“Được rồi, tạm thời cậu cứ tiếp tục âm thầm giám sát bệnh tình của nó. Ngoài ra… không được có bất kì hành động khác ngoài kế hoạch.”
Người phụ nữ nghiêm giọng ý cảnh cáo, nói dứt câu sau đó lập tức ngắt cuộc gọi. Đăng Luân nhìn vào màn hình máy tính mà rơi vào trầm ngâm. Càng lúc càng thật đáng lo! Ban đầu vốn chỉ là những vấn đề đơn giản, nhưng về sau lại nảy sinh ra rất nhiều chuyện rối rắm. Bây giờ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, vậy tương lai thì sao?
Ngẩn người ngồi chờ đợi một lúc cuối cùng đồ ăn cũng được mang ra tới. Anh chủ quán hớn hở mang ra một đĩa lớn những món xiên chiên nóng hổi, hương thơm quen thuộc thuở học sinh nhanh chóng lan tỏa ngào ngạt. Trong phút chốc Quỳnh Anh thật sự ngỡ như mình đã quay lại thời còn đi học, cảm giác này thật đáng hoài niệm. Nhưng anh chủ mang đồ ăn ra cũng rất đúng lúc, từ nãy đến giờ gã Chí Thanh này không nói gì chứ nhìn cô bằng một ánh mắt rất kì lạ. Nói thật có chút nổi da gà! Nhất thời muốn mở miệng bắt chuyện một chút nhưng cô cũng không biết nói làm sao.
Anh chủ quán bê món ăn ra xong thì đi trở lại quầy, trả lại bầu không khí cặp đôi cho hai người. Quỳnh Anh nhanh tay lấy chiếc nĩa ghim một viên cá chiên chuẩn bị đưa ngay vào miệng, nhưng trước đó cũng không quên lịch sự một câu lấy lệ.
“Mời mời, tự nhiên tự nhiên.”
Quỳnh Anh không thể nhịn nổi sự cám dỗ toát ra từ những món trước mắt. Bộ dáng gấp gáp đến độ phải ăn ngay và luôn không một phút chần chờ. Ngay khi cô vừa đưa viên cá chiên đến trước miệng thì một viên cá khác đã nhanh hơn được đút vào miệng cô. Chưa kịp phản ứng thì cô đã ngậm lấy nó. Cảm giác nóng hổi lan ra khắp khoang miệng, thêm một chút cay cay của tương ớt kích thích đầu lưỡi tê tê. Cá viên bên ngoài được chiên giòn bên trong thì mềm mại dai dai. Cảm giác nóng và cay đan xen kết hợp cùng nhau làm cô phải liên tục hít hà thở bằng miệng. Cũng đã mấy năm rồi mới thử lại món này, hương vị vẫn như ngày nào.
Chí Thanh ngồi chống cằm nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt không giấu được sự cưng chiều trong đó. Khóe môi cong lên một đường cong nhẹ, miệng cười mà tâm cũng cười. Nhỏ nhặt như vậy cũng được, việc gì sai cũng đã sai rồi, quan trọng là cách mà bản thân sửa chữa lỗi lầm thôi.
Nhai nuốt viên cá trong miệng cô ngẩn mặt lên nhìn anh. Bốn mặt chạm nhau không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Sao… anh không ăn đi. Có mình tôi sao ăn hết.”
“Không sao, toàn món em thích, cứ ăn nhiều vào.”
Nói gì nói một mình cô ăn cũng cảm thấy có chút kì kì. Cơ mà khoan đã, để ý kỹ thì bàn ăn này cá viên chiên và bánh bao chiên khá nhiều nhỉ? Trùng hợp đây lại là hai món chiên mà cô thích nhất nữa. Cô mấp mấy môi muốn hỏi nhưng nghĩ rồi lại thôi. Trực giác mách bảo Quỳnh Anh đừng nên tìm hiểu quá sâu về vấn đề này. Không khéo quê chết mất. Lỡ dính vô bảy bảy bốn chín cái trùng hợp thật thì sao.
Chuyện này nói không được nhưng chuyện khác thì cần phải nói cho ra ngô ra khoai. Cô gặm tiếp một chiếc bánh bao, bộ dạng cáu kỉnh nói.
“Ông trùm kinh doanh, chúa tể chiến lược, thánh âm mưu có khác. Sơ hở chút là bạn bè tôi bị anh chơi cho ra bã.”
Chí Thanh lúc này đang uống ngụm nước, đôi mắt khẽ động khi nghe Quỳnh Anh nói nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên giả điếc, vờ như không có gì.
Quỳnh Anh xéo sắc liếc Chí Thanh một cái sau đó chậm rãi nói tiếp.
“Đối tác thì đối tác nhưng so với những ông lớn khác thì Thắng Thiên cũng chưa có mặt mũi lớn tới mức đích thân đại Boss phải ưu ái chu toàn từng miếng ăn như vậy. Chưa kể tại sao biết em trai Mai Khôi cũng ở đây mà chuẩn bị luôn phần của nó. Điều này chứng tỏ anh đã điều tra trước tình hình sau đó chuẩn bị kế hoạch sẵn sàn mọi thứ. Hoang đường hơn đó là sự xuất hiện ‘trùng hợp’ của anh dưới sảnh khu cửa nam lầu một. Tập đoàn Hướng Dương rất coi trọng những khách quý. Những đối tác lớn hay khách hàng quan trọng được xếp chủ yếu ở lầu chín. Trên đó có thang máy dẫn ra tới sảnh chính thức ở hướng đông. Mấy năm trước ông An đã sửa lại kiến trúc của tòa nhà này, cổng chính của tập đoàn hoàn toàn hướng về phía đông. Và cổng chính ở phía nam trước đó liền trở thành cổng phụ.”
Quỳnh Anh không quan tâm sắc mặt đen trắng đỏ hồng của Chí Thanh, hăng hái như bị Conan nhập. Nhai nuốt một viên cá chiên cô lại nói tiếp.
“Ba đứa tôi cố tình đi ra cửa phụ để tránh đông đúc xô bồ, nhưng còn anh thì sao? Tụi tôi còn nán lại đó cả tiếng để nói chuyện một lúc nữa. Giờ đó hẳn là anh phải về công ty rồi chứ. Tại sao lại xuất hiện đúng lúc tôi đứng một mình.”
“Thì… ông An nói có chuyện cần thảo luận nên anh ở lại uống với ổng tách trà thôi mà. Nên mới về trễ ấy chứ.” Chí Thanh gãi gãi đầu, ánh mắt mất tự nhiên nhìn xung quanh bốn phía.
“Ông An rủ anh uống trà bàn công chuyện hả!?” Quỳnh Anh khinh khỉnh, giọng nói có chút trào phúng. “Anh khỏi! Ổng bị quân đoàn nhà tôi dí cho sấp mặt rồi, đội quần trốn không kịp chứ ở đó mà níu anh lại uống trà.”
Chí Thanh uống nhanh vài ngụm nước, anh nhanh vài viên bò chiên. Cố gắng lấy lại bình tĩnh bày ra bộ dáng ngây thơ vô số tội. Thật sự có biết gì đâu!? Có nhớ gì đâu!? Đang nói gì nghe chả hiểu!
Cô thấy ánh mắt trốn tránh của anh thì cười khẩy một tiếng, bàn tay mảnh khảnh vươn đến bóp lấy mặt Chí Thanh. Cố định đầu và hướng ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào cô. Giọng nói thốt ra khó có được nghiêm túc ngoài bàn công việc.
“Cho nên! Anh là đang cố tình tách chúng tôi ra. Mục đích của anh là tôi! Đúng chứ.”
Chí Thanh vẫn đang nhai ngoàm ngoàm trong miệng, mặt bị bóp khiến hai má phồng phồng lên có chút đáng yêu trái ngược hoàn toàn với phong cách chín chắn trưởng thành hằng ngày. Lần này anh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Anh. Mặt đối mặt mắt đối mắt, thần thái tự nhiên không còn có vẻ chột dạ như lúc nãy. Nuốt hết thức ăn trong miệng anh trầm giọng lên tiếng.
“Ờ, tôi cố tình tiếp cận em đó. Có muốn gian gian díu díu mập mờ với anh không?”
Ban đầu cô nghĩ anh sẽ chối bỏ một chút, ai ngờ lại mạnh mồm thừa nhận nhanh như vậy. Trước phản ứng ra khỏi tầm kiểm soát của anh cô có chút suy tư. Buông mặt anh ra cô lại hỏi.
“Sao lại là gian gian díu díu mập mờ?”
“Bởi vì… Em chưa thể công khai trở về với anh.” (*)
“…” Quỳnh Anh im lặng không đáp tiếp. Chơi vui thì vui nhưng để tính tới những chuyện sâu xa hơn quả thực cô chưa nghĩ đến. Nhưng chỉ là hiện tại, tương lai thì ai biết đâu. Quỳnh Anh cuối mặt ăn tiếp, dáng vẻ trở về với trạng thai bình thường sóng yên biển lặng. Dĩ nhiên như vậy chứng tỏ cô không có ý muốn truy cứu về vấn đề ban nãy nữa.
Một câu của Chí Thanh kì thực hàm chứa khá nhiều điều. Anh rủ mặt che giấu đi tia buồn trong mắt. Chỉ có chính anh mới hiểu được, sai lầm năm năm trước khiến anh mất đi người con gái này, chỉ khi mọi lỗi lầm được chuộc lại hết anh mới có cơ hội vãn hồi Quỳnh Anh.
Lúc chiều đang phải suy nghĩ quá nhiều chuyện nhất thời không kịp để ý, bây giờ nghĩ kỹ thật thấy có chút tội nghiệp. Cũng không biết Mai Khôi và Mai Hải bị đưa tới đâu rồi nữa, hi vọng không bị xe bắt chó bắt đi mất.
* (Câu đó ý thật sự trong lòng của Chí Thanh là: Ở nhân cách kia Quỳnh Anh và Trọng Khánh trên danh nghĩa vẫn đang quen nhau, cộng thêm vài chuyện lằng nhằng trong quá khứ đã ngăn cách hai người - khiến cô không thể cùng bên anh như 5 năm trước.
Còn Quỳnh Anh do đã bị che mờ kí ức về quá khứ nên không nhớ được chuyện năm xưa, cô chỉ hiểu nghĩa trên mặt chữ là hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng để về một nhà với anh. Trong Quỳnh Anh lúc này hai người chỉ mới gặp nhau vài lần. Chưa muốn tính tới chuyện xa xôi.)