Tư thế ngủ của gà rừng quá kém, ban đêm bất tri bất giác lăn hết nửa cái giường, trong lúc ngủ mơ theo hơi thở của Đỗ Kiêu lăn gần tới gối đầu hắn, cuối cùng nửa cái đầu gà lộ ra khỏi chăn, đến hừng đông chính xác tiếp ánh sáng của ngày mới, lập tức cất giọng ca vàng.
Đỗ Kiêu sợ làm người nhà thức giấc, nhanh chóng kéo chăn đem thú cưng gà che lại. Gà cưng buổi sáng sớm ở trong chăn giống như đã hết pin nhưng vẫn rất tận tâm gáy 3 tràng liền nhau mới dừng lại, mắt nhắm tịt, có lẽ là ngủ rồi.
Đỗ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo rời giường.
Gà rừng lắng nghe động tĩnh của hắn, thấy đã mở cửa ra ngoài, nó ló đầu ra nhìn nhìn, ánh mắt dừng trên tủ đầu giường, tròng mắt quay tròn dạo qua một vòng, chui đến giữa chăn để biến thành người.
Ban đêm ăn quả đắng hai lần, ban ngày có thể thấy rõ đồ vật, cho nên lần này y chọn được vị trí không tồi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Chu Tiểu thiếu gia vươn cánh tay trơn bóng, như ăn trộm lấy đi điện thoại của Đỗ Kiêu đặt trên tủ đầu giường, trốn trong ổ chăn sột sột soạt soạt ấn số điện thoại của ba.
Chủ tịch Chu: “Chúc mừng năm mới, Đỗ Kiêu!”
Chu Trạm đè thấp giọng nói: “Ba ơi, là con đây.”
Chủ tịch Chu bỗng kích động kêu: Con trai, con thành công rồi hả?”
Chu Trạm ngực trúng mũi tên, thẹn quá thành giận đáp: “Gấp cái gì! Ba không đứng đắn gì cả!”
Chủ tịch Chu: “……”
Chu Trạm: “Con gọi là muốn nhờ ba giúp con tra một chút về bạn bè, họ hàng của Đỗ Kiêu, nhanh lên nha ba!”
Chủ tịch Chu không hiểu gì hết: “Cái gì cái gì? Tra cái gì?”
“Tìm hiểu thật kĩ tin tức về họ hàng và bạn bè, những mối quan hệ thân thiết, quan hệ bình thường, ai hay buôn chuyện, điều tra xem mấy người đó có chuyện gì xấu xa nữa không.”
Ai hiểu con bằng cha, chủ tịch Chu nháy mắt đã hiểu ý của Chu Trạm: “Không thành vấn đề! Cứ tin tưởng ba! Chủng tộc gà của chúng ta trải rộng toàn cầu, tin tức rất nhanh, việc nhỏ thế này không nói chơi, cứ đợi mà xem!”
Chu Trạm vội vàng vuốt mông ngựa: “Ba con là giỏi nhất!”
Chủ tịch Chu vô cùng hưởng thụ, trước khi cúp điện thoại tha thiết dặn dò: “Nhớ rõ phải quan hệ thật tốt với mỗi người trong nhà họ Đỗ, trước hết phải làm họ thích nguyên hình của con đã, về sau khi ngả bài sẽ tiếp thu dễ dàng hơn.”
Chu Trạm: “Yên tâm đi lão ba! Con chính là người gặp người thích…… A a a có người tới, bái bai!”
Chu Trạm nhanh chóng cúp điện thoại, bởi vì tiếng bước chân đã tới cửa phòng, y không dám đem điện thoại trả về chỗ cũ, chỉ kịp trốn trong chăn biến về nguyên hình.
Đỗ Kiêu vào lấy di động, xoay nửa ngày không tìm được, lục hành lý cũng không thấy, hỏi một vòng trong nhà vẫn không tìm ra. Hắn đành phải mượn điện thoại của ba Đỗ gọi, lần theo chuông đến bên mép giường, xốc chăn lên, cái điện thoại nửa ngày không thấy lại nằm trên giường cách không xa gà cưng của mình.
Đỗ Kiêu: “……”
Thật kỳ lạ, mình đâu có thói quen nằm chơi điện thoại trên giường…
Đỗ Kiêu ngắt cuộc gọi, cầm điện thoại lên, xóa thông báo gọi nhỡ, phát hiện màn hình đang hiển thị phần danh bạ.
Đỗ Kiêu: “…”
Chẳng nhẽ do lúc ngủ mình đè lên hử?
Gà rừng bại lộ dưới tầm mắt Đỗ Kiêu nhắm mắt giả vờ ngủ: “Tiêu rồi! Hình như mình vừa bỏ qua cái gì đó thì phải!”
Đỗ Kiêu cau mày, trầm ngâm mở lại điện thoại bỏ vào túi, nhìn gà cưng ngái ngủ giống hệt Chu tiểu thiếu gia, đắp chăn lại, xoay người ra ngoài ăn sáng.
Gà rừng giả chết trong chốc lát, cọ tới cọ lui từ trong ổ chăn bước ra, rũ rũ lông, ngẩng đầu ưỡn ngực dạo bước đến phòng bếp, lại lén lút trộm ngó nghiêng bảo tiêu nhà mình, cái đầu ngẩng lên càng cao, cổ đĩnh thẳng, không hề cảm thấy chột dạ.
Trộm quan sát một lúc lâu, phát hiện Đỗ Kiêu không có biểu hiện gì khác thường, gà rừng biết rằng mình chưa bị lộ nên trong lòng mừng thầm, nhanh chóng thả lỏng.
Mẹ nói, nhất định phải chờ gạo nấu thành cơm xong mới có thể lộ tẩy nếu không việc cưa cẩm Đỗ Kiêu sẽ vấp phải nhiều khó khăn hơn.
Mẹ mình tuy rằng hơi ngốc nhưng những lời này rất hợp lý! Phải nghe lời!
Sau khi thưởng thức bữa sáng được nhà họ Đỗ đặc biệt chuẩn bị cho linh vật, gà rừng mặc một chiếc áo choàng mới mẹ Đỗ vừa khâu, vác cái bụng tròn vo đi dạo quanh cửa tiêu thực, vừa đi vừa tránh khỏi phạm vi hoạt động của chú chó săn, cuối cùng dừng bước ở chuồng gà.
Nhà họ Đỗ ngoài nuôi chó còn nuôi cả gà. Tất cả toàn là gà mái nuôi lấy trứng.
Gà rừng nhìn chuồng gà, nghĩ thầm, đây cũng là thành viên nhà họ Đỗ, không bằng khởi đầu bằng cách làm quen từ đồng loại, còn con chó to tướng ngu ngốc, vô lý kia tốt nhất là để cuối cùng.
Gà rừng còn lâu mới thừa nhận là vì mình sợ, ngẩng đầu bước đến cửa chuồng gà.
Bên trong có bảy tám cô gà mái sôi nổi nghiêng đầu nhìn nó một lát, đồng loạt “Cục tác cục tác” cười phá lên.
Mấy bà xem con gà rừng kìa! Mặc cái áo mắc cười ghê! Trông giống hệt con chóa!
Bình sinh loài gà ghét chó nhất, cách so sánh này đúng là đang vũ nhục “gà” cách mà, gà rừng nổi giận, nháy mắt vứt béng việc lôi kéo làm quen đi, dậm chân kêu to: “Cạc cạc cạc cạc!”
Tôi đây là khách quý được chăm sóc cẩn thận, tận tay mẹ Đỗ làm cho tôi, mấy bà thì biết cái đ*ch gì!
Nhóm gà mái: “Cục tác cục tác cục tác!”
Đứa nhỏ nhà ai ngốc thế này? Đừng tự đề cao chính mình quá! Loài người đối tốt với mi đều là có mục đích cả, có khi muốn làm thịt mi đấy!
Gà rừng: “Cạc cạc cạc cạc!”
Phì! Về sau tôi gả đến nhà họ Đỗ thì chính là chủ nhân của mấy bà đó! Đồ gà mái ngu ngốc! Vận mệnh của mấy bà chỉ có thể trở thành đồ ăn trên mâm con người, lấy tư cách gì cười nhạo tôi chứ!
Nhóm gà mái: “Cục tác cục tác cục tác!”
Mi mới ngu xuẩn! Chúng ta là loại gà ưu tú chỉ cần đẻ trứng thôi, cái đồ gà trống không biết đẻ trứng như mi mới đáng bị thịt ấy!
Gà rừng: “Cạc cạc cạc cạc!”
Có cái rắm! Gà ưu tú là cái thể loại gì, tôi mới là loài cấp cao nè! Tôi là gà thành tinh! Tôi và mấy bà khác nhau như vượn với người! Không phục thì nhào vô!
“Cục tác cục tác cục tác……”
“Cạc cạc cạc cạc……”
Chó lớn đang nằm sấp trong sân trước gặm xương nghe thấy tiếng ồn ào dựng thẳng tai lên: Ha! Có náo nhiệt!
Chó lớn giấu kĩ khúc xương quý giá, lè lưỡi thở hồng hộc vọt tới sân sau, góp vui nhào vào chuồng gà.
“Cục tác cục tác cục tác……”
“Cạc cạc cạc cạc……”
Hai phe gà trong – ngoài sợ tới mức gà dung thất sắc, vỗ cánh phành phạch, lông gà bay đầy trời.
Chó lớn phát hiện đàn gà mái vẫn bị nhốt ở bên trong, không có cách nào chơi cùng mình, đành phải tìm chú gà mới tới đang ở bên ngoài kia, nâng chân trước há to miệng phi qua.
“A a a a cứu mạng! Đỗ Kiêu cứu mạng! Đỗ Kiêu cứu mạng! Đỗ Kiêu cứu mạng!”
Đỗ Kiêu đã hình thành phản xạ tự nhiên với giọng Chu Trạm, nhanh chân chạy tới, thấy rõ tình hình rồi hô to: “Leng Keng”, sau đó tiến đến ôm chặt gà rừng đang đứng giơ một chân trên nóc chuồng gà lung lay sắp ngã, cứu gà cưng nhà mình khỏi một phen hú vía.
Gà rừng yếu ớt tựa vào ngực Đỗ Kiêu: Mịa nó làm mình sợ muốn chết!
Toàn thể gia đình nhà họ Đỗ đều bị kinh động, cho rằng có chồn tới phá, sôi nổi đuổi tới, kết quả nhìn thấy Đỗ Kiêu cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gà rừng trong lòng, còn chó lớn đang ghé bên chân hắn lè lưỡi bị coi như không khí.
Người nhà họ Đỗ: “…”
Vậy mà không bày ra cái mặt liệt nữa kìa! Tâm trạng phải thế nào thì cảm xúc mới mạnh mẽ thế kia hả?!
Năm đó Leng Keng được chiến hữu của Đỗ Kiêu tặng, là thú cưng chính tay hắn ôm về, sao bây giờ lại phân biệt đối xử rõ ràng như này?
Một lát sau, Đỗ Kiêu ôm gà cưng tinh thần hoảng hốt trở về sân trước.
Chủ tịch nói con gà này ba năm trước bị thất lạc, gần đây mới tìm được về, ba năm qua hẳn là Chu Trạm không có tiếp xúc cùng con gà này, lại càng không thể dạy nó nói chuyện… Sao nó lại kêu tên của mình được? Nghe người khác gọi hay tự mình học được?
Thế này có phải kỳ lạ lắm không?
Không đúng, bản thân con gà này đã kỳ quái lắm rồi.
Lúc này di động trong túi vang lên, Đỗ Kiêu cầm lên, ngoài ý muốn là chủ tịch gọi tới, vội ấn nghe.
Âm thanh vừa phấn khởi vừa đắc ý của chủ tịch Chu truyền tới: “Con trai à! Ba đã tìm hiểu ngon nghẻ cho con rồi! Nhanh không?”
Đỗ Kiêu: “…… Chủ tịch?”
Chủ tịch Chu: “!!!”
Trời ơi! Sơ suất quá!
Đỗ Kiêu: “…… Tôi là Đỗ Kiêu đây.”
Chủ tịch Chu: “À à tôi gọi nhầm! Ha ha ha, ừm, Đỗ Kiêu à, chúc mừng năm mới nhé! Năm gà đại cát! Năm gà quả là một năm tốt ha ha ha ha!”
Đỗ Kiêu: “Tôi cũng chúc gia đình chủ tịch năm mới vui vẻ!”
Hai người chúc nhau xong, không khí thoáng cái trở nên xấu hổ lạ thường.
Chủ tịch Chu: Chủ động chúc Tết cấp dưới thật mất mặt quá đi!
Đỗ Kiêu: Không phải chủ tịch bảo mang Chu Trạm đi nghỉ dưỡng sao? Giờ lại phải gọi điện thoại?
Gà rừng nằm trong ngực bảo tiêu nghe lén được toàn bộ đoạn hội thoại lâm vào an tĩnh: Chắc là không bị lộ tẩy đâu nhỉ? Không đâu? Không bị đúng không?
Đến chiều, Đỗ Kiêu vẫn không có biểu hiện khác thường, chỉ là lúc lật lại ghi âm cuộc gọi, hắn băn khoăn không biết có phải mình bị mất trí nhớ hay không.
Nhưng gà rừng không phát hiện ra hắn nghe lại ghi âm cuộc gọi nên rất yên tâm.
Nó nhân lúc Đỗ Kiêu buông di động đi làm việc nhà, nhảy lên tủ đầu giường nhìn điện thoại, vươn móng gà trên dưới trái phải khoa tay múa chân một phen nhận ra không có cách nào mở màn hình, đành phải quay đầu trộm quan sát khắp nơi, xác nhận đủ an toàn để biến hình mới nhanh chóng biến về hình người, sau đó ngồi xổm trên tủ đầu giường nghe tiếng điện thoại kêu tút tút…
Điện thoại nhanh chóng kết nối, lần này chủ tịch Chu rất cẩn thận: “Đỗ Kiêu à…”
“Ba ơi! Là con đây!” Gà rừng lập tức mở miệng, “Ba tìm hiểu được gì rồi? Mau nói cho con! Gấp lắm!”
“Đây đây đây!” Chủ tịch Chu luống cuống lật tư liệu, “Ba đọc cho con nghe! Blah blah blah blah……”
Thần kỳ là người nhà họ Chu tuy ngốc nhưng trí nhớ lại khá tốt, mặc dù đó chỉ là trí nhớ ngắn hạn. Sau bảy ngày là quên sạch sành sanh.
Ngắt cuộc gọi, gà rừng gần như có thể đọc vanh vách nội dung của tư liệu, đắc ý nhảy xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực lượn qua lượn lại trước mặt Đỗ Kiêu.
Đêm xuống, gà rừng tràn đầy tự tin lại vươn cánh lén lút chọc chọc người Đỗ Kiêu.
Hôm nay Đỗ Kiêu tâm sự nặng nề, ngủ rất nông, cảm giác được động tĩnh lập tức mở mắt ra.
Gà rừng thấy hắn không có phản ứng gì lại liên tiếp thử mấy lần, mỗi lần đều xuống cánh nặng hơn.
Đỗ Kiêu mặt không biểu tình nhìn trần nhà tối đen như mực.
Gà rừng sột sột soạt soạt thăm dò, tìm đúng vị trí yên lặng biến thân.
Đỗ Kiêu cảm giác không gian trong chăn đột ngột bị thu hẹp lại, hắn nín thở, trống ngực đập thình thịch, đầu váng mắt hoa.
Chu tiểu thiếu gia trần trụi vươn cánh tay trơn bóng ra, bàn tay lén lút sờ lên đùi Đỗ Kiêu, bởi vì hồi hộp nên lòng bàn tay ẩm ướt.
Đỗ Kiêu nỗ lực khắc chế hô hấp nặng nề của mình.
Chu tiểu thiếu gia nhắm lòng bàn tay ẩm ướt đến mục tiêu đã định, vội vàng sờ lên thân dưới đã cương lên một nửa của Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu: “!!!”