Ngày ấy, Lãnh Tề Hiên nghe theo Phó Kinh Hồng đứng dậy, trực tiếp, xông thẳng vào trong cốc, đánh bại mấy chục đệ tử trong cốc.
Nếu phải miêu tả một câu, thì phải nói là, thiếu niên này đang hưng phấn, sôi sục nhiệt huyết chiến đấu, cũng không quá đáng.
Lãnh Tề Hiên cầm trong tay một thanh kiếm nặng, nhấc chân, nện từng bước từng bước đi vào giữa Đoạn Tụ cốc.
Trên những sợi tóc của thiếu niên bay tán loạn bị nhưtơm phải một màu đỏ tươi ướt át, cũng không biết là máu của ai, hòa trộn vào mồ hôi, chậm rãi rơi xuống.
Dáng vẻ hiếu chiến này của thiếu niên chẳng khác nào sát thần Atula từ địa ngục giáng xuống đây, đang sát phạt hàng loạt. Trong đôi con ngươi, đều hoàn toàn là biểu tình giết chóc.
Phảng phất như giữa cả đất trời này, chỉ còn sót lại mỗi một màu máu tươi thấm đẫm.
Phó Kinh Hồng đứng ở một bên, ngắm nhìn, hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.
Võ công của Lãnh Tề Hiên tuyệt đối là không thấp, nhưng Phó Kinh Hồng chẳng biết vì sao hắn lại nhất định phải làm môn hạ của Đoạn Tụ cốc.
Trong miệng của người đời, thì Đoạn Tụ cốc tuyệt đối không phải là cái môn phái quang minh chính đại gì cả, thậm chí, có một số người tự xưng là danh môn chính phái đã chê cười Đoạn Tụ cốc là tà giáo.
Từ trước đến giờ, môn nhân của Đoạn Tụ cốc vốn không thèm để ý ánh mắt của thế tục ánh mắt. Cho nên, lại càng không cần bàn đến cái tên môn phái đầy kinh thế hãi tục này. Mà chỉ là để nói riêng về bầu không khí trong cốc bầu, cũng đủ để khiến người ngoài lên án đi.
Trong Đoạn Tụ cốc, vốn thịnh hành nam phong, mà tác phong vốn cực kì cởi mở, đây mới chính là những chuyện, khiến cho đám người được xưng là nghĩa sĩ chính đạo kia, khinh thường.
Kiếp trước, Phó Kinh Hồng càng là nhiều chuyện hoang đường, như là luôn truy đuổi theo phía sau của Bạch Luyện Hoa, ngày ngày cầu hoan, càng thêm khiến thế nhân phải chế nhạo.
Phó Kinh Hồng nhìn Lãnh Tề Hiên đang thi triển võ công mở ra con đường để thực hiện được nguyện vọng của mình.
Tuy không nhìn ra vì sao một thiếu niên ở độ tuổi này lại nhất định phải vào nơi, nhưng theo suy đoán của y thì tương lai, nhị sư đệ sẽ đánh bại cái đám người được xưng là đệ tử của danh môn chính phái đi.
Khác với ý nghĩ bằng mọi cách đều muốn chiến thắng, thậm chí không từ một thủ đoạn nào của đám đệ tử trong Đoạn Tụ cốc, thì từ nãy đến giờ, Lãnh Tề Hiên chỉ là đánh gục đối phương mà thôi, cũng chưa từng xuống tay đánh đối phương đến bị thương quá nặng, hoặc muốn lấy tính mạng của bất kì ai cả, dù cho kẻ kia vừa xoay người lại liền đánh úp về phía của hắn.
Phó Kinh Hồng vừa nhìn vừa lắc đầu. Y vốn tưởng rằng, trong cốc này, Bạch Luyện Hoa đã phải là người được xem như là kỳ hoa đi, không ngờ tới, đến cái vị Lãnh Tề Hiên còn muốn thiện lương hơn cả Bạch Luyện Hoa mấy phần a. Bạch Luyện Hoa thiện lương là căn cứ vào hành vi của đối phương không uy hiếp đến lợi ích của bản thân hắn. Mà, cái vị Lãnh Tề Hiên này, quả thực có chút thiện lương quá mức. Dù cho đối phương có suy nghĩ dâng lên sát ý muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng hắn vẫn luôn không muốn tổn thương kẻ kia một chút nào cả.
Bản chất võ công của Lãnh Tề Hiên vốn đã là thượng thừa, nhưng do hắn nương tay, khiến cho bản thân bị vướng chân vướng tay quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, tiến độ càng tụt lại, ngang hàng với đám đệ tử cấp thấp kia.
Phó Kinh Hồng liếc xéo một cái nhìn Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang trầm mặc không nói đứng ở bên cạnh.
Trong lòng của y biết, trong Đoạn Tụ cốc này, Bạch Luyện Hoa vốn được xem như là một dạng người lương thiện, thế nhưng, nếu như có kẻ uy hiếp đến Bạch Luyện Hoa một chút nào đó, thì cái tên có đáng vẻ dịu ngoan giống như con thỏ nhỏ này, nhất định sẽ trả đũa không thương tiếc đi.
Bạch Luyện Hoa cảm thấy có người nhìn hắn, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Kinh Hồng, hắn liền mở to một đôi mắt vô tội nhìn lại.
Phó Kinh Hồng nhìn thiếu niên mặc một thân áo trắng ở trước mắt, chỉ có thể ở trong lòng thở dài một hơi.
Ở trong Đoạn Tụ cốc này, tuyệt đối là không thể nào lại tồn tại loại người đơn thuần, thiện lương.
Mắt thấy, sắc trời như bị vẩy mực dần dà bị nhuộm thấm, càng lúc càng tối lại.
Tình thế của cuộc chiến ở trước mặt vẫn chưa phân ra nổi thắng bại.
Mấy chục đệ tử cấp thấp hợp lại bố trí trận pháp, muốn ngăn cản Lãnh Tề Hiên. Lãnh Tề Hiên cầm chắc thanh kiếm trong tay, đã nổ lực vài lần muốn phá trận này, đều không có kết quả, nhất thời hai bên đều giằng co không xong.
Phó Kinh Hồng nhìn thấy dáng vẻ của Lãnh Tề Hiên đứng ở giữa trận pháp, bị mấy chục người người vây nhốt, chợt nhớ tới dáng vẻ của mình năm đó.
Năm ấy, bản thân y cũng giống như thiếu niên ở trước mắt này, bị mấy chục người bao vây, nhốt lại ở giữa, trở thành người duy nhất thắng được đám người đó, liền có thể sống sót…
Tiến vào Đoạn Tụ cốc, trở thành người của Đoạn Tụ cốc.
Lại giống như Miêu Cương chế tạo sâu độc vậy, để cho mấy chục, mấy trăm con cổ trùng tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn sót lại một con mạnh nhất còn sống.
Thế nhưng, thiếu niên ở trước mắt này lại có điều không giống với mình năm đó. Phó Kinh Hồng biết, nếu là mình đồng ý ra tay, thì đừng nói là mười mấy đệ tử cấp thấp này, chính là mười mấy đệ tử có cấp cao hơn nữa, y cũng khó có thể thất bại.
Nhưng mà…
Tại sao, y lại muốn ra tay chứ?
Phó Kinh Hồng híp híp mắt.
Người tiến vào được Đoạn Tụ cốc, không có gì khác, ngoại trừ hai loại người.
Một loại là từ nhỏ vốn không cha không mẹ, luôn nhận hết mọi tủi nhục, rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ. Bởi vì loại người như thế vốn không có tình cảm, sẽ không cần lo lắng ràng buộc, sẽ bị bắt vào trong cốc bồi dưỡng thành sát thủ, đi chấp hành một số nhiệm vụ.
Loại thứ hai, chính là loại người muốn muốn báo thù.
Y cùng với Bạch Luyện Hoa vốn là người từ nhỏ không cha không mẹ, lang thang mà sống, một lần tình cờ, chiếm được cơ hội tiến vào trong Đoạn Tụ cốc. Được người báo cho biết, nếu như cả hai có thể đánh bại hết những kẻ khác, mà cả hai vẫn còn có thể sống sót, thì lập tức có thể đứng lên…
Lập tức có thể khiến cho tất cả đám người đã từng bắt nạt cả hai đều phải quỳ xuống dưới chân.
Toàn bộ những người sống trong Đoạn Tụ cốc, đều là loại người tàn nhẫn, thích giết chóc mà cũng vốn giết chóc đến quen tay.
Nhưng, chỉ riêng mỗi Bạch Luyện Hoa là không giống với những kẻ còn lại. Hắn cứ như là chưa từng mất đi thiện lương. Cho nên, Phó Kinh Hồng của kiếp trước, phảng phất như là trái tim vốn đã bị bóng tối dần dần chiếm cứ lại sinh ra một tia ánh sáng hi vọng. Phó Kinh Hồng liền phấn đấu quên mình, phảng phất như là con thiêu thân lao vào ngọn lửa rực rỡ, xinh đẹp. Cho dù, y đã biết rõ Bạch Luyện Hoa thiện lương này, chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, nhưng y vẫn bất chấp tất cả mà nhảy vào đó.
Phó Kinh Hồng nhớ đến đủ chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, không tự chủ được mà cười cười tự giễu.
Trước sau, y cũng đều không hiểu nổi, rốt cuộc, sự thiện lương này của Bạch Luyện Hoa là một loại ngụy trang, hay là hành vi để bộc lộ ra một loại khát vọng bị cưỡng chế bị kiềm hãm, đè nén sâu ở dưới đáy lòng.
Cho dù, y đã sống qua hai đời người, nhưng y vẫn nhìn không thấu Bạch Luyện Hoa như trước.
Quay về Lãnh Tề Hiên, Phó Kinh Hồng liền có thể kết luận ra, tất nhiên là Lãnh Tề Hiên gia nhập môn phái là vì muốn báo thù.
Tuy nói, danh tiếng của Đoạn Tụ cốc ở trong võ lâm rất xấu, thế nhưng là không có ai dám ở trước mặt mà trực tiếp nói xấu, dè bỉu. Bởi vì mấy vị cao thủ xuất thân từ Đoạn Tụ cốc đều nhiều như mây, hầu như trong chốn võ lâm không có mấy ai có thể so sánh cùng đi.
Nếu là muốn báo thù, thì cứ gia nhập Đoạn Tụ cốc, vẫn luôn là quyết định sáng suốt nhất đi.
Trong đêm tối, thiếu niên vẫn hưng phấn, sôi sục nhiệt huyết chiến đấu như cũ, thanh kiếm nặng nề được cầm trong tay liên tục múa lượn.
Phó Kinh Hồng xoay người rời đi.
– Chờ đã, sư huynh… Huynh không xem tiếp sao?
Bạch Luyện Hoa vội đuổi theo phía sau của y.
– Nếu đệ muốn xem tiếp, liền cứ ở lại đây đi.
Phó Kinh Hồng nhíu mày nở nụ cười, nhìn Bạch Luyện Hoa nói. Hẳn là bây giờ, Bạch Luyện Hoa đã động lòng rồi đi?
– … Đệ vẫn muốn đi theo sư huynh.
Bạch Luyện Hoa nhíu nhíu mày, ra vẻ do dự, xoắn xuýt một hồi, rốt cục vẫn nói ra.
Phó Kinh Hồng nhìn Bạch Luyện Hoa, trong lòng có chút buồn cười. Bây giờ, lời này được coi là gì, vẫn là phân lượng của vị đại sư huynh như y trong lòng của hắn, khá là nặng đi?
Chỉ có điều, y nhìn Bạch Luyện Hoa đang quay đầu nhìn chiến cuộc một lúc, bày ra bộ dạng như là không muốn rời đi vậy.
Phó Kinh Hồng vẫn là chậm rãi mở miệng:
– … Thắng bại đã định.
Bạch Luyện Hoa quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Phó Kinh Hồng, hỏi:
– Sao sư huynh lại nói ra lời này?
Phó Kinh Hồng chỉ cười, lắc đầu một cái, giả ra một vẻ mặt cao thâm.
Bạch Luyện Hoa cau mày nhìn y, lập tức chù ụ.
– Ngày mai thì đệ liền biết thôi.
Phó Kinh Hồng cười liền rời đi. Xoay người, liếc mắt một cái nhìn vị thiếu niên mặc một thân huyền y bị vây trong cuộc chiến.
Trong đôi con ngươi của thiếu niên vẫn dâng tràn chiến ý, nhưng lại không giống với ánh mắt thèm khát máu tanh của đám người còn lại.
Trong đôi mắt của hắn vẫn hiện lên một tia thanh minh, cho dù thanh kiếm nặng đang nắm chặt ở trong tay đã có chút bất ổn.
Phó Kinh Hồng nở nụ cười với thiếu niên, cũng không biết là, thiếu niên có nhìn thấy hay không, y đã xoay người rời đi.
Tất nhiên, y biết, thiếu niên này vẫn sẽ thắng…
Dù sao, y cũng đã sống qua hai đời người.
Kiếp trước, dù y chưa tận mắt thấy Lãnh Tề Hiên đã đánh bại những kẻ khác để vào được Đoạn Tụ cốc ra sao, nhưng mà y cũng biết rõ thực lực của Lãnh Tề Hiên.
Nếu mà Lãnh Tề Hiên vốn đã bị thất bại, thì làm sao có thể trở thành nhị sư đệ của y đây.
Cho nên, nhị sư đệ của y, không thể nào lại dễ dàng bị bại ở trong tay của mười mấy đệ tử cấp thấp này được.
Quả nhiên, vừa sang sáng sớm của ngày thứ hai, tiểu sư đệ liền xông thẳng vào phòng của Phó Kinh Hồng, từ trong miệng của hắn, y đã biết được tin, đêm qua Lãnh Tề Hiên đã đánh thắng.
Nhìn tiểu sư đệ vừa hiện lên vẻ mặt sùng bái, vừa liên tục truy hỏi Phó Kinh Hồng là tại sao y lại đoán biết được kết cục này. Phó Kinh Hồng thật có chút, rất không tiện mà nói đây là chuyện mà kiếp trước y đã nhìn thấy.
Cho nên, Phó Kinh Hồng chỉ đành vừa tiếp tục rửa mặt, vừa giả vờ thâm trầm nói:
– Đên hôm trước, huynh đã quan sát tinh tượng, đã bấm tay, tính toán sơ qua, mà bói ra được đi…
Bạch Luyện Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, tò mò hỏi:
– Cho nên, chiều hôm qua, huynh mới hỏi đệ là có người kì lạ nào vào cốc hay không, sao?
Phó Kinh Hồng dừng một chút, tựa hồ như đang nhớ lại, thật sự là có chuyện như vậy. Y liền tiếp tục giả vờ thâm trầm cười:
– Chính là như vậy đi.
– Chuyện này…
Bạch Luyện Hoa đột ngột tiến tới gần, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
– Sư huynh có thể bói giúp để… Bói …
– Bói cái gì?
Phó Kinh Hồng nhìn vẻ mặt nhăn nhó, bối rối, do dự của thiếu niên ở trước mắt, trong lòng y lại có chút buồn cười.
– Bói tương lai a…
Bạch Luyện Hoa cúi đầu, giọng nói cực nhỏ, mà bên tai lại ửng đỏ lên một mảng.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền lập tức hiểu rõ.
Chẳng lẽ, lúc này, tiểu sư đệ đã xuân tâm nảy mầm? Đối phương là Lãnh Tề Hiên đi?
Quả nhiên là thế…
Trong lòng của Phó Kinh Hồng yên lặng thở dài một hơi.
Quả nhiên, sống qua hai đời người, số mệnh vẫn cứ định sẵn là như vậy rồi đi. Một đời trước đã như vậy. Đời này cũng vẫn là như vậy, y như cũ đi…
May là đời này, y vốn không đi si mê Bạch Luyện Hoa lần nữa. Cho dù, lúc này nhìn Bạch Luyện Hoa xuân tâm dập dờn, thì bất quá, y cũng cảm thấy bộ dạng này của hắn vốn chơi rất vui mà thôi.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng xoay chuyển một cái, liền cười híp mắt nói:
– Có phải là đệ muốn hỏi phu quân tương lai của đệ là người như thế nào, chứ gì?
Sắc mặt của Bạch Luyện Hoa càng lúc càng hồng, phảng phất giống như là lớp đồ sứ trắng được phủ lên một tầng son vậy, nhất thời, càng khiến cho Phó Kinh Hồng nhìn đến càng sững sờ.
Lúc này, Bạch Luyện Hoa chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, cũng đã rất có vài phần mùi vị phong hoa tuyệt thế rồi đi. Một thân đồ trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi trần, ba ngàn tóc đen được cột lên, đuôi tóc đen nhánh lòa xòa buông xuôi xuống ở sau gáy, đôi chân mày như lá liễu, cặp mắt đẹp như được vẽ ra.
Nhưng mà Phó Kinh Hồng lập tức phục hồi lại tinh thần…
Kiếp trước, y si luyến Bạch Luyện Hoa, trong các lí do khiến y yêu thích, tất nhiên là có cả dáng vẻ vô tâm lại tản hương vị ngây thơ, thuần khiết lại đẹp đẽ này của Bạch Luyện Hoa.
– Sư huynh, huynh chỉ cần nói cho đệ biết…
Bạch Luyện Hoa giương mắtc liếc nhìn Phó Kinh Hồng,
– … Người kia có phải là người trong cốc không thôi.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền bật cười, quả nhiên là hắn đã vừa ý Lãnh Tề Hiên rồi sao.
Phó Kinh Hồng giả vờ giả vịt bấm đốt ngón tay vài cái, một hồi sau, liền xem như là xong rồi, tiếp tục giả vờ thâm trầm nói:
– Ân, không phải cũng đúng, mà nói phải thì cũng không sai đi.
Trên mặt của Bạch Luyện Hoa vẫn lộ ra vẻ không hiểu.
– … Lời này, là phải để cho đệ tự chậm rãi lĩnh hội đi,
Phó Kinh Hồng thầm nghĩ, đáp án này không phải là đã rất rõ ràng rồi sao. Y lại nhìn Bạch Luyện Hoa vẫn hiện lên một bộ dạng không rõ, liền mở miệng nói:
– Có thể, ban đầu là không phải, nhưng bây giờ thì đúng rồi. Trước thì không phải, sau đó thì phải rồi a.
Ý này cũng đã đủ rõ ràng rồi đi…
Trước đây, Lãnh Tề Hiên vốn chưa phải là người của Đoạn Tụ cốc. Bây giờ, không phải là hắn đã vào Đoạn Tụ cốc, trở thành người ở trong cốc rồi sao.
Bạch Luyện Hoa như có như không, đã giác ngộ ra mà gật gù, thấp giọng nói:
– Trước đây, sư huynh và ta, vốn cũng không phải là người trong Đoạn Tụ cốc hay sao…
Phó Kinh Hồng nhất thời không phản ứng kịp:
– Sao hả?
– Không có gì,
Bên tai của Bạch Luyện Hoa lại ửng đỏ lên một mảng, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, lại vội vàng cúi đầu xuống, xoay người đi, chỉ bỏ lại một câu nói,
– Sư phụ muốn chính thức thu nhận Lãnh Tề Hiên vào nhập môn. Sư huynh nên đi xem thôi.
Nhìn bóng lưng của Bạch Luyện Hoa biến mất, Phó Kinh Hồng dừng một chút.
Hóa ra, chính là vào lúc này, tiểu sư đệ của y đã nổi lên tâm tư đơn phương nhị sư đệ rồi sao?