Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Được... Không nhắc nữa, không nhắc nữa." Chu Tịnh ngoan ngoãn nghe lời Chu Tước, sau một lúc mới thấy kì quái.

"Tiểu Tước sao em lại không tháo mặt lạ xuống?" Chu Tịnh đưa tay lên định gỡ mặt lạ cho cô.

Mấy năm không gặp cô khiến Chu Tịnh tò mò không biết giờ cô thay đổi thế bào.

"Chị... " Chu Tước còn chưa kịp phản ứng thì mặt lạ đã bị kéo xuống.

Chu Tịnh ngây người, khuôn mặt này vốn dĩ không phải là Chu Tước. Chu Tước trước kia khuôn mặt rất xinh đẹp thuộc loại mỹ nữ.

Còn khuôn mặt này rõ ràng là...

"Chị, đừng nhìn như vậy. Năm đó lúc ngã xuống biển mặt em bị thương nặng nên mới phẫu thuật thẩm mỹ." Chu Tước lạnh nhạt nói. Thật ra năm đó cô không hề bị hủy dung, cũng chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ nhưng chuyện này nói ra liệu sẽ có ai tin đây?

Chu Tước cười khổ, đây cũng là một trong những lý do khiến cô ngại tiếp xúc người lạ.

Bởi vì mỗi khi cùng họ trò chuyện, đám người đó luôn luôn dùng đôi mắt dơ bẩn thèm khát khi thấy khuôn mặt của cô. Cô ghét cái cảm giác bị người ta xem như đồ vật mà chiêm ngưỡng, đánh giá.

"Tiểu Tước..."

"Đừng dùng khuôn mặt đó nói chuyện với em. Em không thích chị khóc nhè đâu đồ ngốc." Chu Tước nhéo lấy má Chu Tịnh như trước kia.

Tuy Chu Tịnh nhiều hơn cô 2 tuổi nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch ngây thơ. Rất dễ tổn thương khác với Chị hai cùng chị ba lại là người mạnh mẽ.

Còn cô năm ấy là một kẻ hiếu thắng, ẩn sâu trong còn người điềm tĩnh là bản tính nổi loạn. Nhưng cô hiếm khi mới bộc lộ ra bên ngoài, nên mọi người ai cũng nghĩ cô giống như búp hoa nhỏ yếu đuối.

"Ừm." Chu Tịnh gật đầu mỉm cười.

"Cô chủ, tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy liền đòi gặp người." Bà quản gia đi tới cung kính nói.

"Ừ."

"Tiểu Tịnh đợi em một chút." Chu Tước đi lên phòng trên lầu chưa đầy 5 phút sau trên tay đã ôm lấy một cục thịt nhỏ nhắn đi xuống.

"Mẹ... Đói." tiểu su hào ngây ngốc cái miệng mở to trông rất đáng yêu.

Thằng bé này đúng là không có tiền đồ, lúc nào cũng kêu đói.

"Đây là..." đứa bé kia vừa gọi gì? Nó là con của Chu Tước? Chẳng lẽ cô đã kết hôn?

"Đây là Tiểu su hào, là con của em." thấy nghi ngờ trong mắt của Chu Tịnh cô cũng không định nói nhiều. Tiểu su hào là bảo bối của cô, là đứa bé cô vất vả mang thai sinh ra vì vậy cô chẳng có gì phải giấu giếm.

Cô đặt tiểu su hào trên đất, nhìn cục thịt lười biếng lăn lăn trên đất. Đúng là con heo lười mà, cô đưa thằng nhóc một bình sữa nhỏ liền khiến nó ngoan ngoãn ngồi uống. Thật ra tiểu su hào rất nghịch ngợm chỉ khi ăn mới ngoan ngoãn một chút.

Haiz nó là giống ai vậy?


Buổi tối sau khi ăn cơm xong Chu Tước mới hỏi Chu Tịnh vì sao lại bị bán vào Nam Thịnh, nhưng Chu Tịnh chỉ lắc đầu nói không biết. Vậy là hai chị em cô liền nằm trên giường trò chuyện với nhau.

Chu Tước kể về chuyện 2 năm qua ở nước Z, sau đó lại hỏi tình hình ở Chu gia. Tuy trên phương tiện truyền thông mấy năm nay luôn nhắc tới Chu gia luôn ở trong top 1 Châu Á, thế lực ngày càng bành trướng và phát triển. Nhất là sau khi chị hai Chu Hỷ kết hôn với ông trùm cổ phiếu Quân Liên.

Những chuyện này cô đều biết, nhưng cô vẫn muốn nghe Chu Tịnh kể lại.

Nghe giọng điệu trẻ con của Chu Tịnh khiến tâm tình cô vui vẻ hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK