– Nơi này có cửa!
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng thoáng nhìn thấy một bức điêu khắc du long ở trên vách tường.
Bức điêu khắc này giống hệt như đúc với bức điêu khắc mà y đã từng thấy qua ở trong Mộ Dung phủ, ngay lập tức, y liền suy ra đây chính là cửa cơ quan đi.
Y cũng không chờ Đào Chi Hoa hiểu ra, liền vọt người về phía trước, sờ soạng, xoay chuyển con rồng trên bức điêu khắc kia.
Tuy số lượng của đám rắn đông đảo, nhưng tốc độ lại không nhanh. Chí ít là không nhanh bằng khinh công của Phó Kinh Hồng đi.
Trong nháy mắt, cánh cửa đang rung chuyển nhấc lên, hé một khoảng hở vừa vặn đủ cho cả hai liền vọt vào trong, ngay lập tức, cánh cửa đá liền trượt xuống.
Trong gang tấc nguy hiểm này, cách một tấm cửa đá này, đã chặn lại một đám rắn đông đúc kia ở bên kia.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo, y đi đến trước vài bước, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Cánh cửa đá này khá là dày, chí ít là sau cánh cửa đá này, đã hoàn toàn không nghe thấy được động tĩnh của đám rắn kia. Nhưng điều này cũng có một chỗ không tốt, đó chính là cả hai đều không biết được tới lúc nào thì đám rắn kia sẽ thối lui, cũng đã nói lên, cả hai cũng đều không biết đến lúc nào mới có thể rời đi được đây.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu, nhìn đến cuối hành lang, nơi đó là một vách núi đá thiên nhiên.
Tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, đã khiến cho cả hai lo sợ đến mệt chết rồi đi. Nếu như muốn tìm đường đi ra, thì chỉ có thể từ nơi vừa bị rơi xuống kia, mới tìm kiếm đường thoát ra ngoài đi. Thế nhưng, hiện tại, ở bên ngoài, toàn bộ đều là bị bao phủ bởi một đám rắn lớn.
Mà, cả hai lại không biết đến lúc nào được đám rắn kia sẽ rời đi.
Có lẽ là sẽ mất nửa ngày, hoặc là một ngày. Cũng có lẽ là hai, ba ngày.
Thế nhưng, cả hai vốn không thể nào chờ đến lâu như vậy được, chung quy, vẫn phải cần ăn cơm uống nước…
Hiện tại, cả hai chỉ có thể kí thác hy vọng rằng, đám rắn lớn kia sẽ nhanh chóng mà thối lui.
Thế nhưng cách một tầng cửa dá dày nặng, cũng không hề biết được đám rắn kia đã rút lui hay chưa.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ảo não thở dài.
Tiếp theo, y lại phát hiện ra, có gì đó không đúng.
Nếu như là bình thường, nhất định là Đào Chi Hoa phải mở miệng phát ra vài tiếng ‘hừ’ lạnh, hoặc là nói móc y vài câu, thì mới phải đi.
Đặc biệt là khi cả hai đều đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm bây giờ cũng đều là do một tay của y tạo thành a.
Phó Kinh Hồng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn đến Đào Chi Hoa.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Đào Chi Hoa hiện lên sắc mặt nhạt nhợt, đang dựa cả người vào trên vách tường.
Bất chợt, trong lòng của Phó Kinh Hồng cả kinh. Y liền vội tiến lên, nhìn kĩ Đào Chi Hoa, hỏi:
– Ngươi bị thương?
Từ lúc nào?
Lẽ nào là khi nãy, trong lúc vạn mũi tên bắn đến sao?
Hay là đã bị đám rắn kia cắn trúng rồi?
Đào Chi Hoa mở mắt ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn y, tựa hồ như là muốn trừng, thế nhưng đều đã vô lực, mà biến thành nhìn chằm chằm mà thôi.
– Đến cùng là đã bị làm sao vậy hả?
Phó Kinh Hồng nhìn dáng vẻ suy yếu này của hắn, liền biết chuyện này không ổn, vội đưa tay đến, đi vạch ra lớp vải y phục ở trên người của Đào Chi Hoa.
Nhất thời, thân thể của Đào Chi Hoa cứng đờ. Ngay lập tức, hắn hất tay của Phó Kinh Hồng ra, lạnh lùng nói:
– Ta không có sao hết.
– Làm sao mà lại không có chuyện gì được hả?
Thoáng chốc, tâm tình của Phó Kinh Hồng quýnh quáng cả lên, càng thêm dùng sức mà nhất quyết cởi bỏ lớp vải vóc y phục của Đào Chi Hoa.
Đột nhiên, Đào Chi Hoa sững người lại, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm y, nói:
– Ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không biết nên phải nói gì bây giờ nữa, bối rối một lát, mới nói:
– Ta sợ ngươi chết!
Lần này, đổi lại là Đào Chi Hoa sững sốt. Qua một lát sau, hắn lại hiện lên vẻ mặt rất là kỳ quái, nhìn chằm chằm y, nhưng động tác trong tay lại không chống cự nữa.
Phó Kinh Hồng cởi bỏ lớp vải vóc y phục của hắn ra, nhưng chỉ nhìn thấy một khối thân thể trắng nõn, trơn láng…
Trên da thịt đều không có chút vết thương nào cả.
Đào Chi Hoa nghiêng đầu qua chỗ khác, không biết là vì sao, trên mặt tựa hồ như đang mang theo ý cười. Thấy Phó Kinh Hồng đang cẩn thận mà tìm kiếm vết thương ở trên người của hắn, chỉ khẽ rên lên một tiếng, mới thấp giọng nói:
– Vừa rồi, ta mới bị rắn cắn.
– Ở nơi nào?
Phó Kinh Hồng không nhìn thấy phía sau lưng của hắn, cho nên, y liền đưa tay đến, mò mẫn ở trên lưng hắn.
Y đang cúi đầu nhìn Đào Chi Hoa, dưới mấy sợi tóc dài, đen nhánh đang phủ lên, vành tai của y tựa hồ như là có chút ửng hồng nhợt nhạt. Vang lên giọng nói khe khẽ của hắn truyền đến bên tai của y:
– … Trên chân.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng vội cúi người, kéo quần của Đào Chi Hoa xuống.
Tuy vẻ mặt của Đào Chi Hoa có chút không cam tâm, tình nguyện. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là buông tay ra, mặc cho Phó Kinh Hồng cởi quần của hắn ra.
Chỉ là từ đầu đến cuối, hắn không hề quay mặt sang mà nhìn đến Phó Kinh Hồng.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng có chút thắc mắc, vì sao đám rắn kia lại cắn Đào Chi Hoa nhưng lại không hề cắn y…
Thế nhưng rất nhanh, y lại nhớ tới, cảnh tượng đã diễn ra trong Tư Đồ bên sơn trang, đám cổ trùng độc vật kia không bò gần đến cắn y, tựa hồ như còn có chút sợ y đi, cho nên, trong vòng phạm vi ba thước, bọn chúng cũng không dám tới gần nữa là.
Cho dù cực kì hiếu kỳ, y cũng biết trong lúc này cũng không phải thời cơ tốt để truy cứu đi.
Cởi quần của Đào Chi Hoa xuống, y liền nhìn thấy dấu cắn của rắn ở trên bắp chân của Đào Chi Hoa, đang rỉ máu đen từ hai lỗ răng nhỏ kia ra bên ngoài.
Sắc mặt của Đào Chi Hoa lại càng lúc càng thêm trắng xám.
Phó Kinh Hồng liền biết rõ, nhất định đám rắn này vốn là rắn độc, hẳn là Đào Chi Hoa đang trúng phải độc rắn rồi đi.
Nghĩ đến cũng đúng đi. Kẻ đã bố trí cạm bẫy đến cực kì ác độc đi. Vừa rơi xuống, liền bị vạn mũi tên bắn đến còn chưa đủ, lại muốn thêm vào cả vạn xà trận. Cũng đã nói rõ ý đồ là đều phải đẩy kẻ tự tiện xông vào đây đều vào chỗ chết đi. Cho nên, khẳng định là đám rắn kia đều có kịch độc.
Không có xà thanh. Y chỉ đành nhân lúc độc rắn vẫn còn chưa thâm nhập vào sâu, vội hút độc rắn này ra giúp cho Đào Chi Hoa.
Vừa quyết định xong, Phó Kinh Hồng lập tức cúi đầu xuống, liền hé môi, đè lên vết thương, dùng miệng hút độc ra giúp cho Đào Chi Hoa.
Bất chợt, cả người của Đào Chi Hoa đều cứng đờ, lập tức cả giận quát to:
– Ngươi đang làm gì vậy hả!
Ngay lúc này, Phó Kinh Hồng vừa hút ra một ngụm máu độc, liền phun ra đất, cũng không hề mở miệng đáp lại, mà lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục hút.
Đào Chi Hoa nhìn thấy một màn này, tự nhiên đã hiểu rõ là y đang làm gì, nhưng thân thể của hắn vẫn cứ cứng ngắc.
Sau nhiều lần, Phó Kinh Hồng đã phun ra vài ngụm máu độc, rốt cục, mới nhìn thấy máu được phun ra đã không còn là máu đen nữa.
Bất chợt, y nhớ đến một chuyện, lần trước Liễu Nhàn Cầm đã từng dùng máu của mình cho y uống vào. Bởi vì máu của Liễu Nhàn Cầm vốn là bách độc bất xâm. Đám rắn kia, tựa hồ như sợ y. Chẳng lẽ là vì máu của y cũng có một loại tác dụng nào đó với bọn chúng đi?
Ngay khi y đang muốn cắt tay mình chảy ra máu để cho Đào Chi Hoa uống vào một ngụm để thử xem, thì lập tức thấy Đào Chi Hoa đột ngột quay mặt lại, mà nhìn chằm chằm y.
– Làm sao vậy?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người, nhưng lại nhìn thấy trên mặt của Đào Chi Hoa tựa hồ như là đang nhiễm phải một tầng hồng ửng nhợt nhạt. Sắc mặt tái nhợt ban đầu của hắn, tựa hồ như là đã có lại chút màu máu vậy.
– … Còn có một chỗ cũng bị thương.
Đào Chi Hoa buông hàng mi mắt xuống, nói nhỏ.
– Ở nơi nào nữa?
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng cúi đầu đi tìm.
– Nơi này.
Đào Chi Hoa nói, tựa hồ như là đã do dự mất nửa ngày, tiếp theo, mới mở ra hai bắp đùi.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sờ nhìn chằm chằm vào dấu răng rắn cắn ở trên bắp đùi non, gần với cả bụng dưới của Đào Chi Hoa.
… Bây giờ, y nên đáp lại một tiếng ra sao đây, “quả thực là xa tính bản dâm” sao?
Thấy Phó Kinh Hồng sửng sốt mất nửa ngày, Đào Chi Hoa liền lạnh mặt, nói:
– … Vậy thì thôi đi.
Nói xong, hắn liền định mặc quần vào.
Phó Kinh Hồng thấy hắn như thế, vội ngăn lại động tác của hắn, lập tức cúi xuống, vùi đầu lên trên nơi bị thương kia.
Y chôn mặt mình lên trên bắp đùi của Đào Chi Hoa, cả khuôn mặt của y vốn gần như là kề sát vào phân thân của Đào Chi Hoa, có thể coi là được ngắm nhìn trong khoảng cách gần đi.
Dù cho da mặt của Phó Kinh Hồng có dày đến đâu, thì trong lúc này, cũng không khỏi có chút đỏ lên.
Phó Kinh Hồng nín thở mà tập trung suy nghĩ, ổn định tâm thần, dùng đôi môi của mình đè lên trên dấu răng rắn cắn kia, mà dùng sức hút một cái, ngậm cả búng máu độc trong khoang miệng.
Nhất thời, cả người của Đào Chi Hoa đều cứng đờ, vừa rên khẽ lên một tiếng, âm thanh như là thống khổ, lại như là sung sướng.
Phó Kinh Hồng quay đầu phun máu độc ở trong miệng ra đất, vừa nghiêng đầu lại, liền nhìn thấy phân thân của Đào Chi Hoa đang run run rẩy rẩy mà đã bán dựng đứng lên rồi.
Thoáng chốc, thân thể của y cũng không khỏi sững sờ.
Thế nhưng, hiện tại, đang đứng trong khốn cảnh nguy hiểm đến tánh mạng, y cũng không e ngại gì nữa, chỉ đành cúi đầu xuống lần nữa, môi lại đè lên miệng vết thương kia, hút lên.
Bất thình lình, tiếng hít thở của Đào Chi Hoa trở nên chập trùng, phân thân nửa mềm nửa cứng kia càng lúc càng thêm giương thẳng lên, hầu như là đã đâm lên trên khuôn mặt của Phó Kinh Hồng rồi đi.
Phó Kinh Hồng chỉ đành giả bộ như nhìn không thấy, chuyên tâm hút ra máu độc, tiếp theo, liền quay đầu phun ngụm máu này ra.
Một ngụm máu này vẫn còn có chút màu đen, Phó Kinh Hồng chỉ đành nhận mệnh, lập tức quay đầu lại, liền cúi đầu thêm lần nữa.
Nhắc đến mới nhớ, nếu dùng miệng trực tiếp hút máu độc giúp cho người trúng độc, thì người chủ động dùng miệng hút ra kia, cũng rất dễ bị trúng độc lây. Thế nhưng y đã hút máu độc mất nửa ngày rồi đi, trong miệng cũng không có cảm giác tê dại như là triệu chứng bị trúng độc. Xem ra, đúng là nọc độc của đám rắn này vốn vô dụng với y đi.
Trong khi Phó Kinh Hồng đang thất thần mà suy nghĩ, đợi lát nữa, y dùng máu của mình cho Đào Chi Hoa uống vào để triệt để thanh trừ độc tính đi. Cho nên, y không hề nhận ra, Đào Chi Hoa càng lúc càng thở dốc ồ ồ, cùng với đôi con ngươi càng lúc càng thêm thâm trầm lại.
Rốt cuộc, đến khi Phó Kinh Hồng phun một ngụm máu ra đất, vừa nhìn thấy máu khôi phục màu đỏ bình thường, thì y mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay trong lúc y đang muốn ngồi thẳng dậy để thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, bất chợt, không biết vì sao đôi chân đã bị vướng lại, ngay lập tức, cả người y đều té nhào về phía Đào Chi Hoa.
Tuy y vội cố sức cố ổn định thân người trước khi nhào tới, bởi vì, vị trí vừa nãy giữa y cùng với Đào Chi Hoa vốn rất là lúng túng. Cho nên, lần này, y vẫn té nhào một cái về phía trước. Ngay lập tức, khuôn mặt của y liền trực tiếp chạm vào phân thân đang giương lên thẳng tắp kia của Đào Chi Hoa.
Thậm chí, đến khóe môi của y cũng đang đúng lúc chạm vào đỉnh phân thân của Đào Chi Hoa.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, vội vàng muốn ngồi dậy, thì bất thình lình, cả người của y lại bị Đào Chi Hoa đẩy ngã nhào xuống mặt đất.
Ngay khi sống lưng của y chạm xuống mặt đá xanh lạnh lẽo, thì y liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cả người của Đào Chi Hoa đang bao phủ ở trên thân của y, đang dùng ánh mắt u trầm mà nhìn chằm chằm y.
– Làm cái gì vậy?
Phó Kinh Hồng vẫn chưa kio hồi phục lại tinh thần.
Nhân gian đều luôn đồn, xà tính bản dâm. Lẽ nào vừa trúng phải độc rắn thì lại cũng bị phát tác giống như là trúng phải xuân dược hay sao?
Đáp án này, tựa hồ như là thật cạn lời a…
– Ngươi đang câu dẫn ta.
Đào Chi Hoa ghé vào lỗ tai y, vừa thấp giọng nói, thì đã vươn một đôi tay đến, luồn vào trong quần của Phó Kinh Hồng.
– Ta câu dẫn ngươi lúc nào chứ?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút dở khóc dở cười.
Nhưng, y lại không dám dùng sức đẩy Đào Chi Hoa ra…
Thứ nhất là vì hắn vẫn còn là một người bị thương.
Thứ hai là, hắn vì y, cho nên, mới bị thương.
– … Ngay bây giờ.
Đào Chi Hoa thấp giọng đáp, tiếp theo, vươn ra một ngón tay liền nhét vào trong hậu huyệt của Phó Kinh Hồng.
Ngón tay của Đào Chi Hoa rất lạnh lẽo. Đến cả người của hắn cũng đều rất lạnh lẽo, có thể là do độc rắn chưa tiêu tan hết đi.
Bất chợt, ở trong hậu huyệt bị nhét vào một thứ lạnh lẽo khiến cho Phó Kinh Hồng bị lạnh đến mức rùng mình.
Đại khái là Đào Chi Hoa cũng cảm thấy lạnh đi, cho nên, ngay sau khi ngón tay vừa nhét vào trong chỗ ấm áp, hắn liền thoải mái mà thở phào ra một hơi.
Phó Kinh Hồng nhớ ra, độc rắn trong người của Đào Chi Hoa vẫn chưa tiêu tan hết, cho nên, y cũng không để ý đến an nguy của cúc huyệt nhà mình, mà là vội mở miệng nói:
– Máu của ta có thể có tác dụng giải độc, ngươi nên uống…
Nhưng ngay trong khi y vẫn còn chưa kịp nói xong, lập tức đã bị cảm giác ngón tay thứ hai của Đào Chi Hoa chen vào hậu huyệt của y, đánh gãy.
Bất chợt, khiến cho y không khỏi phát ra một tiếng “hừ”.
Ngón tay của Đào Chi Hoa thật sự rất là lạnh a.
Vừa nghĩ xong, y vội đưa tay đến, đẩy Đào Chi Hoa ra, lại không dám dùng sức.
Đào Chi Hoa nhìn chăm chú vào y, bỗng nở nụ cười “ha ha”. Hắn vẫn nhìn Phó Kinh Hồng mà hỏi:
– Máu của ngươi có tác dụng giải độc… Vậy vật nhỏ này của ngươi cũng có đi?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không hiểu gì cả.
Nhưng y chợt cảm nhận được, một bàn tay khác của Đào Chi Hoa đã bất ngờ nắm chặt lấy phân thân của y.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đã hiểu rõ ý tứ của Đào Chi Hoa.
Nhưng dù cho da mặt của y có lại dày đến đâu, cũng thực sự chịu không nổi loại đùa giỡn thế này.
Nhưng mà chung quy, y vẫn là một nam tử. Cho nên, phân thân của y, cũng thực sự là chịu không nổi loại thủ pháp trêu chọc như vậy.
Ngay khi bị Đào Chi Hoa trêu chọc hai lần, thì phân thân của Phó Kinh Hồng liền dựng đứng lên. Nhưng mà Đào Chi Hoa lại cứ nhất mực vẫn còn chưa mấy hài lòng, cho nên, động tác ở trong tay càng không ngừng xoa nắn thêm, khiến cho Phó Kinh Hồng thở hổn hển liên tục. Y sợ Đào Chi Hoa thật sự là muốn làm như vậy, liền vội bò người ra, muốn đứng lên. Thế nhưng, ngay khi y vừa uốn thân một cái, thì lập tức, lại bị nhét vào một ngón tay rất là băng vào trong hậu huyệt.
Bất chợt, bị kẹp giữa hai tầng giáp công, rốt cuộc, Phó Kinh Hồng đã bắt đầu thở hổn hển không ngừng, lập tức tiết ra.
Tiếp theo, trong khi đại não đang trống rỗng, y mê man nhìn chằm chằm Đào Chi Hoa cũng đang nhíu mày, nở nụ cười nhìn y…
Nụ cười này, quả thật là khuynh thành a.
Chẳng khác nào là pháo hoa rực rỡ, nở rộ trên bầu trời đêm.
Tiếp đó, Đào Chi Hoa giơ lên bàn tay vừa rồi mới xoa nắn phân thân của Phó Kinh Hồng xong, để sát vào bên môi của hắn, sau đó, hắn vươn đầu lưỡi ra, liếm đi từng chút, từng chút một thứ chất lỏng trắng đục do Phó Kinh Hồng bắn ra ở trên bàn tay đó.