Xe đi vào nội thành, lúc đến ngã tư, Đỗ Kiêu đột nhiên mở miệng: “Đi thẳng, không cần rẽ, đến bến xe luôn.”
Cường đầu trọc: “Hả? Vé của anh không phải là vé tàu sao?”
“Cứ đi mua vé ô tô đi, vé tàu chút nữa cậu giúp tôi hoàn lại.”
Cường đầu trọc gãi gãi cái đầu bóng loáng của mình: “Vì sao? Ngồi ô tô lâu khó chịu lắm, muốn duỗi chân cũng khó.”
Đỗ Kiêu mím môi, kéo khóa áo lông vũ trên người xuống.
Cường đầu trọc thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu lại nhìn, hai mắt nháy cái mở to như cái chuông đồng: “Trời má cái quái gì thế? Tại sao trên bụng anh lại mọc ra một con chim vậy hả?!”
Từ lúc bị lão cha già nhà mình nhét vào ngực bảo tiêu đến tận bây giờ vẫn ăn vạ không chịu xuống khỏi người hắn, gà con hoang dã yên lặng xoay chuyển thân mình, quay mông vào mặt Cường đầu trọc: Anh mới là chim! Cả nhà anh đều là chim ấy!
Đỗ Kiêu đem gà rừng đang vùi đầu cọ ngực hắn ôm ra cho Cường đầu trọc nhìn thoáng qua, lần nữa nhét trở lại kéo lên khóa kéo: “Chủ tịch phát quà Tết cho tôi, một con gà rừng.”
Dù sao cũng là hàng tươi sống, mang lên tàu hỏa cũng không tốt cho lắm.
Hiển nhiên, vị chủ tịch chưa từng ngồi qua tàu hỏa không suy xét đến điểm này.
Cường đầu trọc vẻ mặt đồng tình: “Con gà này gầy trơ xương, được mấy lạng thịt chứ? Không đủ nhét kẽ răng ấy nhỉ?”
Gà con hoang dã nháy mắt xù lông.
“Nhưng gà rừng nhiều dinh dưỡng hơn gà nhà đó, anh biếu cô với chú để bồi bổ ấy, nó gầy như vậy có thể là loại gà rừng thuần chạy nhảy trên núi, tốt hơn loại được chăn nuôi.”
Gà con hoang dã phành phạch vỗ cánh: Cho tôi ra ngoài đi! Tôi phải dỗi chết anh ta!
Đỗ Kiêu cách áo lông vũ đem vật nuôi không yên phận đè lại: “Để nuôi chơi, không ăn thịt.”
Gà rừng rốt cuộc im lặng.
Cuối năm vé xe khó mua được, tuy nhiên vận khí của Cường đầu trọc ngày hôm nay rất tốt, thuận lợi giúp Đỗ Kiêu mua được tấm vé cuối cùng còn sót lại, vì thế cậu chàng lại quyết định trên đường trở về sẽ mua thêm vài tờ vé số nữa.
Đỗ Kiêu đưa cho cậu chàng vé tàu, lấy vé xe ô tô xách theo va li ngồi ở phòng chờ xe.
Trong phòng chờ dòng người chen chúc xô đẩy, tìm chỗ đặt chân cũng khó, Đỗ Kiêu bất đắc dĩ tìm một góc, ngồi lên va li, chân dài nghẹn nghẹn khuất khuất thu lại, sau đó hắn giơ tay xem thời gian, lấy ra kindle vùi đầu đọc sách.
Xung quanh các em gái sôi nổi ghé mắt nhìn, tim hồng bay tứ phía.
Gà rừng từ phía trên thò đầu ra, vẻ mặt si mê ngước nhìn bảo tiêu nhà mình: A a a a đẹp trai chết tui! Không mặc tây trang vẫn cool ngầu không ai sánh bằng! Quá thích rồi cạc cạc! Huh? Đỗ Kiêu đang xem loại sách không lành mạnh gì hả? Mau cho tui xem với!
Gà rừng ngẩng đầu cố hết sức cạp tay áo hắn kéo kéo: Cho tui xem đi! Có phúc cùng hưởng! Nhanh nhanh nhanh!
Đỗ Kiêu không hiểu, thuận tay thả thấp xuống.
Gà rừng rốt cuộc như ý, vui vui vẻ vẻ đem cằm đặt trên kindle, nghiêng đầu dùng mắt trái nhìn—— Tổ chức hành vi học hai vấn đề cơ bản, lại dùng mắt phải xem —— Hành vi của con người tồn tại đặc điểm chung và tính đặc thù riêng.
“Cạc cạc cạc cạc ——” Anh đọc cái quỷ gì zậy hả vì sao tui xem không hiểu! Ai nói đây là sách cấm hả!
Đỗ Kiêu cho rằng thú cưng của mình đói, từ túi nilon treo ở tay va li lấy bánh mì xé một miếng nhỏ đưa đến.
Gà rừng ngay lập tức vứt luôn vụ sách cấm ra sau đầu, hạnh phúc cắm đầu vào lòng bàn tay ấm áp của bảo tiêu nhà mình ăn.
Lúc này, một mảnh vỏ hạt dưa từ bên cạnh bay đến, chính xác đáp lên đầu gà rừng, Đỗ Kiêu thấy thú cưng nhà mình mải ăn không biết gì, cẩn thận lấy vỏ hạt dưa ra ném vào thùng rác. Kết quả mới vừa vứt đi, dư quang thấy một mảnh vỏ khác lung tung bay đến, vội giơ tay tiếp được, lúc sau lại có ba mảnh, bốn mảnh……
Đỗ Kiêu ngẩng đầu tìm kiếm đầu sỏ gây tội, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thằng bé đang đứng trên ghế cắn hạt dưa.
Thằng bé hướng hắn làm mặt quỷ.
Đỗ Kiêu mặt không cảm xúc nhìn lại nó.
Thằng bé ngẩn người, “Oa” một tiếng khóc lớn, có vẻ bị khuôn mặt lạnh lùng vốn có từ khi cha sinh mẹ đẻ của hắn dọa sợ rồi.
Bà nội thằng bé ở bên cạnh đỡ lấy nó, nháy mắt mở ra hình thức công kích: “Cháu nội tôi có cố ý đâu, anh dọa cái gì hả, lớn như vậy không đi bắt trộm giúp ngươi khác mà lại ở chỗ này khi dễ một đứa trẻ!”
Đỗ Kiêu mê man, nghĩ nghĩ, tốt bụng đá đá thùng rác về phía bọn họ.
Bà kia càng tức giận: “Tôi không mù! Tôi còn nhìn rõ thùng rác! Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết lễ phép, dọa khóc trẻ con cũng không biết xin lỗi!”
Đỗ Kiêu: “…..”
Ăn được một nửa cái bánh mì, gà rừng nhanh chóng từ bỏ mĩ thực, nổ thành con nhím, hướng đầu ra bên ngoài húc húc, bị Đỗ Kiêu một phen đè lại.
Đỗ Kiêu tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn rộng lượng không so đo với bà nội thằng bé: “Xin lỗi.”
Thằng bé bây giờ lại không sợ hắn nữa, kéo cánh tay bà nội nó ồn ào: “Chim của chú kia thật đẹp, cháu cũng muốn có!”
Bà nội nó cười rộ lên: “Vậy cháu nói với chú kia, bảo chú cho cháu mượn chim nhỏ chơi một lát.”
Bên cạnh có một tên đàn ông đáng khinh phát ra tiếng cười.
Đỗ Kiêu: “……”
Thằng bé trượt từ trên ghế xuống, chạy hai, ba bước đến trước mặt Đỗ Kiêu, không mở miệng, duỗi tay muốn cướp, bị Đỗ Kiêu giơ tay ngăn lại.
Người chung quanh nhìn không được, ồn ào ra tiếng khiển trách.
Thằng bé không chiếm được món đồ chơi nó muốn, lại bị một đám người lớn giáo dục, lập tức khó chịu, ngồi bệt xuống đất khóc lớn ăn vạ.
Bà nội nó đi tới: “Đưa cho nó chơi một chút thì làm sao? Cũng chẳng học được! Cái đồ keo kiệt!”
Gà con hoang dã bị hai bà cháu này làm cho tức điên đến nỗi có thể làm nổ tung trái đất ngay lúc này, lông trên cổ nó rung rung, phấn đấu quên mình lao ra ngoài, đáng tiếc tất cả ham muốn chiến đấu đang sôi trào đều bị Đỗ Kiêu dùng một bàn tay gắt gao đè lại, cuối cùng thật sự bùng nổ, gân cổ lên kêu: “Bà già này! Quản thằng cháu xấu xa của bà cho tốt đi!”
Đỗ Kiêu: “……”
Vì sao mình lại nghe thấy tiếng của Chu Trạm ở đây nhỉ?
Một người đứng xem tò mò ngó qua: “Anh giai à, anh nuôi con này là giống gì vậy? Không giống vẹt cũng không giống chim sáo! Nói rất lưu loát, lông cũng đẹp, cái đuôi dài ghê này!”
Gà rừng nghệt mặt: Tui là ai?! Tui ở đâu?! Vừa mới xảy ra cái gì?! Bây giờ móng vuốt đang bị Đỗ Kiêu nắm chặt, nếu mình giả vờ mất trí nhớ rồi ngất đi thì thời gian có quay trở lại không hảaa?!
Đỗ Kiêu nửa ngày không phản ứng lại: “…… Không biết, là người khác cho.”
Càng ngày càng nhiều người chen lấn vây xem, bà nội hùng hùng hổ hổ cùng thằng bé ồn ào nhốn nháo cũng bị đẩy ra ngoài, cứ anh một lời tôi một lời thảo luận rôm rả xem con chim kỳ lạ có hình dáng giống gà rừng trong ngực Đỗ Kiêu rốt cuộc là chủng loại gì.
Một người thích chim xoa tay ngượng ngùng nói: “Nếu không anh hỏi người bạn kia một chút? Tôi cũng muốn nuôi một con.”
Đỗ Kiêu: “……”
Thẳng đến lúc kiểm tra vé xe, Đỗ Kiêu cũng chưa từ nghi ngờ “Gà của mình thế mà biết mở miệng nói chuyện, hơn nữa tiếng nói còn giống Chu Trạm như đúc” phục hồi tinh thần.
Gà rừng vẫn luôn ở trong lòng ngực hắn giả chết, sinh động biểu diễn cái gọi là “An tĩnh như gà”.
Lúc này, di động Đỗ Kiêu vang lên, hắn lấy ra ấn nghe.
Tiếng của chủ tịch Chu từ bên trong truyền ra: “Cậu chưa nhận được mail à?”
Đỗ Kiêu: “Xin lỗi, tôi không chú ý.”
“Tôi biết trong lúc cậu nghỉ sẽ không kịp chú ý tin nhắn, cho nên phải gọi điện mới yên tâm. Thông tri này rất quan trọng, tôi đã gọi điện thoại cho tất cả cấp dưới, chỉ còn đội bảo tiêu, lát nữa cậu nhất định phải đem tinh thần của thông tri này hoàn chỉnh chuẩn xác truyền đạt cho mỗi người trong đội!”
Đỗ Kiêu chăm chú lắng nghe: “Mời ngài nói.”
“Gà Tết này…… Không phải phát cho mọi người ăn đâu đấy.”
“Điều này chúng tôi đều hiểu, lúc trước đã cam kết, tuyệt đối sẽ không vi phạm.”
Nếu có làm trái, ngài cứ việc sa thải, chuyện này có phải mới một hai lần đâu.
Khứu giác người nhà họ Chu rất thính, trước kia có nhân viên trong giờ nghỉ lén ăn thịt gà, trở lại công ty lập tức bị phát hiện. Chủ tịch Chu tự mình điều tra, khịt mũi từ tầng một của tòa nhà công ty đến tầng cao nhất, từ phía đông ngửi sang phía tây, từ phía nam ngửi sang phía bắc, sau đó đơn giản mà thô bạo sa thải nhân vừa bị bắt. Người nọ ban đầu không thừa nhận, song thấy quyết tâm sa thải của chủ tịch vô cùng kiên định, đành thừa nhận tất cả, còn mắng to ông ta là đồ biến thái.
Loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, về sau không có ai dám vi phạm quy định, có tiền lương cao, vì ăn vụng thịt gà mà đem bát cơm vứt bỏ thật không đáng.
Chủ tịch Chu hiển nhiên rất tin tưởng điều này: “Tôi cũng biết các cậu không dám ăn, nhưng không chắc là các cậu sẽ đưa cho bạn bè thân thích, aiz, lúc phát quà Tết quên mất, giờ mới nhớ tới, bổ sung thêm một chút, con gà Tết này phát xuống không thể giết, không thể ăn, trứng gà cũng không thể động, chúng nó đều được tôi trăm cay ngàn đắng cứu từ lò mổ, tặng cho mọi người là nhân đúng dịp năm con gà thôi.”
Đỗ Kiêu: “……”
“Đều là linh vật, các cậu phải cung phụng cho tốt.”
Đỗ Kiêu: “……”
Chủ tịch: “Nhất định phải thông báo xuống, một điều cũng không thể quên.”
“…… Vâng.” Đỗ Kiêu cảm thấy gian nan, dừng một chút, lại hỏi, “Tìm được tiểu thiếu gia rồi sao?”
Gà rừng trong ngực giật giật, lấy mỏ nhẹ nhàng mổ ngực hắn.
Chủ tịch sợ hắn gọi cho con trai mình, vội vàng nói: “Tìm được rồi tìm được rồi, vẫn đang ở ngoài chơi, không cầm theo di động.”
“……” Đỗ Kiêu nghẹn lời một lát, sờ sờ thú cưng trong ngực củng tới củng đi, gian nan nói, “Chủ tịch, con gà ngài cho tôi sao lại biết nói vậy?”
Chủ tịch: “Hả?”
“Vừa nãy gà rừng mở miệng nói chuyện, giọng nói giống y như đúc với tiểu thiếu gia.”
“Phanh ——” microphone truyền đến tiếng ly nước rơi xuống bàn, chủ tịch hắng giọng, bình tĩnh nói, “À, quên nói cho cậu, con gà kia thật ra là vật nuôi của Chu Trạm, ba năm trước trốn mất, gần đây mới tìm về được…… Chà, hồi nhỏ nó khôn lắm, học vẹt rất lợi hại, bắt chước giọng nói rất giống, thằng nhóc thối này thích lắm, lúc đánh mất còn khóc một thời gian.”
Thằng nhóc thối tai cực thính – gà rừng: “???”
Đỗ Kiêu: “……”
Cúp điện thoại, Đỗ Kiêu lại gọi cho mấy người đội phó truyền đạt lại, dặn dò bọn họ tiếp tục truyền đạt đi, nhất định không thể để sót.
Chờ xong chuyện này, đã đi được gần nửa quãng đường, thú cưng vẫn như cũ không hề động tĩnh.
Không phải là buồn quá chết rồi chứ?
Đỗ Kiêu đem gà rừng làm bộ vừa tỉnh ngủ ôm lại gần, trên dưới trái phải 360 độ không góc chết đánh giá: “Mi có thể nói?”
Gà rừng nghiêng đầu nhìn hắn, thực cơ trí nhanh chóng ứng đối: “Mi có thể nói?”
Gà rừng biết nhại lại, oh yeah!
Đỗ Kiêu mặt không cảm xúc trầm mặc rất lâu, cuối cùng sờ sờ đầu gà: “Hảo” chơi, nuôi béo đưa cho Chu Trạm, cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui!
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay nhiều chỗ rất hài phải khum? Ngày mai tôi sẽ tiếp tục cố gắng!