Thế nhưng sau một khắc, y liền cảm nhận được mấy ngón tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng khuấy đảo lên trong hậu huyệt.
Nhất thời, cả người của Phó Kinh Hồng cứng đờ.
Mà, Đào Chi Hoa cũng đã cúi người xuống, đưa cái tay kia đặt ở trước mắt của Phó Kinh Hồng, khóe môi uốn cong lên, nở ra nụ cười, nói:
– Ngươi xem, đã liếm sạch sẽ rồi đi.
Thoáng chốc, cả da đầu của Phó Kinh Hồng tê dại. Y vẫn khá là yêu thích một Đào Chi Hoa luôn phát ra tiếng “hừ” lạnh với y đi.
Tựa hồ như Đào Chi Hoa cũng không có ý định để cho Phó Kinh Hồng đáp lại mình. Ngay lập tức, hắn cúi đầu xuống nhìn chăm chú vẻ mặt có chút bừng tỉnh, nhưng ánh mắt mê ly của Phó Kinh Hồng.
Lẽ nào, độc rắn còn chưa tiêu tan hết sao?
Ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang nghĩ như vậy, thì bỗng lại phát hiện ra, Đào Chi Hoa đã đưa tay đến, tách mở hai chân của y ra, nâng vòng eo của y lên, đặt phân thân thẳng tắp ở ngay trước miệng nhỏ hậu huyệt kia của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt.
Y vốn đang e ngại Đào Chi Hoa đang bị thương mà không hề đẩy hắn ra. Nhưng nếu thật sự là Đào Chi Hoa muốn ‘ấy ấy’ thế này thế kia đối với y, vậy thì tất yếu là y phải phản kháng lại thôi. Y đang định đưa một tay đến đẩy Đào Chi Hoa ra, nhưng ở bên tai lại nghe thấy Đào Chi Hoa mở miệng nói:
– Vừa nãy, nếu như không phải là vì ngươi, thì ta cũng sẽ không nhảy xuống đây.
Trong một khắc, cánh tay của Phó Kinh Hồng liền mềm nhũn đi.
Xác thực là y đã nợ Đào Chi Hoa một ân tình.
Tuy, một mình y bị rơi xuống đây, thì cũng không nhất định là sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhưng nói đến cùng, thì y vẫn liên lụy Đào Chi Hoa bị rắn cắn ra hai vết thương còn dính phải kịch độc nữa là.
– Ta cũng không biết tại sao… Trong nháy mắt, ngay khi vừa nhìn thấy ngươi rơi xuống, ta lại không hề nghĩ ngợi gì, liền vọt người về phía trước,
Đào Chi Hoa chậm rãi nói, vừa bĩu môi. Nhưng một cái tay vẫn gắt gao túm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, tay còn lại nhấc một cẳng chân của Phó Kinh Hồng lên. Hắn lập tức thẳng tắp sống lưng, ưỡn người, trực tiếp đâm phân thân vào trong hậu huyệt của Phó Kinh Hồng,
– … Tại sao lại như vậy?
Trong lúc này, Phó Kinh Hồng thất thần chỉ đành nhìn lên trên trần thạch thất này.
Y vốn cũng không biết a…
Y đang có xúc động muốn tung một chưởng đến, đẩy Đào Chi Hoa ra khỏi người mình. Thế nhưng, khi y nghĩ đến vết thương trên người của Đào Chi Hoa, thì y chỉ đành nhịn xuống.
– Trước đó, ta cũng đã kì quái như vậy rồi đi. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy ngươi đi cùng nam nhân khác, thì ngay lập tức, ta cũng sẽ rất tức giận. Đặc biệt là hai tên sư đệ kia của ngươi,
Đào Chi Hoa vẫn dùng một cánh tay mà vững chắc ôm lại vòng eo của Phó Kinh Hồng, nhất quyết không cho y lui người về phía sau, tiếp tục động thân, chậm rãi đẩy người về phía trước, đồng thời, hô hấp của hắn cũng đang bắt đầu ồ ồ lên,
– … Lại là tại sao đây?
Trong khi Phó Kinh Hồng lại cảm nhận được một dị vật cứng rắn, nóng hổi đang dần dần chôn vào hậu huyệt, thì y lập tức phải cắn răng, không cho phép bất kì âm thanh kỳ quái nào tràn ra khỏi hai hàm răng của mình cả.
– Ta vẫn cứ cho là bản thân mình rất thích Ôn Như Ngọc. Nhưng mà, ngay khi ta nhìn thấy Ôn Như Ngọc muốn thành thân với nữ nhân kia, chỉ vì Thanh Thành phái. Thì, ta lại âm thầm cảm thấy rất cao hứng,
Đào Chi Hoa thở hổn hển, vừa đâm nam căn cứng rắn đến nơi sâu xa nhất trong cơ thể của y,
– Tại sao vậy hả?
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng không nhịn được mà lên tiếng nói:
– Làm sao mà ta biết…
Lời mới nói được một nửa, ngay lập tức đã bị phá nát bởi âm thanh va chạm kịch liệt.
Trong lúc này, Đào Chi Hoa lại vừa thở hổn hển vừa ghé sát vào lỗ tai của y mà nỉ non nói:
– Nhất định là do ngươi đã câu dẫn ta.
– Nào có…
Phó Kinh Hồng cảm thấy mỗi một lần Đào Chi Hoa đều đâm vào đến nơi sâu xa nhất, lại khiến cho cả người của y dâng lên một loại cảm giác vui vẻ vừa đau lại tê dại.
– Lần đầu tiên, khi ta nhìn thấy ngươi, thì ngươi cũng là đang không mặc quần áo,
Đào Chi Hoa vừa thở dốc vừa nói,
– Bắt đầu từ lúc ấy, ngươi vẫn luôn câu dẫn ta.
Muốn thêm tội cho người, cho nên mới không từ cớ nào để giá họa đi!
Ngay khi Phó Kinh Hồng đang muốn mở miệng dùng lời lẽ lẫm nhiên chính nghĩa mà phản bác lại, thì lập tức, đã bị Đào Chi Hoa va chạm đến một lần lại rồi lại một lần càng thêm kịch liệt, hung hăng đâm đến độ lời nói ở yết hầu của y đều bị phá nát, cuối cùng, chỉ còn sót lại đầu óc mông lung, còn không biết nổi hôm nay là hôm nào nữa.
Mãi đến tận khi Đào Chi Hoa bỗng túm chặt lấy eo của y, nhất thời, đâm vào một chiều sâu đến trước nay chưa từng có, lập tức, liền bắn ra ngay nơi sâu xa đó ở trong cơ thể của y.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng mới hổn hển, hé miệng mấp máy nói ra vế sau hoàn chỉnh …
– Đồ vô lại!
Tại sao hả!
Tại sao vậy hả!
Tại sao cứ một tên rồi hai tên đều muốn bắn ra ở bên trong vậy hả!
Mấy cái tên vô lại này, bộ không biết việc thanh lý rất phiền phức hay sao hả!
Ngay sau khi Đào Chi Hoa phóng thích xong, lập tức, cả người đều xụi lơ, uể oải nằm sấp lên trên người của Phó Kinh Hồng, chậm rãi ổn định lại hô hấp.
Bên tai vừa nghe thấy câu này, đôi môi của hắn vẫn ghé sát vào bên tai của Phó Kinh Hồng liền khẽ cười, nói:
– Ta là đồ vô lại. Ngươi cũng là đồ vô lại… Cho nên, rất đúng lúc, lại là một tên vô lại đi câu dẫn một tên vô lại còn lại thôi a.
– Rốt cuộc là ta đã câu dẫn ai, vào lúc nào chứ…
Phó Kinh Hồng cảm thấy mình rất chi là vô tội.
Thoáng chốc, Đào Chi Hoa sững người. Sau một lát, hắn mới nói:
– Là, khiến cho người ta vừa nhìn thấy, thì ở trong đầu liền nghĩ muốn đè ngươi đi.
– Vậy tại sao không thấy đám người đi ngang qua đường, vừa nhìn ta lại không muốn đè ta hả!
Bất chợt, Phó Kinh Hồng lại càng cảm thấy bản thân mình đặc biệt vô tội nha.
Chờ chút…
Lẽ nào là do ảnh hưởng của thư độc trùng sao?
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng nhớ tới, tựa hồ như là trong quyển bí tịch Cúc Công Tận Toái đã có ghi chép rằng, thư độc trùng muốn hấp dẫn thêm nhiều người đến để giao hợp, cho nên, sẽ phóng thích ra chất gì đó, gợi lên tình dục của người khác khiến cho dục vọng bộc phát.
Nhưng, bây giờ lại không đúng vậy đi.
Bởi vì, thư độc trùng này ở trong cơ thể của y, không phải là đã chết rồi sao?
Ngay trong lúc Phó Kinh Hồng vẫn tập trung suy nghĩ mãi không ra, thì Đào Chi Hoa đã bò dậy, bắt đầu, mặc y phục vào người.
Đương nhiên là y sẽ không chạy đến để hỏi Đào Chi Hoa, xem hắn có phải là đã bị ảnh hưởng bởi thư độc trùng hay không. Mà, xem như y có hỏi, thì chung quy, Đào Chi Hoa cũng không hề biết đó là cái gì đi.
Nhưng, nếu như đúng là như vậy, thì nói không chừng, hai người Lãnh Tề Hiên và Bạch Luyện Hoa, cũng đều là do thư độc trùng ảnh hưởng, cho nên mới muốn ‘ấy ấy’ với y đi?
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng lại phức tạp lên. Thế nhưng y vốn không phải là một người thích việc tự đi tìm phiền não, cho nên, chuyện gì mà y đã không nghĩ ra thì y liền không nghĩ nữa.
Phó Kinh Hồng không hề có ý định truy cứu tiếp chút nào cả.
Bởi vì, đến cuối cùng, thì y vẫn sẽ quay trở lại Đoạn Tụ cốc.
Xem như trên người của y…
Quả thật là có thứ gì đó khiến cho người ta nổi lên thú tính quá độ đi nữa. Thì, y vốn đã ở trong sơn cốc vạn dặm không người, cũng sẽ không tạo nên cái ảnh hưởng gì đi.
Y vốn dự định quay về Đoạn Tụ cốc, chứ không phải là quay trở lại sư môn. Phạm vi trăm dặm xung quanh Đoạn Tụ cốc, không người đỉnh núi nhiều chính là, đến lúc đó, hắn tùy tiện tìm một chỗ trên đỉnh núi, tự có thể tiêu dao sống qua ngày.
Mà, y phục của Phó Kinh Hồng cũng không bị cởi bỏ hoàn toàn, chỉ là chiếc quần đã bị kéo xuống mà thôi, cho nên, y chỉ xé ra khối vải hung hăng chùi đi đống chất lỏng trắng đục dính ở giữa hai bắp đùi. Tiếp theo, y mới kéo quần lên, cẩn thận sửa sang y phục chỉnh tề, lại ung dung ngồi xuống mặt đất.
… Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, lập tức, một cơn đau nhói âm ỉ ập đến từ nơi tư mật ở phía sau, khiến cho cả khuôn mặt của y đều phải tối sầm lại, liền bật người đứng dậy.
Đào Chi Hoa nhìn thấy động tác này của y, liền vang lên tiếng cười khẽ, kêu y:
– Lại đây.
Phó Kinh Hồng liền lườm hắn một cái, càng không thèm để ý đến hắn nữa.
Đào Chi Hoa thấy phản ứng của y như thế, liền phát ra một tiếng “hừ” lạnh, nhưng lại khiến cho Phó Kinh Hồng cảm thấy hợp mắt hơn rất nhiều đi…
Y vẫn thấy rất là hợp mắt với một Đào Chi Hoa chỉ luôn biết “hừ” lạnh, càng không thèm để ý đến y hơn là một Đào Chi Hoa mới lạ, lại luôn vô lại, cứ mở miệng đổ tội cho y.
Ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang suy nghĩ như vậy, thì bất thình lình, cánh tay bị mạnh mẽ kéo xuống một cái, nương theo, cả người của y cũng liền bị ngã về hướng bị kéo kia.
Nếu là bình thường, thì y đã dễ dàng tung ra một chưởng hất văng tên đang hung hăng kéo mình té ngã này. Nhưng do y vừa mới bị người ta ‘ấy ấy’ như vậy như vậy, cho nên, nhất thời vừa bị kéo, lập tức run chân, cả người liền bị ngã vào trong lòng của Đào Chi Hoa.
Đào Chi Hoa để cho Phó Kinh Hồng nằm sấp ở trong lồng ngực của hắn.
Phó Kinh Hồng lại cảm thấy cực kì khó chịu, đang muốn bò người lên, lại bị Đào Chi Hoa vững vàng đè ép nằm gọn ở trong lồng ngực của hắn, không cho y bò lên.
… Xác thực, đúng là thoải mái nhiều hơn khi nằm sấp ở trên mặt đất đi.
Phó Kinh Hồng cứ tự âm thầm an ủi mình như vậy, cho nên, y cũng liền thả lỏng cả thân thể mình mà dựa hoàn toàn lên trên lồng ngực của Đào Chi Hoa.
Đào Chi Hoa thấy y không giãy dụa nữa, lại phát ra một tiếng “hừ” lạnh.
Qua một lát sau, Phó Kinh Hồng mới mở miệng nói:
– Khi nào thì hai ta rời đi?
Kỳ thực, y cũng biết rõ hơn phân nửa là trong thời gian ngắn, đám rắn kia vẫn sẽ chưa thối lui đi.
Thế nhưng y vẫn muốn trò chuyện với người khác, để xua tan đi nỗi bất an ở trong lòng.
Đào Chi Hoa trầm ngâm một lúc, mới nói:
– Chúng ta cứ nghỉ ngơi qua một đêm đi đã. Dưỡng đủ sức rồi, thì qua ngày mai lại mở cửa ra xem thử, dù cho, đám rắn kia vẫn chưa rút lui, thì chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách phá trận, mở đường để đi ra.
Đây là cách tốt nhất đi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
*
Nhất thời, chỉ vừa nhắm mắt lại, quả thực là y đã mệt đến liền ngủ say như chết.
Đến khi tỉnh lại, Phó Kinh Hồng phát hiện ra, mình vẫn còn đang nằm sấp, gọn ở trong lồng ngực của Đào Chi Hoa.
Mà, Đào Chi Hoa cũng vẫn đang nhắm nghiền mắt lại.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu, cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ say cua Đào Chi Hoa.
Y chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh như thế này của Đào Chi Hoa.
Bởi vì ngày thường, y luôn nhìn thấy một Đào Chi Hoa, tựa hồ như là luôn bày ra một bộ dạng vênh váo, hung hăng, hệt như tướng mạo xinh đẹp vừa diễm lệ đến ngây người, vừa rực rỡ đến phải loá mắt của hắn vậy.
Tựa hồ như Đào Chi Hoa vốn ngủ không sâu, nhất thời, Phó Kinh Hồng vừa mới nhúc nhích, ngay lập tức, hắn liền tỉnh lại rồi.
Vừa mới tỉnh ngủ, cả ngũ quan của Đào Chi Hoa đều nhu hòa đến khó mà tin nổi.
Lúc trước, trong lúc hắn vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng đều toàn là trừng mắt dọc, trừng mắt ngang. Tuy dáng vẻ mỹ nhân trừng người vốn phi thường vui tai vui mắt. Thế nhưng tự nhiên không thể sánh bằng với dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ màng này của hắn rồi, lại chẳng khác nào nụ hải hường rực rỡ vẫn còn lười biếng, e ấp vẫn còn chưa chịu nở rộ.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng vẫn còn đang chìm trong kinh diễm, tiếp theo, y chỉ ngơ ngẩn, trơ mắt mà nhìn Đào Chi Hoa đang ngẩng đầu lên, liền hôn lên một bên khóe môi của y.
Xác thực là Phó Kinh Hồng đã cực kì sững sốt.
Thoáng chốc, y dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn chằm chằm vào Đào Chi Hoa.
Thế nhưng, tiếp đó, người kia liền ngồi thẳng người dậy, bày ra dáng dấp vừa mới rồi vốn chẳng có hề phát sinh cái gì cả vậy.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng vội ho nhẹ lên hai tiếng, gấp gáp bò ra khỏi người của Đào Chi Hoa.
Y xoay người đi, tầm mắt nhìn vào cánh cửa đá dày nặng phía đối diện, hỏi:
– Khi nào thì chúng ta mới rời khỏi đây đi?
Cả hai đều lặng thinh, ăn ý không mở miệng nhắc tới chuyện xảy ra vào hôm qua.
Đào Chi Hoa cũng đứng lên, miễn cưỡng chậm chạp xoay người, trong đôi con ngươi vẫn còn lim dim, chưa hết buồn ngủ, hắn chỉ mở miệng đáp:
– Hiện tại liền đi.
Phó Kinh Hồng cũng biết càng nhanh rời khỏi đây thì càng tốt.
Mà, mấy người Ôn Như Ngọc có thể đã đi rất xa rồi đi.
Y quay đầu lại nhìn Đào Chi Hoa, thấy Đào Chi Hoa đã nắm sợi roi mềm chín thước ở trên tay, liền tiến lên, xoay bức phù điêu kia.
Ngay lập tức, vang lên một tiếng nặng nề, cánh cửa đá dần dần được mở ra.
Trong tay của Phó Kinh Hồng cũng đang âm thầm vận nội công.
Thế nhưng sau khi cửa đá đã hoàn toàn nâng lên, bên ngoài lại hoàn toàn không có bất kì động tĩnh nào cả.
Phó Kinh Hồng liền cẩn thận đi ra ngoài, vừa liếc mắt quan sát, bên ngoài hoàn toàn trống trải, đã không còn thấy tung tích của đám rắn kia đâu nữa.
Đào Chi Hoa cũng đi ra theo y.
Y vừa đánh giá một vòng ở khắp bốn phía, vừa nói thầm ở trong bụng, cho dù có lối ra đi nữa, thì cả hai vốn không hề quen thuộc địa hình ở nơi này chút nào cả. Nếu tùy tiện đi loạn, rất có thể sẽ chạm vào cơ quan mở ra cạm bẫy gì đó thì sao đây.
Nếu cả hai muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có thể leo lên từ nơi mà cả hai đã rơi xuống mà thôi.
Nhưng mà ai biết được nào còn có cái bẫy rập nào hay không đây.
Hơn nữa, còn không biết là đám rắn kia đang ẩn nấp ở trong cái góc tối nào xung quanh đây rồi đi.
Phó Kinh Hồng đang muốn mở miệng dò hỏi ý kiến của Đào Chi Hoa. Thoáng nhìn qua, liền thấy trên vách tường phía sau của Đào Chi Hoa đang có con rắn mà đỏ sậm để cuộn người, lơ lửng trườn gần đến.
Ngay lập tức, y vội vã hô to một tiếng “cẩn thận!”, liền không chờ Đào Chi Hoa kịp phản ứng, thì y đã dồn nội lực, búng ra một hòn đá trong tay bay đến.
Bất thình lình, vang lên một tiếng va chạm lớn, hòn đá đập liền trúng đầu rắn, thế nhưng cái con rắn kia vẫn không mảy may bị xê dịch càng không bị đánh rớt xuống đất.
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng cả kinh.
Sức mạnh mà y vừa đánh ra, cũng đã đủ để đánh con rắn phổ thông nát thây thành bùn loãng rồi đi.
Thế nhưng, con rắn kia lại là lông tóc vô thương.
Đào Chi Hoa nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, vừa xoay người lại, lập tức vung ra một roi quất về phía trên tường. Một roi này chứa đầy nội lực hung hăng quất đến, liền khắc ra một đường nứt ở trên tường đá, rơi xuống một đống bụi đá dưới đất.
Thế nhưng, con rắn kia vẫn cứ bình yên vô sự mà cuộn thân, trườn ở trên tường.
Thoáng chốc, hai người đều đang nín thở mà tập trung suy nghĩ, đang muốn triển khai thế tiến công.
Bất chợt, con rắn kia lại há to miệng ra, ngay lập tức, vang lên một tiếng ‘cạch’ như là có thứ gì đó vừa rơi xuống trên mặt đất, tiếp theo, men theo tường đá, con rắn kia liền chầm chậm mà trườn đi.
Phó Kinh Hồng lặng lẽ đứng ở ngay tại chỗ.
Tựa hồ như con rắn kia cũng không ý muốn thương tổn hai người.
Đào Chi Hoa lại nhíu nhíu mày, nhìn đến thứ mà con rắn vừa nhả ra. Hắn cúi người, nhặt cái thứ kia lên, đặt ở trong lòng bàn tay mình, lại tỉ mỉ xem xét.
Phó Kinh Hồng cũng đến gần mà xem thử, phát hiện ra thứ này, cư nhiên là một khối ngọc bội.
Khối ngọc bội kia đặc sắc, được mài giũa tinh xảo, toàn thân đều ánh lên xanh biếc, vừa nhìn liền biết không phải là hàng hạ phẩm rồi đi.
Chỉ là ngay khi lật qua, trên mặt sau của khối ngọc bội kia, cư nhiên lại được khắc một chữ ——
Hoa.