Vân Di chán nản ngáp dài mấy cái , liếc nhìn bà mẹ đang vui vẻ chọn đồ đi chơi cho con gái . Thật không hiểu nổi là cô đi chơi hay mẹ cô đi chơi nữa .
" Nào , mặc thử đồ này cho mẹ xem . Chậc , muốn cưa đổ cậu ta thì phải xinh chứ . Này này , mặt con đừng ngạc nhiên như thế , mẹ biết mà "
Mẹ à , có nhầm lẫn gì không , đó là chủ thể thích chứ , cô chỉ đi công lược cậu ta "
Tiểu Hắc "..." kí chủ , khác nhau hả ?
Nhìn mình trong gương Vân Di dở khóc dở cười , rõ ràng là mấy bộ váy màu hồng này cô đem giấu hết rồi , thế quái nào mà mẹ cô lại lấy ra được . Bây giờ trông cô không khác gì con búp bê màu hồng .
" Kí chủ , cô có vẻ thích mẹ của chủ thể nhỉ " Tiểu Hắc lượn lờ bay qua trước mặt Vân Di , tò mò hỏi .
" Có lẽ vậy " Không thích sao được , vì mẹ của chủ thể có phần nào rất giống người mẹ quá cố của cô.
" Được rồi , cậu không cần nhịn cười đâu "
Dương Thuần khẽ ho , quay mặt ra chỗ khác bật ra tiếng cười , song nghiêm túc nhìn con người đang cao ngạo đang ửng đỏ lên vì tức.
" Rất dễ thương " Dương Thuần thật thà đánh giá nói .
" Tôi biết "
Nói rồi Vân Di " xì " một tiếng , không thèm quan tâm đến Dương Thuần , nhanh chóng bước vào khu vui chơi . Dương Thuần công nhận là giờ cậu mới thấy Vân Di vô cùng trẻ con hết mức .
Thật ra nói hôm nay vui cũng không hẳn , bởi cô đã qua cái nhìn cái gì cũng thấy lấp lánh , nên hai người chỉ cùng lắm đi dạo rồi đi về thôi . Haiz , may mắn là Dương Thuần không chắm chú vào đọc sách , nếu không cô đang nghĩ mình đi với cục gỗ mất .
Thấy còn khá sớm nên Dương Thuần quyết định đạp xe quanh công viên , bên cạnh đấy cậu ta cũng không quên kiểm tra công thức của môn của cô. Cục băng à , cậu không thể tha cho tôi một buổi được à.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn