Diệp Lưu Niên mở mắt hẳn. Nhìn biểu hiện của Thẩm Dục, hắn không hề nghi ngờ. Ban nãy hắn mệt quá nên nhắm mắt thư giãn chứ không ngủ. Hắn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên mới mở ra xem.
“Ta đưa ngươi về phòng ngủ của ta. A Dục, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi. Không uống được thì đừng uống. Ngươi xem ngươi uống thành cái dạng gì rồi kìa.”
Thẩm Dục hoảng hốt, nói: “Điện hạ, thần...thần đã làm phiền điện hạ rồi.”
“Bỏ đi. Nói với ngươi, ngươi cũng có thèm sửa đâu.”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thái giám mang canh giải rượu đến cạnh bồn tắm của bọn họ. Diệp Lưu Niên với tay lấy cho mỗi người một chén rồi uống cạn chén của mình chỉ trong một hớp. Thẩm Dục nhìn bát canh này không khỏi cảm thấy ấm lòng.
“Nhìn cái gì? Uống đi cho tỉnh.”
“Vâng. Cảm ơn điện hạ.”
Hắn nâng chén lên uống thật nhanh. Diệp Lưu Niên quan sát hắn một hồi rồi đột nhiên nói: “Ngươi tỉnh rượu cũng nhanh đấy.”
“Dạ?” mặt hắn đờ ra. Không lẽ bị phát hiện rồi?
“Nhìn cách nói chuyện của ngươi có vẻ cũng chưa đến mức không biết trời trăng gì. Hiệu quả ngâm thùng tắm tốt đến vậy sao?”
“À. Thần cũng nghĩ thế. Tuy chưa thực sự tỉnh táo lắm, còn đau đầu nhưng cũng biết...biết mình đang ngâm nước tắm chung với điện hạ.” hắn vừa đáp vừa thở phào nhẹ. May mà chủ nhân của hắn không quá nhạy trong mấy chuyện thế này. Cũng có thế là do y chưa được tỉnh táo lắm nên không phát giác ra. “Sao điện hạ lại để thần ngâm chung nước với người? Cái này...thần...”
“Đừng có nói mấy câu kiểu như quá phận, hay vô phép gì đó. Ta không muốn nghe. Ta đã nói khi chỉ có ta với ngươi thì bỏ mấy cái phép tắc đó qua một bên đi.”
Thẩm Dục hơi cúi đầu. Nếu thực sự bỏ qua hết phép tắc, hắn không biết mình sẽ làm đến những chuyện gì. Nhưng mà...cũng không nên làm điện hạ mất hứng.
“Ta hiểu rồi. Lưu Niên.”
“Ừm.”
Diệp Lưu Niên ngả người, tựa đầu vào thành của chiếc thùng, thư giãn nhắm mắt. Tiếng thở đều đều gần như ngay lập tức. Thẩm Dục mỉm cười. Ngủ nhanh như vậy?
Hắn nằm ngâm mình thêm một lúc rồi đứng dậy. Dùng khăn lông choàng lên cơ thể trần trụi của Diệp Lưu Niên rồi ôm y lên giường. Hắn lau người sạch sẽ, mặc lý y cho cả hai. Làm xong tất tật mọi thứ mới nhẹ nhàng leo lên giường ngủ bên cạnh Lưu Niên. Nãy giờ hắn làm đủ thứ như thế mà Diệp Lưu Niên không dậy. Vậy nếu ôm y ngủ thì liệu y có tỉnh không nhỉ? À, tỉnh thì kệ chứ. Cứ nói mình ngủ mơ là được. Thẩm Dục cười thầm choàng tay ôm lấy Lưu Niên, từ từ đi vào giấc ngủ.
- --------
Lúc Thiên Phàm tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Lưng và hông đến giờ vẫn đau e ẩm khiến hắn lười không muốn ngồi dậy. Tên khốn Diệp Thanh Vân đó đêm qua lăn qua lăn lại hắn đến mấy lần mặc cho hắn kêu la xin tha. Cũng không biết hắn mệt quá ngủ thiếp đi từ lúc nào. Tên khốn đó lúc sáng đã dậy trước lên triều rồi, nếu không hắn khẳng định sẽ túm y lại chửi cho lên bờ xuống ruộng.
Thiên Phàm vạch áo ra. Mặt bỗng chốc đỏ lựng. Dấu hôn trên người còn rõ ràng như vậy, để người khác nhìn thấy thì chết. Điên thật đấy. Không tin được. Đêm qua hắn thực sự đã ngủ với Diệp Thanh Vân, lại còn là cam tâm tình nguyện nằm dưới y nữa chứ. Đêm qua hắn không uống rượu, đâu phải say. Sao lại đồng ý cùng y làm chuyện như vậy? Hắn...rốt cuộc đã cong từ lúc nào?
“Công tử, xin dừng bước. Đây là tẩm điện của Nhị điện hạ. Không thể vào.” Tiếng ồn ào bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Phàm.
“Được. Ta không vào. Ta chỉ muốn hỏi Hà Thiên Phàm có ở đây không?”
Thiên Phàm nghe mà không khỏi giật mình, hốt hoảng. Từ Minh đã tìm đến đây rồi.
“Hà công tử đang nghỉ ngơi. Nhị điện hạ đã ra lệnh không ai được phép làm phiền công tử.”
Từ Minh điếng người. Đi cả đêm không về. Lại còn đang ở trong phòng ngủ của người ta. Rồi còn nghỉ ngơi. Không lẽ...Hai bàn tay hắn siết chặt. Rốt cuộc chuyện hắn lo sợ nhất cũng đã xảy ra.
“Được. Vậy phiền ngươi nhắn với Hà công tử. Từ Minh đang đợi trong phòng công tử chờ khám. Khi nào công tử nghỉ ngơi khoẻ lại xin hãy trở về.”
Sau đó không nghe thấy tiếng của Từ Minh nữa. Có lẽ y đã rời đi rồi. Thiên Phàm im lặng, thần người. Từ Minh lúc nào cũng cảnh cáo hắn không được lại gần Diệp Thanh Vân. Giờ nếu biết hắn đã là người của Diệp Thanh Vân rồi, chắc hẳn sẽ tức giận và thất vọng lắm nhỉ?
Đây là lựa chọn của hắn. Sao hắn lại thấy có lỗi với Từ Minh chứ? Là do y không hiểu hết con người của Diệp Thanh Vân thôi. Con người tên đó tuy có hơi xấu nhưng tình cảm của người đó chắc chắn là thật. Diệp Thanh Vân đã nói thế mà.
- -------
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, cũng chắc chắn những vết hôn ngân kia đã biến mất, Thiên Phàm mới quay trở về phòng. Đúng như hắn đoán, Từ Minh vẫn đang đợi hắn ở đó. Hắn đã chuẩn bị tinh thần chuẩn bị nghe y mắng cho một trận. Nhưng trái với lo lắng của hắn, Từ Minh nhìn thấy hắn bước vào không mắng hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lên giường ngồi đi. Chúng ta tiếp tục châm cứu.”
Thái độ của Từ Minh khiến hắn ngạc nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, cởi áo.
Tuy đã mờ rất nhiều nhưng nếu chú ý kĩ vẫn có thể nhận ra những dấu vết đầy ám muội trên da thịt trắng trẻo của Thiên Phàm. Từ Minh nhíu mày, hít một hơi sâu. Hắn lấy kim ra và bắt đầu châm cứu.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn duy trì ngày nào cũng châm cứu toàn thân. Nhưng hai ngày nay thì thời gian dãn ra một chút. Từ Minh nói cơ thể đang bắt đầu hình thành những đường linh mạch lớn nên cần thời gian để thích nghi. Ngày hôm nay, sau khi châm cứu xong, Thiên Phàm cảm thấy cơ thể mình rất khác lạ. Cảm thấy linh lực bỗng dưng sôi trào cứ như vừa được tiếp thêm năng lượng vậy. Thiên Phàm tò mò vận thử linh lực.
Một làn sương mù màu trắng bốc lên từ bàn tay của hắn. Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống đột ngột. Hắn lạnh đến run người.
“Thu linh lực lại! Nhanh!” Từ Minh kêu lên.
Thiên Phàm vội vàng thu linh lực lại. Không khí bỗng chốc quay lại bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Thiên Phàm kinh ngạc nhìn xuống tay mình. Không phải hắn hệ Hoả sao? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn ngước nhìn Từ Minh đứng bên cạnh. Gương mặt y lúc này vừa bàng hoàng lại vừa căng thẳng.
“Ngươi có biết tại sao linh lực của mình lại như thế này không? Ngươi từng thử bao giờ chưa?”
Thiên Phàm vội lắc đầu. Hắn nói: “Ta đã từng thử kiểm tra linh lực trước đó. Rõ ràng nó mang tính hoả mà.”
“Nhưng hiện tại nó lại là Băng. Ngươi thử lại lần nữa đi. Lần này từ từ thôi.”
Thiên Phàm gật đầu, nghiêm túc tập trung tinh thần. Lần này linh lực xuất hiện ở hai tay hắn. Một bên là một ngọn lửa nhỏ cỡ ngọn nến, còn bên kia là một bông tuyết nhỏ xíu. Đôi mắt Thiên Phàm mở lớn. Quả tim dường như đã ngừng đập. Chuyện này... không thể nào.
“Được rồi. Ngươi thu lại đi!”
“Trước mắt tuyệt đối không được để cho bất cứ ai biết chuyện này. Ngươi hiểu sự nghiêm trọng của nó phải không? Ngươi nên sớm trở về tìm hiểu xem mẫu thân hoặc cha ngươi có máu mủ gì với hoàng thất Tuyết Quốc không. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”
Thiên Phàm gật đầu. Hắn dĩ nhiên biết sự nghiêm trọng của chuyện này. Chỉ hoàng tộc Tuyết Quốc mới có năng lực Băng. Một năng lực khủng khiếp mà bất kì một quốc gia nào cũng sợ hãi. Đó là lý do mà gần trăm năm trước, Tuyết Quốc đã bị các nước khác liên minh tiêu diệt. Theo hắn đọc sách sử biết được thì hoàng tộc Tuyết Quốc đã chẳng còn ai sống sót. Hắn là người Hoả Quốc, vì cớ gì lại mang năng lực Băng của hoàng tộc Tuyết Quốc đây? Không những vậy, nếu để người khác nhìn thấy năng lực thứ hai này của hắn không biết sẽ xảy đến những chuyện gì.
“Từ huynh, những lúc thế này thật cảm ơn huynh.” Hắn nhìn Từ Minh, thật lòng thật dạ cảm ơn. Nếu hắn gặp chuyện này trong khi chỉ có một mình, chắc chắn sẽ hốt hoảng lắm.
Từ Minh hơi ngạc nhiên nhìn Thiên Phàm. Tâm trạng khó chịu của hắn từ sáng đến giờ nhờ câu nói này mà dịu đi hẳn đến phân nửa. Hắn mỉm cười, đưa tay lên xoa nhẹ lên đầu Thiên Phàm, nói: “Không sao. Mọi chuyện còn có ta.”
- --------
Vốn đã định về nhưng Thiên Phàm nghĩ cũng nên tự mình chào Diệp Thanh Vân một tiếng. Dù sao quan hệ hiện tại của bọn họ...đã khác nhiều rồi. Cứ nghĩ đến chuyện đó, cái mặt mỏng của Thiên Phàm bỗng chốc đỏ lên.
Hắn đang miên man suy nghĩ xem sau khi trở về sẽ làm những gì, hỏi chuyện phụ thân như thế nào cho thật khéo để không bị nghi ngờ, thì có tiếng người làm báo Nhị hoàng tử đã về. Hắn sửa soạn một chút, định đi tìm người thì thấy cánh cửa đột ngột mở ra. Diệp Thanh Vân xuất hiện ngay trước cửa.
“A, điện hạ đã...”
Thiên Phàm còn chưa nói xong câu Diệp Thanh Vân đã đi nhanh vào rồi khoá trái cửa, tiện thể giăng luôn kết giới. Thiên Phàm thất kinh: “Này, ngươi làm gì vậy?”
Diệp Thanh Vân xách Thiên Phàm lên vai rồi đến bên giường ném xuống. Sau đó y leo lên người, cúi xuống đặt lên môi Thiên Phàm một nụ hôn sâu. Hôn rất nồng nhiệt đến mức hắn xém nghẹt thở.
“Ưm...A Vân, làm...làm gì vậy?
“Ta nhớ ngươi chết đi được. Cả ngày trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh của ngươi.”
Nghe mấy lời này, Thiên Phàm không khỏi ngượng ngùng cùng hạnh phúc. Hắn hôn nhẹ lên môi Diệp Thanh Vân một cái rồi nói: “Ta cũng vậy. Ta cũng rất nhớ ngươi.”
Diệp Thanh Vân lại cúi xuống hôn hắn, tay bắt đầu thoăn thoắt cởi bỏ từng lớp y phục của cả hai. Thiên Phàm hốt hoảng ngăn lại: “Khoan! Vẫn còn chưa ăn tối mà.”
“Ta ăn ngươi trước rồi ăn tối sau. Ngoan. Ta nhịn sắp chết rồi.”
Chuyện sau đó không cần nói cũng biết. Diệp Thanh Vân “ăn” người dưới thân ngấu nghiến đến mức xin tha mới miễn cưỡng chịu dừng. Thiên Phàm nằm úp sấp mà hai mắt ngấn nước, miệng không ngừng chửi tên kia cầm thú.
“Cơ thể thế nào? Vẫn ổn chứ?” Diệp Thanh Vân dụi dụi mái tóc dài vào cổ hắn, dịu dàng hỏi.
“Huynh nói xem?” hắn quá mệt, lười chẳng muốn trả lời, chỉ nhỏ giọng như thì thầm.
Diệp Thanh Vân khẽ cười, nói: “Cái này ngươi không thể trách ta. Ai bảo ngươi mê người như thế chứ. Khiến ta vừa nhìn thấy ngươi đã không thể nhịn được.”
Thiên Phàm liếc xéo hắn. Cái tên khốn miệng dẻo quẹo này ai mà tin được chứ.
“Ngày mai ta định về nhà.”
“Hả? Về nhà? Về phủ tướng quân á? Sao lại về?”
“Nhà của ta thì dĩ nhiên ta phải về chứ. Ta cũng đâu có tư cách gì mà ở lại đây mãi được.”
“Sao lại không có tư cách? Ngươi là nam sủng của ta.”
Thiên Phàm tức giận ngồi dậy, nói: “Nam sủng? Đến bây giờ ngươi vẫn gọi ta như thế sao? Ngươi...ngươi ít ra cũng phải cho ta một thân phận đàng hoàng chứ?”
Sắc mặt Diệp Thanh Vân bỗng xám lại. Hắn chống tay ngồi dậy, nghiêm mặt nhìn Thiên Phàm, hỏi: “Ngươi có hiểu mình đang nói gì không?”
Thiên Phàm giật mình. Vẻ nghiêm túc của Diệp Thanh Vân khiến hắn hơi hoảng sợ. Sao y lại có thái độ như thế với hắn?
“Chúng ta đã tiến đến quan hệ này rồi, vậy mà ngươi cũng chỉ muốn ta là nam sủng của ngươi. Ta không xứng có một danh phận đàng hoàng ư? Ngươi nói ngươi thích ta cơ mà.”
“Đúng là ta thích ngươi. Nhưng ngươi biết rõ mình là nam nhân. Ta làm sao có thể cưới ngươi chứ?”
Một câu nói này của Diệp Thanh Vân triệt để khiến trái tim Thiên Phàm chết lặng. Thế ra cái thích của Diệp Thanh Vân dành cho hắn rẻ mạt đến như vậy sao?