A a a a a! Có phản ứng nè! Wow wow bự quá đi! Hê hê hê cứng quá cứng quá! Ối ối còn giật giật nữa!
Trong bóng đêm, Chu tiểu thiếu gia mở to mắt, bàn tay men theo nơi căng phồng kia vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ, một bàn tay khác nắm chặt vì kích động chuyển sang che miệng, sợ không cẩn thận lỡ miệng hét lên.
Lỡ có hét to làm Đỗ Kiêu tỉnh là hỏng bét, phải nhân lúc hắn nửa mơ nửa tỉnh ra tay nhanh gọn!
Đỗ Kiêu nằm thẳng cẳng trên giường, ngực phập phồng kịch liệt, hầu kết trượt lên trượt xuống dữ dội, trên cổ nổi đầy gân xanh, thở dốc nặng nề, mày nhíu chặt, dường như có thể hóa thành dã thú nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trai tân như hắn làm sao chịu nổi nửa điểm trêu chọc của người trong lòng, huống hồ bàn tay kia của Chu tiểu thiếu gia vuốt ve chẳng có kỹ xảo gì, lúc thì nhẹ như gãi ngứa, lúc lại mạnh làm hắn đau đến mức hít sâu, lúc gần lên đến đỉnh lại tụt xuống.
Đỗ Kiêu sắp phát điên rồi, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức đè người bên cạnh xuống bum ba là bum, nhưng khi xong việc rồi thì sao?
Tên nhóc này rốt cuộc muốn làm cái quái gì? Tại sao cậu ấy lại biến thành gà? Tại sao lại về nhà cùng mình? Không báo trước một tiếng đã giở trò lưu manh hay lắm sao? Có thể cho tôi câu trả lời thỏa đáng được không???
Đỗ Kiêu không thể nhịn nổi nữa, cau mày thở hổn hển: “Tiểu thiếu gia…”
Đáng tiếc Chu tiểu thiếu gia không nghe thấy. Thứ nhất là do Đỗ Kiêu đè nén thanh âm của mình xuống rất thấp, thứ hai đang cách chăn bông thật dày, thứ ba là vì tim của Chu tiểu thiếu gia đập thình thịch như nổi trống, trong tai toàn tiếng “Ong ong ong”, còn hơi sức đâu mà nghe tiếng động bên ngoài nữa.
Chu tiểu thiếu gia thèm muốn bảo tiêu nhà mình từ lâu, mắt thấy sắp đạt được ý nguyện, đương nhiên đã bị kích thích đến tê dại cả người, hơi thở gấp gáp. Thời điểm này còn muốn giữ vững lý trí thì làm khó tiểu thiếu gia của chúng ta quá.
Lúc nghĩ ra chủ ý này, ba mẹ Chu có nhớ rằng y vẫn đang là một con gà con không hả? Y sẽ rất hồi hộp, rất phấn khích, rất choáng váng có được không? A a a bước tiếp theo nên làm gì giờ? À, đúng rồi, phải cởi quần!
Nói cởi là cởi, Chu tiểu thiếu gia dùng ngón tay kéo lưng quần Đỗ Kiêu, chưa kịp tụt xuống chợt sờ vào phần da thịt nóng bỏng, dính nhớp, giật mình sợ hãi.
Má ơi cái gì zậy trời a a a a a!
Chu tiểu thiếu gia sợ gần chết lùi sang bên cạnh, giây lát mới nhận ra đây là cái quỷ gì, nháy mắt thay đổi thái độ, tay lại lén lút mò qua, nhẹ nhàng sờ sờ, mặt đỏ tim đập càng dữ dội hơn.
Đỗ Kiêu à! Nó đã nhô đầu ra khỏi quần rồi! Nhất định khó chịu lắm! Tôi tới giúp anh đây!
Đỗ Kiêu đã nhịn đến sắp nổ, lửa cháy đổ thêm dầu là lúc tay nhỏ ướt át trực tiếp kéo quần hắn xuống dán lên, càng muốn chết hơn là thằng em của mình gấp không chịu nổi bật ra, cảm giác mềm mại và hơi thở ấm áp phun ra nơi bắp đùi không thấy được đều đang chứng minh thứ nó đập vào là khuôn mặt của Chu tiểu thiếu gia…
Phát điên rồi!
Đỗ Kiêu nắm lấy tay Chu Trạm, giọng nói hạ thấp lộ vẻ khó khăn nhẫn nại: “Tiểu thiếu gia…”
Chu Trạm lần nữa bị dọa sợ, nhưng y rất nhanh bình tĩnh lại, vì tình huống này đã được cha mẹ dự đoán được từ trước nên y cũng không quá hoảng loạn. Y chậm chạp bò lên trên người Đỗ Kiêu, thân mật dính sát vào cơ thể hắn, có mấy lần không chịu nổi kích thích y định từ bỏ nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi ló đầu từ trong ổ chăn ra, đôi mắt mông lung nhìn về thân dưới Đỗ Kiêu.
Tư thế này quá ái muội, Đỗ Kiêu nóng lòng muốn tóm lấy cái mông trơn bóng của Chu tiểu thiếu gia đè lên, nhưng hắn vẫn tỉnh táo, hướng ánh mắt nặng nề về cái người đốt lửa trên người mình, khàn giọng nói: “Tiểu thiếu gia, đừng làm loạn…”
Lần này chơi lớn quá! Mau dừng lại! Nếu không tôi thực sự không thể kiểm soát nổi đâu!
Chu tiểu thiếu gia dựng thẳng ngón trỏ che ở trước môi: “Suỵt…”
Chết tiệt! (Aisss chít tịt =)))))
Hai người dựa nhau gần quá, ngón tay của Chu tiểu thiếu gia gần như đụng vào môi Đỗ Kiêu. Đỗ Kiêu cảm giác chỉ cần mình hôn lên ngón tay kia thôi thì “thằng em” sẽ bắn pháo ngay lập tức.
Chu tiểu thiếu gia vẫn giữ ngón trỏ, nhỏ nhẹ nói: “Anh đang nằm mơ thôi…. Giấc mơ tự do…. Giấc mơ không có thật…. Trong mơ khả năng gì cũng có thể xảy ra…. Anh chỉ cần tận hưởng…. tuân theo dục vọng của mình….”
Đỗ Kiêu: “…” Súng đã lên nòng sắp xìu.
Chu tiểu thiếu gia: Kịch bản cha đưa cho mình xấu cmn hổ chết mất! Suýt thì nói không nổi!
Đỗ Kiêu gian nan mở miệng: “Đừng nghịch…”
Chu tiểu thiếu gia lo lắng nuốt nước bọt, kéo tay hắn đặt lên eo mình, kéo nốt tay còn lại đặt lên mông mình, cảm nhận sức nóng từ hai lòng bàn tay truyền đến, run rẩy, vừa thở dốc vừa tẩy não: “Anh đang nằm mơ… Anh đang nằm mơ…”
Trước đó bị ngăn cách bởi chăn bông nên Đỗ Kiêu không nghe được tiếng thở của Chu Trạm, hiện tại tiếng thở dốc quyến rũ ấy gần ngay bên tai, kích thích một đợt máu nóng dồn xuống thân dưới, hơn nữa dưới lòng bàn tay là cảm giác mềm mại tinh tế, não hắn như muốn đình công.
“Rốt cuộc cậu đang làm gì…”
Chu tiểu thiếu gia dừng lại quá trình thôi miên, cúi xuống liếm lên ngực hắn một cái.
Đỗ Kiêu rên rỉ, theo phản xạ nắm chặt tay.
“Anh … ưm … nằm mơ … anh … ưm … tại … ưm …” Chu tiểu thiếu gia bị hắn niết đến mức kêu không thành lời, vậy mà vẫn không quên hoàn thành nhiệm vụ, kiên định liếm ngực hắn, có xu hướng tiếp tục liếm xuống dưới.
Nhanh lên! Nhanh hành động đi! Nhanh *ụ em đi! Rồi sáng mai anh sẽ thấy những giọt nước mắt tủi nhục của em!
(Từ đây tui đổi xưng hô thành em – tôi với Đỗ Kiêu và em – anh với Chu Trạm nhé)
Mông Chu Trạm đẩy mông sát vào bàn tay nóng bỏng của Đỗ Kiêu, vì không mặc đồ nên chẳng những đầu lưỡi đang du tẩu trên người hắn mà “gà nhỏ” cũng gần gũi thân mật với “thằng em” của Đỗ Kiêu.
Trán Đỗ Kiêu nổi gân xanh, cọ cọ nửa thân dưới của mình lên mông Chu Trạm lẫn họa mi của y.
Giây tiếp theo, Đỗ Kiêu ôm lấy Chu tiểu thiếu gia xoay người áp y xuống thân.
Chu tiểu thiếu gia kích động đến mức lắp bắp, trừng lớn đôi mắt mông lung: Đến đây đi đến đây đi!
Ngay sau ấy, Đỗ Kiêu nhảy ra khỏi chăn, dùng chăn quấn Chu Trạm lại, nhanh như gió cuốn mặc quần áo lung tung lên người rồi đẩy cửa phòng lao ra ngoài, tiếng bước chân hoảng loạn như đang chạy nạn.
Chu tiểu thiếu gia bị bọc như con nhộng:???
Anh, làm, cái, quái, gì, thế, này?!
Nên làm gì tiếp theo? Đuổi theo hắn chơi dã ngoại play? Không thể nào! Sẽ chết cóng mất!
Nhưng Đỗ Kiêu chạy cmn ra ngoài làm gì hả? Bổn thiếu gia đã tự mình dâng đến miệng! Hắn còn không thèm ăn!
Không đúng! Chả nhẽ lúc hắn chạy đi là lúc hai thằng em gặp nhau? Có khi nào… Đỗ Kiêu thích phụ nữ cơ???
Chết tiệt! Nếu vậy nên làm gì đây? Lúc trước đâu có tính đến phương án này!
Hay gọi điện hỏi cha một chút? Nhưng tối quá mình không thấy điện thoại của Đỗ Kiêu ở đâu!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Chu tiểu thiếu gia gấp đến độ lăn lộn trong ổ chăn.
Không bao lâu sau, Đỗ Kiêu mang một thân hơi lạnh trở lại. Chu Trạm cứng đờ người, cửa vừa mở nháy mắt biến thành gà rừng.
Đỗ Kiêu bước đến trước giường đang do dự xem nên mở miệng như thế nào: “…”
Trong phòng yên tĩnh một hồi, cuối cùng, Đỗ Kiêu cởi áo khoác, xốc chăn lên nằm vào, thử gọi một tiếng trong bóng tối: “Tiểu thiếu gia?”
Gà rừng lấy cánh che đầu, không đáp lại.
Em chỉ là một con gà, em ngủ rồi, em không hiểu giấc mơ của con người đâu.
Đỗ Kiêu dừng một chút, lại gọi: “Chu Trạm?”
Vẫn không một tiếng kêu.
Đỗ Kiêu xốc chăn bế gà rừng lên: “Tiểu thiếu gia?”
Gà rừng có vẻ đang ngủ rất ngon.
Đỗ Kiêu ôm nó lắc lắc: “Chu Trạm ơi?”
Gà rừng do dự một chút, ngẫm lại nếu không tỉnh có vẻ như dối trá quá, mắt giật giật mở ra.
Đỗ Kiêu hỏi: “Em là Chu Trạm?”
Gà rừng nghiêng đầu: “Em là Chu Trạm?”
Đỗ Kiêu: “……”
Cảm giác như mình đang bị thiểu năng, Đỗ Kiêu hỏi lại: “Vừa nãy em làm vậy là có ý gì?”
Gà rừng run giọng máy móc lặp lại: “Vừa nãy em làm vậy là có ý gì?”
A, đây không phải lời thoại hẹn đánh nhau huyền thoại sao? Có phải Đỗ Kiêu khó chịu nên muốn tính sổ với mình không?
Đỗ Kiêu: “Em có thể biến về rồi nói chuyện rõ ràng cùng tôi được không?”
Gà rừng: Không thể! Kiên quyết không thể! Anh còn chưa làm em, em biến về thì nhiệm vụ hoàn thành kiểu gì? Nhỡ đâu anh thích em gái ngực bự, trực tiếp từ chối em thì làm sao bây giờ?
Đỗ Kiêu: “Chu Trạm……”
Gà rừng: Má ơi, Đỗ Kiêu gọi tên làm mình nhũn cả người rồi nè…
Đỗ Kiêu không nói nữa, vốn là một cái hũ nút, có thể kiên trì truy hỏi đến tận giờ thật không dễ dàng. Hắn rầu rĩ nhét gà rừng về lại ổ chăn, nghĩ thầm chắc Chu Trạm nhất thời nóng máu trêu đùa mình thôi, có lẽ hiện tại xấu hổ quá nên không dám đối mặt với mình…
Đỗ Kiêu với tư tưởng bảo thủ luôn cho rằng phải thổ lộ thật lòng với nhau trước rồi mới lên giường, phải rõ ràng dứt khoát, cho nên khi Chu tiểu thiếu gia đột ngột chơi trò lưu manh, hắn không dám tùy tiện tiếp nhận, sợ xảy ra chuyện không thể cứu vãn.
Vì thế một người một gà suy nghĩ cách nhau ngàn dặm, tự dày vò tâm tư mình suốt một đêm, buồn bực vô cùng.