về phía hai người.
Quan hệ của bọn họ tốt hơn rất nhiều so với lúc trước? Nhìn là khắc khẩu nhưng Lý Cảnh Nhiên biết tính tình Lý Thụy Nhiên, cũng biết miệng hắn có bao nhiêu độc, tuy hiện tại nói ghét nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu uy lực ở bên trong.
Nàng thật sự có bản lĩnh sao? Nếu nàng nhìn thấy Đại ca bây giờ, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Hắn cực kỳ chờ mong!
“Được rồi, mấy phòng trong sân này tùy các ngươi chọn, ta gọi người mang nước đến cho các ngươi rửa mặt!” Lý Cảnh Nhiên nói xong, không chờ hai người đáp lời liền mở cửa.
“Nhị ca vẫn như cũ!” Lý Thụy Nhiên thấy Lý Cảnh Nhiên không để ý tới thái độ của hắn, không phải ở chung chỉ có một hay hai năm, từ khi biết nhận thức đến giờ, Nhị ca vẫn luôn là thế, tựa hồ chuyện gì cũng không đặt trong lòng, chẳng qua Lão Tứ và hắn đã biết, khi còn chưa định cư tại Hắc Phong trại, mỗi lần hắn và Lão Tứ sinh bệnh, đều do Nhị ca chiếu cố.
“Ta muốn phòng này!” Bạch Tiểu Mễ mặc kệ hắn, cũng nghe thấy lời nói của Lý Cảnh Nhiên, hắn chính là một người biết giả trang, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế thế nào, trong lòng Bạch Tiểu Mễ rõ ràng.
Lúc trước bị hắn lạnh lùng trào phúng rồi uy hiếp, cho dù về sau thái độ có chuyển tốt nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng không thích người như vậy.
“Hừ! Ông đây không thèm cướp đoạt với ngươi!” Lý Thụy Nhiên tùy tiện chọn phòng, nhưng tiềm thức lại chọn căn phòng bên cạnh Bạch Tiểu Mễ, thật ra hắn vẫn có chút lo lắng phủ Lam Tinh này, cũng không biết Nhị ca và Đại ca có thật sự đã tóm lấy chỗ này hay không.
Hạ nhân rất nhanh đã đưa tới nước ấm.
Sau khi tắm rửa, đồ ăn được đưa lên, mà Lý Cảnh Nhiên cũng cực kỳ đúng giờ đến dùng cơm cùng bọn họ.
“Nhị ca, hiện tại có thể đi thăm Đại ca sao? Không nhìn thấy Đại ca, buổi tối ta không ngủ được!” Ăn cơm xong, Lý Thụy Nhiên vội vàng nói, tuy thư tín báo về nói thương thế Đại ca đã không có trở ngại, nhưng hai người bọn hắn đã đến đây lại chưa từng đi đâu, thật khiến người ta có chút lo lắng.