Trong sự im lặng chết chóc, đối tượng “bị quyến rũ, bị trêu đùa” trong thang máy đang thờ ơ nhìn cô gái quen thuộc trước mặt.
Là cô ấy.
Cuối cùng Thẩm Độ lên tiếng: “Cô Dung.”
Dung Dung xoay người sang với gò má ửng đỏ, ngẩng đầu nở nụ cười tưởng rằng rất đẹp mắt, rất tế nhị, nhưng thực tế lại rất cứng đơ, rất miễn cưỡng với anh ta, “Ngài Thẩm, hóa đơn bồi thường ra chưa?”
Là một người Trung Quốc mà lại nói tiếng Trung như phỏng lưỡi, công sức học Ngữ văn mấy năm qua đều uổng phí.
Thẩm Độ dựa vào thang máy, đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh đáp: “Chưa.”
“Ngài Thẩm, để đề phòng tôi tắt điện thoại chạy trốn.” Dung Dung nặn ra lý do tự cho là hoàn hảo như bị táo bón, “Hay là ngài nói cho tôi biết phương thức liên lạc với ngài được không?”
“Nếu cô muốn chạy trốn, tôi cho cô phương thức liên lạc có ích gì?” Thẩm Độ đâm cô một nhát trí mạng.
Dung Dung chưa từng bắt chuyện với đàn ông.
Cô dũng cảm đặt giả thiết mà đã bị từ chối rồi.
Nhưng cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, nói tiếp: “Ngài Thẩm, tôi thực sự rất cần phương thức liên lạc của ngài.”
Cuối cùng, lời nói thẳng thừng này khiến Thẩm Độ sa sầm mặt.
Cô gái này thực sự ỷ mình xinh đẹp nên gan to bằng trời.
Trước đó anh nên vứt tờ rơi quảng cáo viết số điện thoại trên đó đi.
Giọng của Thẩm Độ lạnh đi, thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi.”
Ngay lúc này, sự từ chối thẳng thừng và vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông này khiến trái tim của Dung Dung như bị đóng băng. Cô nhất thời cho rằng lời đồn vì khuôn mặt này mà khiến người ngoài cho rằng cô “Chỉ có mỗi khuôn mặt” bậy bạ cỡ nào.
Rõ ràng đến cả khuôn mặt này cũng vô dụng.
“Nếu ngài không cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ không trả tiền cho ngài.” Dung Dung ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt sắc lạnh của anh ta.
Thẩm Độ khịt mũi giễu cợt, hơi nghiêng đầu qua, hờ hững nói: “Sao cũng được.”
Lúc này thang máy vang lên tiếng “Đinh” lần nữa. Dung Dung run rẩy bờ vai như chim sợ cành cong, sau đó phát hiện thang máy đang dừng ở tầng năm.
Hình như người đứng trước cửa thang máy cũng nhận ra được bầu không khí hơi bất thường, lưỡng lự có nên vào hay không.
Dung Dung nở nụ cười với người đó, “Chào anh, chúng tôi có chuyện riêng cần bàn bạc, xin anh đợi chuyến thang máy kế tiếp được không?”
Lúc cô nói câu này cũng rất nhẹ nhàng, giọng yếu ớt, nhưng lại mang theo hàm ý khó nói thành lời.
Người đàn ông đứng trước cửa thang máy ngây người, gật đầu, “Hai người trò chuyện tự nhiên, cẩn thận máy quay giám sát.”
Sau đó, cửa thang máy được đóng lại.
Thẩm Độ hơi tức giận, “Cô Dung, rốt cuộc cô muốn gì?”
“Muốn phương thức liên lạc của ngài.” Dung Dung nói một mạch, tay vặn vẹo chiếc đầm, nói ấp úng: “Ngài Thẩm, nói thật với ngài là tôi đánh cược với người ta, nói nhất định phải lấy được phương thức liên lạc của ngài.”
Thẩm Độ cau mày, “Cô lấy tôi ra để đánh cược?”
“Nếu tôi không lấy được phương thức liên lạc của ngài nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo.”
Dung Dung hít một hơi thật sâu, ôm lấy cổ họng, chớp đôi mắt hạnh nhân ngây thơ với anh ta, “Ngài Thẩm, ngài cho tôi số điện thoại giả cũng được, để tôi báo cáo kết quả được không?”
Ngoại trừ ông nội, người đàn ông trước mặt này là người thứ hai nghe được giọng nói dịu dàng như con nít này.
Giống như đổ kem vào kẹo bông gòn, mùi vị ngọt ngào và béo ngậy hòa quyện vào nhau, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.
Để làm cho trót, cô còn cố tình mếu máo.
Nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời.
Cô cảm thấy thất bại, nếu biết trước đã không chủ động khiêu khích Thỏ Thỏ Đường vì một phút nông nổi. Ban đầu cô cho rằng bọn họ có duyên gặp nhau, vậy thì xin phương thức liên lạc sẽ không khó lắm.
Dung Dung nghĩ rằng ngày nào cũng được đám fan tung hô lên tận trời xanh khiến cô không biết tự lượng sức mình nữa rồi.
“Lấy điện thoại ra.” Thẩm Độ giơ điện thoại lên, “Tôi quét mã cô.”
Thế mà không phải là số điện thoại! Ấy thế mà lại cho thẳng WeChat!
Dung Dung nhoẻn miệng cười rất vui, “Cảm ơn anh!”
“Là WeChat công việc, không có hợp tác kinh doanh thì đừng nhắn tin cho tôi.” Thẩm Độ dặn cô.
“Tuyệt đối sẽ không.” Dung Dung giơ ba ngón tay lên trời, giọng điệu nghiêm túc.
“…”
Cô mới vừa lấy mã QR ra, thang máy đã đến tầng một.
Dung Dung hơi gấp gáp, “Nhanh lên nào, nhanh lên nào, nhanh lên nào.”
Thẩm Độ nhướng mày, điện thoại nhắc nhở quét mã vạch thành công, trên màn hình xuất hiện WeChat của cô ấy.
Tên là “Một cây đa* lớn”, hình đại diện là 《Mặt trời mọc*》 của Monet.
*Cây đa: Chữ Dung (榕) trong tên Dung Dung còn có nghĩa khác là cây đa.
Mặt trời mọc: là một bức tranh của Claude Monet lần đầu được trưng bày tại nơi mà sẽ được gọi như Triển lãm của những họa sĩ Trường phái ấn tượng trong Paris tháng 4 năm 1874. Bức tranh được cho là truyền cảm hứng tới tên của trường phái ấn tượng.
Mặt trời mọc (hình minh họa)
Anh nhấn “Thêm vào danh bạ”.
Dung Dung bước chậm ra thang máy, cúi đầu 90 độ về phía anh ta, “Cảm ơn ngài Thẩm, tôi nhất định sẽ bồi thường.”
Có lẽ do tâm trạng tốt, bóng lưng cô rời đi trông rất vui sướng.
Thẩm Độ đi ra khỏi thang máy, trong WeChat nhắc nhở đã thêm bạn tốt thành công.
Anh nhấp vào dấu ba chấm ở góc trên bên phải, di chuyển ngón tay đến hai chữ “Xóa bỏ” ở góc dưới giao diện.
Thôi bỏ đi, đợi lát nữa rồi xóa.
Xem như là vì mùi nước hoa hôm nay của cô ấy khá dễ chịu.
Dung Dung vừa mới đi tới đại sảnh đã nhận được tin nhắn thoại của chó Lương.
Một tin đến từ 30 giây trước: 【Lấy được chưa?】
Một tin đến từ 20 giây trước: 【Đừng đến cửa đại sảnh, cũng đừng đến tầng hầm đỗ xe, đám Thỏ Thỏ Đường đã chia nhau ra chặn mày đó. Nếu không lấy được thì đến cửa thoát hiểm nè, tao đứng đây đợi mày, hai chúng ta bỏ chạy chung.】
【Mày qua đây đi, tao xin được rồi.】
Cô đi tới cửa đại sảnh thì thấy Thỏ Thỏ Đường và hội chị em cô ta đang đứng đợi ở đó.
Không biết ai đã phát hiện ra cô trước, hét lên: “Đại Dung Dung!”
Cả hội nhìn sang, hầu hết vẻ mặt của bọn họ đều là xem kịch vui.
Thỏ Thỏ Đường là người nở nụ cười trước, vẫy tay chào cô, “Dung Dung.”
Dung Dung còn chưa kịp nói chuyện, Thỏ Thỏ Đường đã chặn miệng cô trước, “Cô đi vệ sinh mà sao lại tới đại sảnh vậy? Tôi còn tưởng cô muốn chạy trốn cơ đấy. Thật ra nếu không lấy được phương thức liên lạc, chúng tôi cũng không cười cô đâu. Mọi người đều là bạn bè, thỉnh thoảng bốc phét chút ấy mà chúng tôi không để ý đâu.”
Một blogger làm đẹp tên là Xuyên Nam đứng bên cạnh Thỏ Thỏ Đường tiếp lời: “Đúng đó. Bốc phét chỉ là bốc phét mà thôi, dám bốc phét thì đừng sợ bị mất mặt.”
Dung Dung lấy điện thoại ra, bình tĩnh nói: “Tôi xin được WeChat rồi.”
Thỏ Thỏ Đường chỉ sững người vài giây, sau đó lại nhếch môi, “Không phải là WeChat công việc chứ?”
“WeChat công việc?” Xuyên Nam che miệng với hàm ý mập mờ, hơi cất cao giọng: “WeChat công việc là thể loại chỉ cần nói hợp tác kinh doanh là có thể thêm được đúng chứ? Hơn nữa với thân thận của tổng giám đốc Thẩm, WeChat công việc chắc không phải là tài khoản anh ấy tự quản lý chứ nhỉ? Đại Dung Dung, chẳng lẽ cô bị tổng giám đốc Thẩm cho qua loa à?”
Thỏ Thỏ Đường nhỏ tiếng ngăn cản Xuyên Nam, “Đừng nói bậy bạ, cậu cũng không phải là tổng giám đốc Thẩm, làm sao biết tổng giám đốc Thẩm nghĩ gì?”
Xuyên Nam cười hì hì, “Chẳng phải chuyện này rất rõ ràng sao?”
Thỏ Thỏ Đường liếc nhìn điện thoại trong tay Dung Dung, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút nghi ngờ, “Dung Dung, đã nói rõ là phải thể hiện kỹ năng bắt chuyện của cô ngay trước mặt chúng tôi mà, sao lại tự dưng lấy được phương thức liên lạc rồi?”
“Đúng đó.” Xuyên Nam lại nhanh chóng tiếp lời, “Không phải nói là xin ngay trước mặt chúng tôi sao? Cô đi hỏi xin riêng phương thức liên lạc của người ta, đố ai biết cô xin như thế nào?”
Trên mặt của những người đó đều lộ vẻ giễu cợt. Dung Dung để ý thấy có người đã cầm điện thoại quay cô từ lúc bắt đầu.
Cô rất ít khi tham gia sự kiện, không quen biết với những người đó, thậm chí có một số người còn không nhận ra.
Không biết tại sao những người này lại thích hóng chuyện đến vậy.
Dung Dung cắn môi, trong lòng hơi chán nản.
Niềm vui lúc nãy đã biến mất, thế mà cô lại thực sự cho rằng nhà tư bản đó sẽ giúp cô.
Cứ để mặc bọn họ giễu cợt đi, chẳng qua là rút khỏi giới, bị ông nội đánh gãy chân, ở nhà ăn bám cả đời thôi mà.
Nụ cười trên mặt Thỏ Thỏ Đường đã sắp không thể che giấu.
Cô ta hất cằm, ngẩng đầu lên nhìn, độ cong nơi khóe miệng chợt cứng lại.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Thỏ Thỏ Đường lẩm bẩm.
Chẳng phải nhân viên nói anh ấy đã đi rồi sao?
Dung Dung kinh ngạc xoay người lại.
Cách bọn họ không xa, người đàn ông với đôi chân dài thẳng tắp đã khoác áo khoác vest lên người, dửng dưng nhìn sang bên này.
Ánh đèn sáng rực rỡ trong đại sảnh đưa anh ta vào mắt cô.
Quả thật anh ta rất đẹp trai, đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm. Dù lạnh lùng vẫn khiến người ta không thể nhìn sang chỗ khác.
Thẩm Độ chậm rãi đi tới. Những người kia đều kinh ngạc, bật thốt lên câu “Tổng giám đốc Thẩm”.
Anh chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Dung Dung.
Gò má vẫn ửng đỏ, không biết vì tức giận hay là vì chuyện khác.
“Có bút không?”
Dung Dung không kịp phản ứng, giọng nói ngỡ ngàng, “Hả?”
“Không có bút thì làm sao tôi viết số điện thoại cho cô?” Thẩm Độ khẽ nói.
Dung Dung luống cuống mở túi clutch của mình ra, lục lọi rất lâu mà vẫn không tìm được cây bút nào.
Cô cầm mấy cây son của mình lên bằng hai tay, dâng lên với tư thế cung kính.
“Hay là ngài xài tạm nhé?” Cô mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ.
Thế là mọi người thấy tổng giám đốc Thẩm đau đầu nhìn mấy cây son trên tay Dung Dung, giống như băn khoăn nên chọn màu nào.
Dung Dung còn rất thân thiết giới thiệu cho anh ta: “Đây là Ruby Woo của Mac, cây này là Dior 999, còn cây này là Lancome 505, cây này là Tom Ford Clarinet 16, ngài xem muốn dùng loại nào?”
Thẩm Độ kịp thời cắt ngang lời cô, chọn cây son Dior 999.
Năm nay Dior vừa ra mắt son tint lì Blue Star, chất son mềm mịn, độ lì bậc nhất, hơn nữa không làm khô môi. Sau khi mua nó về, Dung Dung vứt đi phiên bản 999 là chuyện đương nhiên.
Thẩm Độ chọn cây này chỉ là vì nó dài và dễ cầm.
Anh xoay mở nắp son. Dung Dung đứng gần anh ta nhất, tinh tường chộp được sự chán ghét trong mắt anh ta.
“…”
Dung Dung quăng những cây son khác vào lại túi clutch.
Sau đó lại nghe thấy Thẩm Độ bảo cô: “Duỗi tay ra.”
Cô đáp lại, ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Thẩm Độ dùng đầu son viết một dãy số lên lòng bàn tay cô.
Tông màu đỏ cam làm da trắng hơn. Làn da của Dung Dung vốn đã trắng, tô son tint vào lòng bàn tay của cô càng làm tôn lên bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn.
“Số điện thoại là tài khoản WeChat cá nhân của tôi.”
Sau khi anh viết xong đã đóng chặt nắp son, sau đó trả lại cho cô.
Dung Dung vội vàng nhận lấy bằng tay kia.
Đây không phải là 999 nữa, đây là vương trượng của vua, cây đũa thần cứu cô thoát khỏi biển lửa.
Cô muốn mang về nhà thờ cúng.
Cuối cùng Thẩm Độ còn dặn dò: “Không được chạy trốn.”
Câu này lọt vào tai mọi người giống như lời cảnh cáo mập mờ, khiến bọn họ đều nổi da gà.
Chỉ có Dung Dung hiểu ý anh ta, gật đầu lia lịa, ánh mắt vô cùng sùng bái.
Hình như anh ta khẽ cười.
Sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Độ ngồi lên xe Bentley màu đen vẫn luôn đợi sẵn trước cửa tòa nhà.
Vài phút vừa rồi giống như đang nằm mơ.
Xuyên Nam lặng lẽ kéo đầm của Thỏ Thỏ Đường, “Thỏ Thỏ, bây giờ làm sao đây?”
Thỏ Thỏ Đường cắn chặt môi, siết chặt hai tay đang buông xuôi bên hông. Lúc thả tay ra, gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn vẫn chưa biến mất.
“Dung Dung, cô giỏi lắm.” Thỏ Thỏ Đường vỗ tay, “Đến cả tổng giám đốc Thẩm cũng không cầm lòng được với gương mặt của cô.”
Quả thật Dung Dung rất khâm phục khả năng kiềm chế của cô ta.
Nếu có được một nửa tính kiềm chế của Thỏ Thỏ Đường, cô cũng sẽ không gặp rắc rối như thế này.
Có điều cô vẫn rất vui sướng, xoay người lại mỉm cười với cô ta, “Cảm ơn đã khen.”
“Nhưng Dung Dung này, cô vẫn nên sáng tạo nhiều cái mới chút.” Thỏ Thỏ Đường thay đổi chủ đề, nhếch môi lên, “Dù sao cũng không thể trông cậy vào gương mặt cả đời.”
“Tôi sẽ thoa nhiều sản phẩm dưỡng da hơn.” Dung Dung sảng khoái nói: “Cả đời này tranh thủ kiếm cơm nhờ mặt.”
Thỏ Thỏ Đường và hội chị em của cô ta hối hả rời đi.
Dung Dung vội vàng lấy điện thoại ra, tìm kiếm thử đèn trước của xe Bentley khoảng bao nhiêu tiền.
Sau khi tìm được giá, cô vội vàng thêm WeChat cá nhân của Thẩm Độ.
Bên kia phản hồi rất nhanh.
Dung Dung đã chuyển cho anh ta một khoản tiền, còn cố tình bày tỏ lời cảm ơn và chúc phúc của mình.
“Cảm ơn sự giúp đỡ lúc nãy của ngài! Chúc ngài làm việc suôn sẻ, cuộc sống hạnh phúc, mỗi ngày vui vẻ!”
Đột nhiên cảm thấy nên giải thích lý do mình chuyển tiền, vì vậy cô bịa đại một câu rồi gửi đi.
***
Trên xe, Thẩm Độ đang xem điện thoại của mình.
Tài xế ngồi đằng trước tò mò hỏi: “Sếp Thẩm, lúc nãy cậu làm gì ở đại sảnh vậy?”
“Làm từ thiện.”
Tài xế gật gù, mặc dù không hiểu sếp đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu theo.
Thẩm Độ vừa nói xong ba chữ này, điện thoại lại rung lên.
Anh liếc nhìn tin nhắn, cho rằng mình không nên nhất thời mềm lòng đi theo sau cô bé kia, xem thử có phải cô ấy thực sự bị bạn bè gây khó dễ không.
“Ngài không cần trả lại tiền thừa cho tôi, xem như là tôi cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi, cầm tiền đi ăn đi.”
Thẩm Độ cau mày, hạ giọng hỏi: “Có hóa đơn sửa xe chưa?”
“Có rồi, 48 nghìn tệ.” Tài xế còn nói: “Có cần đưa hóa đơn cho cậu xem thử không?”
Thẩm Độ im lặng.
Nhìn vào số tiền mà cô ấy chuyển.
【Một cây đa lớn chuyển 88888 tệ cho bạn.】
Cô bé này cũng giàu nhỉ.
Hừ
Dung Dung vẫn còn trong tâm trạng vui sướng, đến tối về nhà mới lấy điện thoại ra xem thử tin nhắn.
Thẩm Độ từ chối nhận chuyển khoản của cô.
Cô không hiểu, gửi tới dấu chấm hỏi.
【Thẩm đã bật xác minh kết bạn, bạn vẫn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên mời gửi yêu cầu xác minh kết bạn, sau khi đối phương đồng ý xác minh mới có thể trò chuyện.】
“…” Cái gì đây? Tiền chỉ là phù du thôi hả?