Còn Diệp Thanh Vân ngồi phía đối diện cũng nhấp nhổm không yên. Cả đêm qua hắn không tài nào ngủ được, cứ mãi suy nghĩ những điều mà Vân Hi nói. Hắn muốn hỏi có thật là Thiên Phàm đã tha thứ cho hắn rồi không? Hắn muốn biết có phải y vẫn còn thích hắn không? Nhưng hắn không mở lời được.
Vân Hi nhìn hai tên kia muốn nói mà không chịu nói, thở dài chán nản, quay qua hỏi người ngồi bên cạnh:
“Ngươi cũng theo đi cùng bọn ta làm gì?”
Từ Minh đang ngồi đọc sách, không buồn ngẩng lên mà đáp:
“Ta là đại phu giang hồ. Ta đi đâu là quyền của ta. Liên quan gì đến ngươi?”
Vân Hi tức giận: “Cái xe ngựa mà ngươi đang ngồi là của ta đấy.”
“Vậy là ngươi định lấy tiền ngồi xe à? Tiền thuê bao nhiêu? Ta trả.”
Vân Hi tức đến nghẹn họng. Bình thường để trừng trị thái độ kênh kiệu của tên này hắn sẽ hét giá mấy chục cây vàng ép y trả ngay tại chỗ. Nhưng Thiên Phàm cũng đang ngồi trên xe, hắn làm thế đệ ấy sẽ không vui. Đối với Thiên Phàm, Từ Minh vừa là bằng hữu lại vừa là ân nhân. Hắn còn phải đối tốt với y ấy chứ. Đột nhiên Vân Hi cảm thấy, so với Từ Minh thì Diệp Thanh Vân vẫn còn tốt chán.
“Không cần. Tính của ta rất thoải mái. Chút tiền đó không tính là gì. Phương mỗ cho ngươi.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.”
Vân Hi liền quay qua khoác tay qua vai Thanh Vân, vui vẻ nói với Thiên Phàm ngồi phía đối diện:
“Ở ngôi làng gần biên giới ta biết có một quán bán đồ ăn ngon lắm. Cạnh nơi đó còn có một suối nước nóng rất đẹp. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi qua đêm rồi sáng mai đi tiếp.”
Thanh Vân liếc nhìn Vân Hi, hơi ngạc nhiên. Tự nhiên lại tỏ ra thân mật thế. Nhưng hắn cũng không gạt ra, hắn muốn xem thử y định bày trò gì. Còn Thiên Phàm thấy hai người kia thân thiết như thế, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui vẻ. Từ giờ hai người họ sẽ đi với nhau, nếu cứ gây hấn miết thì không tốt chút nào.
Lúc đến ngôi làng gần biên giới đó cũng là lúc trời đã về chiều. Vân Hi tìm một căn nhà nghỉ mướn ba căn phòng, Từ Minh và Thiên Phàm mỗi người ở một phòng, riêng hắn và Thanh Vân thì ở chung một phòng. Thanh Vân hỏi lý do thì hắn đáp:
“Người không có võ công thì phải cần được ưu tiên bảo vệ chứ. Từ giờ sự an toàn của ngươi sẽ do ta bảo kê.”
Nếu là ngày hôm qua bị nói bản thân không có võ công, cần được bảo vệ, Thanh Vân sẽ cảm thấy tự ti và tuyệt vọng lắm. Nhưng sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, lại thêm biết chuyện Thiên Phàm vẫn còn tình cảm với mình, đã khiến suy nghĩ của hắn thoáng hơn nhiều. Hắn chấp nhận bản thân của hiện tại nhưng theo hướng tích cực hơn. Không thể bảo vệ được bằng sức mạnh của mình thì hắn sẽ cố gắng làm Thiên Phàm hạnh phúc theo cách của hắn, chỉ cần Thiên Phàm vẫn còn yêu hắn.
“Được thôi. Ta giao tính mạng của ta cho ngươi đó. Nếu ngươi để ta bị mất một sợi lông tơ nào Tiểu Phàm sẽ phạt ngươi. Đúng không?” Thanh Vân nhìn Thiên Phàm, nháy mắt nói.
Hà Thiên Phàm ngẩn người nhìn hai người kia trong chốc lát, rồi mỉm cười đáp:
“Ừ. Huynh phải cố lên đó.”
“Không việc gì phải lo lắng. Còn có một đại phu ở bên cạnh đây. Nếu hắn có mất tay mất chân gì đưa ta, ta gắn lại cho.”
“Tên họ Từ kia, ngươi không mở miệng cũng không ai bảo ngươi câm đâu.”
Thiên Phàm nhìn cảnh ba người tranh cãi nhau mà phì cười. Đây phải chăng chính là khung cảnh hạnh phúc mà hắn vẫn luôn mơ tới. Được sống bên cạnh những người mình yêu thương đến suốt cuộc đời. Ước muốn tưởng chừng như đơn giản nhưng để đi đến ngày hôm nay hắn đã phải trải qua biết bao nhiêu khổ cực và cả đau đớn thấu tận tim gan, thậm chí còn suýt mất cả tính mạng. Nhưng sau cùng tất cả mọi người vẫn được về bên nhau.
Chỉ ngày mai thôi, bọn họ sẽ đặt chân qua biên giới Phong Quốc, bắt đầu một cuộc sống mới. Thiên Phàm lo lắng không biết bốn người bọn họ nên làm thế nào để có thể sống chung với nhau. Hắn bất giác nhìn Vân Hi thì bắt gặp nụ cười của y cũng đang nhìn hắn. Thiên Phàm bỗng nhiên mỉm cười.
Ba người đàn ông của hắn: một người là hoàng đế, người kia đã từng là hoàng đế, một người là thần y nổi danh bổn phương, còn sợ không lo được chuyện này hay sao? Hắn chỉ việc đi theo và hưởng thụ là được. Cái hắn có nhiều nhất lúc này chính là thời gian.
HOÀN CHÍNH VĂN
Cảm ơn tất cả mọi người đã kiên nhẫn theo dõi tác phẩm này và không bỏ nó. Đến đây thì hoàn rồi. Tui sẽ tập trung vào để viết một truyện khác.