Chờ đến khi y hồi phục tinh thần lại, thì cả thân thể của y đã nhào tới trên người của Lãnh Tề Hiên.
Mà, do hành động đột ngột nhào đến này của Phó Kinh Hồng, trong lúc nhất thời, Lãnh Tề Hiên vẫn chưa kịp phản ứng, cũng không hề đưa tay đẩy y ra, trái lại, hắn bị Phó Kinh Hồng nhào đến, đẩy ngã, cả người liền té xuống trên mặt đất.
Nhất thời, Lãnh Tề Hiên cảm thấy bị đặc biệt đau, do đám đất đá nhỏ vụn ở trên mặt đất đâm lên trên người. Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, thì đã cảm nhận được, nhất thời ở trên môi mình, bị ẩm ướt. Hắn liền sững sờ cả người ở ngay tại chỗ.
Phó Kinh Hồng cảm thấy, thân thể đã hoàn giống như không phải là của mình nữa. Y hoàn toàn không có cách nào khống chế hành động bây giờ của bản thân cả, chỉ có thể để mặc cho cỗ kích động kì dị đang dâng trào khắp nội tâm điều khiển cơ thể mình. Y đang cúi đầu gặm cắn đôi môi của Lãnh Tề Hiên.
Đây là hành động không đúng.
Y không nên làm như thế…
Lý trí của y tự nói với y như thế. Nhưng mà y lại không có cách nào dừng lại được nữa.
Trong thân thể, cái cỗ xao động kia vẫn cứ đang tiếp tục dâng lên, thần trí của y cũng không mê muội, vừa bừng tỉnh, đầu óc dần dà tỉnh táo lại. Nhưng y cũng không có cách nào khống chế được thân thể của mình, càng không thể kiềm chế khát vọng của thân thể.
Thần trí của y vốn tỉnh táo, nhưng không có cách nào khống chế được cơ thể của mình.
Lúc này, Lãnh Tề Hiên mới vừa từ trong khiếp sợ mà hồi phục lại, hắn nghiêng mặt sang một bên, né tránh đôi môi của Phó Kinh Hồng, trong miệng thốt ra một chữ, khàn khàn:
– Cút!
Trong lòng của Phó Kinh Hồng lập tức lạnh lẽo, quả nhiên là y đã bị chán ghét mà…
Dù trong lòng, biết rõ ràng làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho Lãnh Tề Hiên càng thêm căm ghét. Nhưng y vốn không còn có cách nào để ngăn cản đôi môi của mình, càng thêm ôn nhu liếm cắn đôi môi của Lãnh Tề Hiên…
Phảng phất như là thân thể này không phải còn là của chính y nữa.
Trong lòng, Phó Kinh Hồng
cả kinh. Lúc này, y mới hiểu được đại khái tác dụng thúc tình của thư sâu độc quả này đi. Cho nên, y mới biết được, hóa ra, tác dụng thúc tình của thư sâu độc quả này, vốn là nhằm vào việc điều khiển cơ thể phát tình hành động theo dục vọng của người ăn vào nó.
Tuy ở trong lòng, biết rõ, nhưng y lại càng không có cách nào khống chế lại động tác của mình được.
Lãnh Tề Hiên bắt đầu giãy dụa. Y liền giơ tay lên điểm huyệt đạo của Lãnh Tề Hiên.
Phó Kinh Hồng sững sờ. Mãi đến tận khi nhìn thấy vẻ mặt đầy căm giận của Lãnh Tề Hiên phẫn nộ nhìn chằm chằm y, thì y mới phục hồi lại tinh thần, tay của y cũng đã điểm xong huyệt đạo ở Lãnh Tề Hiên.
Lãnh Tề Hiên gắt gao cắn chặt môi, trong con ngươi hiện lên vẻ ảm đạm không rõ.
Phó Kinh Hồng biết…
Ở trong lòng của Lãnh Tề Hiên, địa vị của y tựa như là một vị trưởng bối đi. Nhưng mà, vị trưởng bối như y đây lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú này với Lãnh Tề Hiên, đại khái là lúc này, trong lòng của Lãnh Tề Hiên, hận không thể đâm một kiếm lên trên người của y đi.
Vừa nghĩ đến đây, chợt, Phó Kinh Hồng lại cảm thấy thoải mái.
Y nhíu mày, mỉm cười nhìn Lãnh Tề Hiên, thừa dịp trong lúc Lãnh Tề Hiên vẫn còn đang ngây người, liền đưa tay thâm nhập vào bên trong quần áo của Lãnh Tề Hiên.
Lúc này, hành vi của y đã không còn chịu sự điều khiển dưới tác dụng của thư sâu độc quả.
Cả người của Lãnh Tề Hiên lập tức chấn động, cắn chặt lấy môi dưới.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được tầng da thịt ở dưới tay, trắng mịn, bóng loáng tựa như loại đồ sứ trắng thượng hạng, có cả cảm xúc mềm mại riêng biệt của tuổi thiếu niên…
Vậy mà, lúc này lại đang khe khẽ run rẩy lên.
Phó Kinh Hồng thở dài một tiếng. Y tiếp tục đưa tay tới, chậm rãi vuốt ve xuôi theo đường cong xuống đến vòng eo của thiếu niên, lướt xuống nơi yếu ớt ít đụng chạm ở giữa hai chân.
Tựa hồ như, Lãnh Tề Hiên đã tự cắn môi mình đến bật ra máu, ánh mắt của hắn cũng dần dần ám trầm.
Phó Kinh Hồng cúi đầu, chậm rãi liếm mút đi máu tươi đang rỉ ở trên môi của Lãnh Tề Hiên, ôn nhu liếm cắn.
Lãnh Tề Hiên nhắm hai mắt lại, dường như dưới hàng lông mi còn mang lệ, khẽ run lên.
Bỗng nhiên, toàn thân của hắn bị chấn động.
Vật yếu ớt của hắn đã rơi vào trong tay của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nghe thấy thiếu niên tự nỗ lực tự đè nén, rồi lại phát ra âm thanh khổ sở, ức chế. Càng cảm thấy nam căn ở trong tay của y, chậm rãi cứng rắn, thẳng tắp lên, biết là thời cơ đã đến.
Y vươn một cánh tay đến, duỗi tới phía sau của mình, mò mẫm đến nơi tư mật kia, cho ngón tay tiến vào, khuếch trương ra như vừa nãy vậy…
Lãnh Tề Hiên khó nhịn than nhẹ, gắt gao cắn chặt khóe môi.
Đôi chân mày của hắn đang nhăn nhíu, hai mắt đều nhắm chặt lại, hàng lông mi bị đè ép đến đều khẽ rung động lên.
Phó Kinh Hồng cúi người, ghé vào sát lỗ tai của hắn, khẽ nói một câu:
– Xin lỗi.
Lại là một tiếng thở dài.
Y vốn thật sự là không muốn…
Kéo nhị sư đệ vào vũng bùn này cùng với y.
Nhưng mà, y không cách nào có thể khắc chế nổi bản thân mình nữa.
Y cũng đã quyết định, chờ đến chuyện hôm nay kết thúc, y liền rời khỏi Đoạn Tụ cốc, đi đến một nơi thật xa, không ai biết mà định cư ở đó đi.
– Nếu như ngươi không muốn… Nhìn thấy sư huynh, vậy thì chỉ cần nhắm mắt lại là được rồi.
Phó Kinh Hồng vén vạt áo lên, tự cởi tiết khố của mình ra, chồm lên trên người của Lãnh Tề Hiên, chậm rãi ngồi xuống.
Dù đã có thư sâu độc quả thúc tình, nhưng mà nơi tư mật vừa chật hẹp lại khô khốc này, vốn chưa từng bị dị vật tiến vào lần nào, khiến cho Phó Kinh Hồng vẫn cứ cảm thấy nơi đó đang truyền đến đau đớn giống như là bị xé rách vậy.
Y nhíu nhíu mày, thân thể đều bị cứng đờ lại.
Trong lúc này, Lãnh Tề Hiên chợt mở mắt ra, tựa hồ như vô cùng kinh ngạc nhìn Phó Kinh Hồng.
Đôi mắt của Lãnh Tề Hiên mắt vẫn lành lạnh, hắc bạch phân minh lại cực kì trong suốt như cũ.
Đôi mắt trong suốt, sáng lạn này của thiếu niên, vốn không nên nhiễm phải bụi trần tục đi.
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng cảm thấy, mình không còn chốn để dung thân.
Thật sự là y lại…
Làm ra một chuyện không bằng cầm thú đối với một vị thiếu niên như vậy!
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cảm thấy toàn thân đều bị một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống đến dưới chân…
Đây là nhị sư đệ của y!
Y lại đối với nhị sư đệ của y…
Phó Kinh Hồng hung hăng kiềm chế lại động tác tiếp tục ngồi xuống dưới của mình, miễn cưỡng đứng dậy, khựng lại ở giữa không trung.
Y bắt đầu do dự, hai tay chống xuống ở bên người của Lãnh Tề Hiên cũng đang bắt đầu run rẩy lên.
Trong lúc này, Lãnh Tề Hiên bật lên tiếng than nhẹ, bắt đầu khó nhịn, đại khái là do lúc này, nơi kết hợp giữa hai cơ thể đang lưng chừng, đặc biệt khiến người ngứa ngáy…
Đặc biệt là khi Lãnh Tề Hiên chỉ mới là một thiếu niên mới làm quen với tình dục, cỗ kích động xa lạ dâng lên khiến cho hai mắt của hắn càng thêm thâm trầm.
Phó Kinh Hồng vẫn đang nửa ngồi nửa quỳ, nơi tư mật của y, chỉ ngậm lấy một nửa phân thân đang cứng rắn kia của hắn.
Rốt cuộc, là Lãnh Tề Hiên lại không nhịn nổi nữa, dù đã bị điểm huyệt đạo ở trên người, nhưng hạ thân của hắn vẫn đang tự do, cho nên, hắn liền theo phản xạ thuận theo dục vọng mà hung hăng đâm lên trên một cái, nỗ lực muốn cho nơi chật hẹp, ấm áp, khô ráo kia càng thêm bao vây lấy hắn.
Phó Kinh Hồng bị hành động đâm tới này khiến cho hạ thân của y mất lực, cả người không khỏi mềm nhũn ra, liền khụy gối, cả cơ thể lập tức ngồi xuống.
Một lần ngồi xuống này của y liền để cả nam căn của hắn đâm sâu đến nơi tận cùng. Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trước hai mắt đều biến thành màu đen, phía sau đã độn độn đau.
Thân thể của Lãnh Tề Hiên run rẩy, trong mũi lại phát ra một tiếng thở dài giống như là thoải mái lắm vậy.
Phó Kinh Hồng vừa phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra, tựa hồ như y đã không có cách nào để quay đầu lại được nữa, cũng chỉ đành phải nhắm mắt, bắt đầu chậm rãi làm động tác.
Y chậm rãi nâng lên hạ thân, khiến cho phân thân bị rút ra một nửa, thì lại ngồi xuống, khiến nam căn của Lãnh Tề Hiên lại chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể của mình, lúc sâu lúc cạn.
Y vừa làm động tác, vừa ở trong lòng nhớ lại mấy khẩu quyết trong Cúc Công Tận Toái, liền bắt đầu điều tức.
Y bắt đầu, chậm rãi cảm thấy cỗ bất an xao động trong cơ thể đã chậm rãi bình phục lại. Thay vào đó, y cảm thấy, trong cơ thể mình tựa hồ như có một dòng nước nóng từ tốn chảy qua toàn thân, khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Phó Kinh Hồng vội vã bắt đầu vận công, dẫn cỗ nhiệt lưu kia rót vào đan điền.
Y dần dần bắt đầu cảm nhận được vùng đan điền đang bắt đầu toả nhiệt, tựa hồ như ngũ giác đều thanh tĩnh, bên tai càng minh mẫn.
Chờ đến sau khi y đã chậm rãi thu nạp dòng nhiệt lưu kia xong, thì cả thân thể của Lãnh Tề Hiên bỗng run rẩy lên.
Phó Kinh Hồng biết là Lãnh Tề Hiên muốn cao trào, vừa định muốn rút người ra khỏi, thì nơi tư mật ở phía sau lại đau đớn đến như bị xé rách vậy, khiến cho cả người y đều mềm nhũn, càng thêm vô lực đứng dậy.
Một dòng chất lỏng nóng hổi liền rót vào, Phó Kinh Hồng cảm nhận được, nơi khó nói kia vốn đang đau đớn không ngừng, nay lại càng thêm chật vật đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, y chỉ có thể mệt mỏi, bán nằm sấp lên trên người của Lãnh Tề Hiên.
Đôi mắt mê loạn của Lãnh Tề Hiên bắt đầu, chậm rãi khôi phục lại sự thanh minh. Lồng ngực đang không ngừng chập trùng, khí tức từ từ bình ổn lại.
Phó Kinh Hồng sợ Lãnh Tề Hiên tỉnh táo lại. Y lại càng không biết nên làm gì để đối mặt với nhị sư đệ, liền ngay cả khi mệt mỏi này, thì đã đưa tay lên, mau lẹ điểm vào huyệt ngủ của Lãnh Tề Hiên.
Nhìn Lãnh Tề Hiên hỗn loạn rơi vào giấc ngủ sâu, Phó Kinh Hồng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kinh Hồng chống hai tay xuống, dùng sức, chậm rãi bò lên.
Nơi tư mật ở phía sau, vẫn cứ độn đau không ngừng, tựa hồ như là đã có máu chảy ra rồi vậy.
Y cắn môi dưới, kiên trì đứng lên.
Y cảm thấy có chất lỏng sền sệt chậm rãi chảy ra từ phía sau. Cả khuôn mặt đều đỏ lên, y càng thêm lúng túng.
Nhưng mà, y nhìn lại chủ nhân của chất lỏng này đang nằm yên ở trên mặt, lại chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nhị sư đệ, sau lần này, hai ta liền từ biệt đi…
Phó Kinh Hồng mặc lại y phục, quay đầu lại nhìn một chút Lãnh Tề Hiên vẫn đang nằm yên trên mặt đất. Trong lòng, y biết rõ Lãnh Tề Hiên ngủ một giác này, chỉ e là phải ngủ đến bảy, tám canh giờ sau mới có thể tỉnh dậy, sợ là đêm đã khuya.
Thế nhưng, y lại không thể mang Lãnh Tề Hiên về cốc được…
Phó Kinh Hồng lắc đầu một cái, tự cởi xuống chiếc áo ngoài đơn bạc của mình, đắp lên người của Lãnh Tề Hiên.
Sau đó, y liền chỉ mặc mỗi một bộ nội y màu trắng, xoay người lập tức đi ra ngoài.
Y không biết, bây giờ, mình phải đi tới phương nào. Nhưng mà, giang hồ rộng lớn đến vậy, nhất định vẫn sẽ có chỗ cho y dung thân đi.