Thiên Phàm giật mình. Cái gì?
“ Trong bức thư để lại trước khi chết, Ngũ Thần đã khai rằng ngươi là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện. Bây giờ ngươi đã thừa nhận rồi thì vụ án đã được thành lập. Bẩm Nhị điện hạ, Thẩm quân sư, có thể kết án được rồi.”
Khoan. Cái gì mà kết án rồi? Hắn đâu có thừa nhận gì đâu. Sao lại thế này?
“ Đợi đã. Đây là tội tru đi tam tộc. Nói gì đi nữa thì Hà đại tướng quân cũng có công lớn với triều đình. Nhị hoàng tử, người xem có thể giảm án được không? Tránh cho người đời nói triều đình Hoả Quốc không công bằng.” Thẩm Dục vừa nói vừa liếc nhìn về phía Thiên Phàm đang bị sốc quỳ dưới đất.
“ Ta cũng nghĩ vậy. Án có thể giảm nhưng tội chết thì không thể tha. Hà Thiên Phàm, nếu ngay tại đây ngươi ký giấy xác nhận kể từ bây giờ ngươi không còn là người họ Hà nữa, không còn bất cứ quan hệ nào với Phủ tướng quân, thì tội này của ngươi sẽ chỉ mình ngươi chịu. Người nhà của ngươi sẽ không bị kéo vào.”
Con mắt trái của Thiên Phàm lúc này đỏ rực màu máu. Ánh mắt nhìn Diệp Thanh Vân đầy căm giận. Đó là cách mà y cứu hắn sao? Cho dù là thế nào đi nữa, chuyện đã đến nước này y còn muốn hắn tin đến thế nào nữa? Hắn đã muốn tin tưởng, tin y đến phút cuối nhưng hắn đang nhận được gì chứ?
“ Nhị điện hạ, ngài không muốn nói một điều gì khác với ta sao? Ta cho ngài một cơ hội cuối cùng.”
Con mắt màu đỏ máu ấy Diệp Thanh Vân đã nhìn thấy không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ. Hắn nhận ra ánh nhìn đầy căm hận của Thiên Phàm dành cho mình. Hắn dĩ nhiên sẽ cứu Thiên Phàm, nhưng sao có thể nói ngay ở công đường như vậy được. Nơi này có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào. Cho dù viên quan xét xử kia là người của hắn nhưng cũng không thể quá lộ liễu được.
Diệp Thanh Vân đứng dậy, đi đến đứng trước mặt Thiên Phàm, nhìn xuống mà nói: “ Thiên Phàm, những gì ngươi đối với ta, ta rất cảm kích. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa ta chấp nhận hành động mù quáng của ngươi. Đại hoàng huynh là người thân của ta. Ngươi muốn giết huynh ấy, ta tuyệt nhiên không thể tha thứ. Ngươi hãy ở thế giới bên kia mà sám hối đi.”
Đôi môi khẽ nhếch lên. Thiên Phàm bật cười. Hoá ra là như thế. Tình cảm của ta đối với ngươi chỉ để đổi lại trở thành một con cờ trong tay ngươi. Đối với ngươi, tình cảm rẻ mạt đến như thế à? Ngay bây giờ hắn có thể tung một chưởng đánh thẳng vào ngực tên khốn đó. Y còn chưa biết hắn hiện tại đã tu luyện gần đến Tứ Tinh. Nhưng như thế thì không phải dễ dàng quá sao. Hắn đánh xong y còn có thể thoát nổi chắc. Sau khi trở lại nhà lao, bằng năng lực Băng hiện có, hắn có thể dễ dàng thoát ra. Đến lúc đó hắn sẽ tìm y trả thù.
“ Cảm ơn những lời răn dạy của điện hạ. Tội của ta, ta sẽ tự mình gánh chịu, sẽ không để liên lụy đến bất cứ ai, kể cả người mà mình căm ghét nhất.” Câu nói đó xoáy sâu vào lòng Diệp Thanh Vân. “ Hôm nay, ngay lúc này, Hà Thiên Phàm tuyên bố rời khỏi nhà Hà gia. Từ nay bất kể xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến Hà phủ tướng quân nữa.”
Diệp Thanh Vân dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn quay đầu trở lại chỗ ngồi. Viên quan nghe xong những lời nói đó rất dễ dàng chấp thuận. Dù sao y cũng đã được dặn dò từ trước.
Thiên Phàm bị tuyên án tử hình. Ba ngày nữa sẽ trảm đầu thị chúng.
- -------
Thiên Phàm trở lại nhà lao đã chẳng còn vẻ hoảng loạn, lo lắng lúc đầu nữa. Cả gương mặt hắn bây giờ là vẻ lạnh lùng, băng giá cùng con mắt trái màu đỏ máu khiến bất cứ ai cũng cảm thấy như nhìn thấy ác quỷ, không dám đến gần.
Trong suốt dọc đường bước vào phòng giam, Thiên Phàm luôn cẩn trọng quan sát xung quanh tìm hiểu đường đi cùng cách bố trí lính gác canh phòng. Hắn cần phải lên kế hoạch trốn đi thật tốt. Nếu bị thất bại một lần thì không thể làm lại được, nên chuyện này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Một chú chim nhỏ đột nhiên tới đậu trên cửa sổ nhỏ duy nhất trong nhà lao tối om. Thiên Phàm hơi sững lại khi nhìn thấy bóng của nó in xuống mặt sàn. Chú chim nhỏ bay sà xuống đậu lên vai hắn, cất giọng: “ Tiểu Phàm Phàm.”
Thiên Phàm giật mình, hai mắt mở lớn. Giọng nói rẫt quen thuộc. Không chỉ vậy cách mà con chim đó gọi tên hắn, chỉ có duy nhất một người gọi hắn như thế. Hắn hỏi lại: “ Phương Vân Hi?”
Chú chim nhỏ lại cất tiếng nói: “ Là ta. Không cần ngạc nhiên quá như thế. Trò chuyện với nhau qua động vật là một trong những khả năng đặc biệt của hoàng tộc Phong Quốc. Đệ không biết à?”
Thiên Phàm khẽ à lên một tiếng. Hắn nhớ ra mình đã từng đọc qua thông tin này trong sách sử trong Tàng thư Các Hà phủ. Tuy nói là khả năng đặc biệt của hoàng tộc Phong Quốc nhưng không phải người trong hoàng tộc nào cũng làm được. Hơn nữa, việc này cũng rất tốn linh lực.
“ Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
“ Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó với ngươi ta đã cảm thấy không yên tâm nên vội vàng đến đây ngay. Không ngờ... Là kẻ nào đã hại ngươi?”
Thiên Phàm im lặng. Giờ hắn mà nói ra khả năng Phương Vân Hi sẽ tìm cách đánh cho Diệp Thanh Vân một trận trả thù thay cho hắn. Nhưng hắn không muốn thế. Tên họ Diệp khốn kiếp đó phải chính tay hắn xử lý.
“ Ra khỏi đây rồi nói. Huynh có thể cứu ta không?”
“ Được chứ. Ta đến đây vốn là để cứu ngươi mà.”
“ Vậy nhờ huynh rồi.”
- ----------
Đã sang canh Tí nhưng Diệp Thanh Vân không tài nào ngủ nổi. Con mắt đỏ máu đầy căm hận của Thiên Phàm ám ảnh hắn, khiến hắn vừa nằm xuống đã mơ thấy ác mộng. Cứ như vậy thì không ổn. Hắn nhất định phải làm yên lòng Thiên Phàm. Hắn cần phải cho Thiên Phàm biết rằng hắn không hề bỏ rơi y. Sau khi hắn lấy được thánh chỉ truyền ngôi, hắn lập tức thông cáo thiên hạ rằng Thiên Phàm bị oan. Tài liệu chứng cứ trong tay hắn. Hắn chỉ chờ thời cơ thôi. Thiên Phàm không nên có thái độ thù hằn với hắn như vậy. Hắn không muốn y thù hắn cả đời.
Ngay sau đó, Diệp Thanh Vân một mình đến nhà lao, không mang theo tùy tùng. Hắn dự định gặp riêng một mình Thiên Phàm nói chuyện. Nhưng khi hắn đến cảnh tượng trước mắt khiến hắn thất kinh.
Toàn bộ cai ngục đều bị hạ mê dược ngủ say. Song cửa nhà lao bị mất một khoảng lớn. Ngay phía dưới đất, chỗ nhà ngục là một vũng nước lớn. Bên trong nhà lao thì trống trơn. Thiên Phàm đã trốn ngục, nhưng cảnh tượng kì lạ trước mắt hắn lại khiến hắn hoang mang không tưởng tượng nổi Thiên Phàm trốn ngục kiểu gì. Còn nữa, mê dược này là ai hạ? Chắc chắn có người đến giúp Thiên Phàm trốn thoát.
Diệp Thanh Vân không suy nghĩ lâu. Hắn chạy ra bên ngoài hô lớn: “ Có tội phạm trốn ngục. Mau đi vây bắt!”
Trong cung được một phen náo loạn vì một cuộc vượt ngục ngoài sức tưởng tượng. Diệp Thanh Vân cũng nhanh chóng trở về cung để chuẩn bị vài thứ trước khi truy tìm. Hắn đã cho phong toả đường ra vào kinh thành. Khẳng định bọn họ chưa đi đc lâu. Khi hắn vừa mới bước vào phòng đã cảm nhận không khí bên trong rất khác, còn có mùi khói khá nồng.
Diệp Thanh Vân vung tay thắp hết nên trong phòng lên. Ngay trên bức tường trước mặt hắn, một dòng chữ lớn được tạo nên bởi vết cháy xém khiến hắn hơi rùng mình: “ TA SẼ QUAY LẠI TÌM NGƯƠI.”
Đột nhiên lại có dòng chữ như thế lại ngay sau khi Thiên Phàm vượt ngục khiến hắn không thể không nghĩ hai chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhau. Là ai đã viết những dòng chữ này? Đồng bọn cứu Thiên Phàm ra sao? Nhìn cách viết chữ này có thể nhận định đây là người Hoả Quốc, tu vi không cao lắm. Hơn nữa, dòng chữ này... hắn có cảm giác bên trong nó ẩn chứa nỗi hận khôn nguôi, cứ như là... là con mắt màu đỏ máu của Thiên Phàm vẫn ám ảnh hắn. Rồi hắn giật mình nhớ ra, Thiên Phàm tuy bị mất tu vi nhưng vẫn còn khả năng khôi phục. Chỉ là hắn vẫn luôn lần lữa không muốn cho y khôi phục tu vi sớm. Không lẽ Thiên Phàm đã tìm cách chữa trị, bắt đầu tu luyện lại rồi. Nếu đúng như vậy thì khả năng tu luyện của y cũng quá cao rồi, còn cao hơn cả hắn. Thiên tài ngàn năm có một ngày xưa Hà Thiên Phàm chính là thế này sao?
Hắn rùng mình sợ hãi. Thiên Phàm hận hắn. Sau khi mạnh lên y nhất định sẽ quay lại giết hắn. Không được. Hắn không thể để Thiên Phàm hiểu lầm hắn như thế. Hắn thích Thiên Phàm thực sự. Hắn không cố ý làm y tổn thương. Hắn phải nói cho y biết. Diệp Thanh Vân nghĩ vậy rồi vội vã đi lấy ngựa phi đến cổng thành.
- --------
Cổng thành tuy đều đã đóng nhưng nhóm của Thiên Phàm lại không đi dưới đất. Bọn họ di chuyển trên trời. Hà Thiên Phàm, Từ Minh và Phương Vân Hi đang ngồi trên một con đại bàng khổng lồ bay thẳng về hướng Phong Quốc. Bình thường cảnh tượng này nếu xuất hiện vào ban ngày khẳng định sẽ rất dễ gây chú ý. Nhưng hiện tại lại là ban đêm, và lại còn là giờ Tý, rất ít người qua lại. Phương Vân Hi khéo léo điều khiển gió thổi mây che kín đường bay của bọn họ. Thiên Phàm dùng lửa soi sáng con đường phía trước cho cả bọn.
Phương Vân Hi nhìn quả cầu lửa trên tay Thiên Phàm không khỏi trầm trồ và ngạc nhiên: “ Đệ bắt đầu tu luyện lúc nào mà đã làm được như vậy? Này là Tứ Tinh?”
“ Không. Là Tam Tinh đỉnh phong. Nhưng khi con mắt trái chuyển đỏ thì sức mạnh sẽ tăng thêm một bậc.”
“ Tuyệt diệu như vậy cơ à? Nhưng cũng phải nói con mắt đỏ đó của đệ rất đẹp.”
Thiên Phàm ngẩn người. Ai nhìn thấy con mắt đó của hắn đều cho rằng hắn là ác quỷ. Vậy mà y lại nói nó đẹp sao?
“ Khụ khụ.” Từ Minh khó chịu họ nhẹ: “ Vậy sau này ngươi định thế nào?”
Thiên Phàm nhìn vào khoảng trời mảng sáng mảng tối đan xen phía trước. Con mắt trái vừa trở lại màu đen chưa bao lâu lại một lần nữa tràn ngập màu máu, lạnh lùng đáp: “ Tu luyện. Sau đó quay trở lại tìm hắn ĐÒI NỢ.”
Phương Vân Hi không nói gì nhưng bàn tay hắn đang siết rất chặt. Hắn không hề biết kẻ đã hại Thiên Phàm là Diệp Thanh Vân cho đến khi Thiên Phàm tìm đến Cung của Nhị hoàng tử ngay khi vừa thoát khỏi ngục. Hắn nhận ra được ánh mắt đầy lửa hận trong mắt y lúc này. Quen biết Diệp Thanh Vân một thời gian hắn không thể ngờ y lại có thể làm chuyện quá đáng như vậy đối với Thiên Phàm. Cho dù là bất cứ lý do gì nhưng ép Thiên Phàm vào chỗ chết, lại còn bắt y đoạn tuyệt quan hệ với Hà gia là việc không thể chấp nhận. Sau khi đưa Thiên Phàm tới nơi an toàn hắn sẽ tìm cách điều tra rõ mọi chuyện bên này.
“ Ta vẫn chưa hiểu lắm đệ làm thế nào mà làm biến mất mấy cái song cửa không thấy tăm tích đâu vậy? Nếu có đốt nó cũng phải có tàn dư lại chứ.” Phương Vân Hi tìm cách thay đổi không khí.
Mấy cái song cửa đó bị hắn cho đóng băng xong rồi dùng lửa đốt cho nên dĩ nhiên là không thấy đâu. Thiên Phàm không dám nói cho Phương Vân Hi biết sự thật. Trải qua sự phản bội của Diệp Thanh Vân, hắn vẫn chưa đủ tin tưởng để giao phó bí mật này cho một người khác. Câu hỏi của Phương Vân Hi, hắn chỉ mỉm cười đáp: “ Bí mặt a. Đợi sau này có cơ hội ta sẽ cho huynh biết.”
“ Ha ha. Được. Bây giờ hai người theo ta về Phong Quốc. Từ nay huynh đệ chúng ta sống chết có nhau.”