Anh đi tới phòng riêng quả việt quất mà Dung Dung nói, đang định đẩy cửa đi vào lại có cảm giác ngay ngáy trong lòng.
“Anh Cả, anh thích chị ấy… từ lúc nào?” Dung Dung cắn môi, vẻ mặt tò mò.
Từ Đông Dã nhìn xa xăm, bỗng dưng nhếch môi, “Lâu hơn em nghĩ.”
Nụ cười của anh vô cùng nhạt nhẽo, gần như không thể nhận ra. Dung Dung bỗng nghĩ đến trước đây chưa từng thấy Từ Đông Dã cười, có lẽ không ai để ý khi anh ấy cười mà thôi.
Thẩm Độ đứng bên cạnh quan sát, sắc mặt dần dần dịu đi.
Lúc Từ Đông Dã đẩy cửa đi vào, Dung Dung vốn muốn hóng chuyện lại bị người khác túm lấy cổ áo, kéo lùi về sau vài bước.
Cửa phòng riêng đã bị đóng lại.
Dĩ nhiên Thẩm Độ không thể để cô bé xen vào chuyện riêng tư của người khác.
Dù cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Dung Thanh Từ, “Sao anh lại tới đây?!”
Thẩm Độ dí ngón tay vào trán Dung Dung, khớp xương hơi cong lên, vẻ mặt bình tĩnh, “Đi thôi.”
“Chẳng lẽ anh không có hứng thú?” Dung Dung chớp mắt, thử cảm hóa anh.
“Anh không có hứng thú với người khác.” Thẩm Độ túm lấy gáy cô, xách cô ra ngoài nhà hàng giống như xách gà, “Ngược lại bây giờ anh rất có hứng thú với em.”
Gót giày cao gót cạ vào mặt đất, Dung Dung giãy giụa, “Em tự đi được.”
***
Buổi hẹn hò hai người êm ấm cứ thế biến thành ba người.
Từ Đông Dã đứng ở đó như pho tượng phật bằng đá. Kem trong miệng Dung Thanh Từ còn chưa kịp nuốt xuống cứ thế tan thành nước ngọt.
Nước đá khiến đầu lưỡi của cô tê dại.
Ngụy Sâm biết Từ Đông Dã, lúc này đứng lên cúi đầu rất cung kính, “Bí thư Thành ủy Từ.”
Từ Đông Dã khẽ gật đầu, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Dung Thanh Từ hơi khó xử, “Anh tới đây làm gì?”
“Em hẹn hò với người đàn ông khác, anh tới giám sát.” Từ Đông Dã đan hai tay vào nhau, nhìn ly kem bên cạnh tay cô vẫn chưa ăn xong, cau mày, “Có vấn đề?”
Ngụy Sâm kinh ngạc nhìn hai người mặt lạnh như tiền.
Gì đây, bỗng dưng làm tuesday, biến thành bồ nhí rồi?
Chuyện này không thể nào lật kèo.
Cậu nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, “Tôi đi trước, hai người từ từ trò chuyện.”
Dung Thanh Từ kéo lấy tay áo của Ngụy Sâm, “Cậu đừng đi”, sau đó lại chất vấn Từ Đông Dã: “Em hẹn hò với người đàn ông khác có gây cản trở gì anh mà anh tới đây giám sát? Anh là bố em hả?”
“Thanh Từ.” Từ Đông Dã ngước mắt nhìn cô, “Nếu anh đã bày tỏ tình cảm, anh hy vọng em có thể cho anh một câu trả lời.”
Giọng điệu của anh ngang ngược, vô cùng chân thật, không giống như bày tỏ tình cảm.
Giống như công ty mối lái tới đòi nợ hơn.
Dung Thanh Từ vốn là người nóng tính, có người càng chạm vào điểm yếu của cô, cô càng khó chịu.
“Câu trả lời ngày hôm đó còn chưa đủ sao?” Dung Thanh Từ lặp lại những gì mình nói với anh ấy ngày hôm đó, “Anh đừng đùa giỡn em, em không cần anh thương hại em.”
Từ Đông Dã hơi nhíu mày, “Đây không phải là đùa giỡn.”
“Em đã bị Từ Bắc Dã phớt lờ nhiều năm, là em cam chịu bị khinh thường. Em và cậu ta không có khả năng, em cũng biết chuyện này.” Lồng ngực của cô phập phồng mãnh liệt, nói ra từng câu đều hơi khó khăn, “Em không cần anh tới làm lốp dự phòng, em cũng không có ý định đeo bám nhà họ Từ các anh cả đời này.”
Nói xong, cô liền cầm ví da lên, tay kia túm lấy Ngụy Sâm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng riêng.
Từ Đông Dã ngồi bất động ở đó.
Chỉ ngẩn người nhìn ly kem vẫn chưa ăn xong, gần như đã tan thành nước.
Anh nhớ hình như cô ấy không thích ăn món này.
***
Dung Thanh Từ thừ người dựa vào vô lăng.
Ngụy Sâm ngồi trên ghế phụ, giục cô ấy lái xe không đúng, mình bước xuống xe cũng không đúng.
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên nói xin lỗi.
Cậu sững người.
“Lúc nãy cậu đã nghe rồi đấy.” Dung Thanh Từ vùi đầu vào cánh tay, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi thích một người đàn ông đã nhiều năm, yêu đơn phương. Bây giờ tôi biết tôi và người đàn ông đó không có khả năng, vì vậy muốn đón một mối tình mới.”
Ngụy Sâm cười cười, “Thế à.”
“Xin lỗi đã mang đến nhiều phiền phức cho cậu.” Dung Thanh Từ ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười gượng gạo với cậu ta, “Tôi không nên kéo cậu vào cuộc vì nhất thời kích động.”
Ngụy Sâm nhìn cô ấy, cười khẽ, “Vậy hiện giờ tâm trạng của sếp Dung nhỏ đã đỡ hơn chưa?”
Dung Thanh Từ cắn môi, không trả lời cậu ta.
“Tôi nói bạn gái cũ của tôi thích làm nũng, thích ăn kem đều là gạt cô.” Ngụy Sâm bỗng nhún vai, cười ngại ngùng, “Thật ra tôi muốn xem thử sếp Dung nhỏ bằng lòng chịu đựng đến mức nào. Lúc nào tôi cũng thấy cô mạnh mẽ kiên cường, đối xử với mọi người đều lạnh lùng. Người phụ nữ như vậy lại chủ động theo đuổi trợ lý quèn tôi đây, đúng là khiến tôi rất bất ngờ.”
Nói xong, cậu chớp mắt nhìn cô với vẻ đắc ý.
Dung Thanh Từ bật cười xùy.
“Cô xem, cô lại khóc rồi.” Ngụy Sâm thở dài, giơ tay lên lau đi nước mắt bên khóe mắt cô ấy, “Sếp Dung nhỏ, đừng cố gắng quên đi người nào đó, chuyện gì đó. Thời gian trôi qua, cô từ từ sẽ quên thôi.”
Không có gì mà thời gian không thể chữa khỏi.
Ngày tháng trôi qua, cô lại nghĩ tới mình đã từng tốn rất nhiều thời gian và tâm sức để dằn vặt, để đau khổ, để oán trách, nhưng lại nhận ra không hề đáng chút nào.
Lúc này chàng trai trẻ với khuôn mặt sáng sủa rất kiên nhẫn, không tức giận, không cáu gắt với cô, ngược lại làm người cố vấn cuộc đời cho cô.
Cô thực sự có ấn tượng tốt về chàng trai này.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là vì cái đêm Paris đó, cô khóc đến mức gần như sắp tắt thở.
Cậu ta đã giúp mình thoát khỏi tình huống lúng túng, hỏi cô xem bộ phim bi đát gì.
Sự quan tâm hời hợt này giống như dòng nước ấm, không lạnh cũng không nóng, đủ để cô nảy sinh cảm giác ỷ lại.
Những mối tình trước đều luôn mãnh liệt, nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, rồi nhanh chóng đường ai nấy đi.
Sau khi chia tay, cô nhận ra mình không thể nào quên được Từ Bắc Dã. Vì vậy trong khoảnh khắc quyết định từ bỏ cậu ta một lần nữa, cô nghĩ tới Ngụy Sâm.
Dung Dung nói không sai, cô đang lợi dụng Ngụy Sâm.
“Xin lỗi.”
“Có thể thấy sếp Dung nhỏ cố tình giả vờ thích ăn kem để lấy lòng tôi, vừa bị ê buốt răng, vừa nũng nịu với tôi, tôi đã trả được thù rồi.” Ngụy Sâm lầm bầm đắc ý: “Ai bảo cô luôn kể lể lỗi sai của tôi trước mặt sếp Thẩm.”
Dung Thanh Từ miễn cưỡng nhếch môi cười nhạt, “Cậu đúng là dễ dụ.”
“Không phải cô cũng vậy sao?” Ngụy Sâm nghiêng đầu cười sảng khoái, “Lúc nãy vẫn còn khóc, bây giờ đã cười rồi.”
Hai người bằng tuổi nhau, nhưng thật ra Ngụy Sâm nhỏ hơn cô nửa tuổi.
Đi làm đã lâu, Ngụy Sâm mặc vest đi giày da, đẹp trai cao lớn, nhưng vẫn không thể trút bỏ vẻ trẻ trung của mình.
Còn giống như cậu bé mới lớn mặc đồ bóng rổ, phối hợp ăn ý với đồng đội trên sân bóng.
Cô còn trẻ nhưng già dặn, có lẽ vô tình thích điểm này của Ngụy Sâm.
“Được rồi được rồi, tại sao lại khóc nữa?” Ngụy Sâm dở khóc dở cười, lại lau nước mắt giúp cô ấy, “Nếu cô khóc nữa, tôi sẽ chụp lại bộ dạng này của cô, gửi vào hộp thư công cộng của công ty cô.”
Lúc này Dung Thanh Từ lại không đe dọa cậu ta bằng cách cũ thường dùng.
Mà khẽ nói: “Cảm ơn.”
Ngụy Sâm không khỏi bật cười.
“Sau này nếu muốn hẹn tôi, xin hãy nói rõ cho tôi biết cô hẹn tôi với tư cách là bạn bè. Còn nữa.” Ngụy Sâm tạm dừng, vẻ mặt nghiêm túc, “Có bạn trai thì đừng tìm tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ có chồng.”
Nói xong câu đó, cậu ta lập tức xuống xe.
Nhìn ánh đèn neon đầy đường, Ngụy Sâm đưa lưng về phía Dung Thanh Từ, bỗng nhiên ôm lấy tim mình.
Đột nhiên cười khổ, “Kỳ lạ… Hơi khó chịu.”
Cậu lại vội vàng lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ linh tinh đó, sải bước đến ga tàu điện ngầm.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của cậu đã biến mất trong đám đông.
Dung Thanh Từ không vội về nhà, mà quay lại phòng riêng.
Quả nhiên Từ Đông Dã vẫn chưa rời đi.
Anh gọi vài chai rượu, lặng lẽ ngồi đó uống.
Gò má ửng đỏ, tóc tai bù xù, trên áo sơ mi chỉnh tề đã có nếp nhăn.
“Từ Đông Dã.” Dung Thanh Từ đi đến bên cạnh anh ấy, khua tay trong không khí, xua đi mùi rượu nồng nặc, “Em hỏi anh, anh thích em từ lúc nào?”
Từ Đông Dã ngước mắt nhìn cô, nhếch môi giễu cợt, “Không phải đi với bạn trai nhỏ của em rồi sao?”
“Em đang hỏi anh, anh hãy trả lời em.” Dung Thanh Từ cố chấp nhìn anh, cằm căng cứng, “Nếu anh cũng thương hại em, vậy thì cả đời này em sẽ phớt lờ anh.”
Người đàn ông nheo mắt, đột nhiên ôm lấy vòng eo thon của người phụ nữ, ép cô bước loạng choạng, chỉ có thể ngồi trên chân anh.
Đôi mắt của Từ Đông Dã thoáng tối sầm, cười nham hiểm, “Em thích Bắc Dã bao nhiêu năm, anh thích em bấy nhiêu năm.”
Dung Thanh Từ mở to mắt nhìn anh, rõ ràng không ngờ câu trả lời của anh lại là như vậy.
Một lúc sau, cô cười phá lên.
Giật lấy ly rượu trên anh, uống ực một hơi.
“Từ Đông Dã, cảm ơn anh.” Cô chống tay lên bàn, khóe môi quyến rũ, “Em tưởng em đã rất thảm, bây giờ nghe thấy câu chuyện yêu thầm hèn mọn của anh, em lại cảm thấy dễ chịu hơn.”
Từ Đông Dã cười giễu, “Rất đắc ý?”
“Đúng vậy.” Dung Thanh Từ liếc anh một cái, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mà không hề sợ hãi, “Từ Đông Dã tôn quý lại có lúc cầu mà không được. Đối tượng cầu mà không được lại là em, anh nói xem em có nên đắc ý không?”
“Câm miệng.” Từ Đông Dã liếm răng, vẻ mặt nguy hiểm, “Đi tìm bạn trai của em đi.”
Dung Thanh Từ tem tém lại, nhún vai, “Bị đá rồi.”
Sau đó, cô ngồi bên cạnh anh, bảo nhân viên phục vụ mang một ly rượu mới đến.
“Nếu anh còn muốn uống rượu với loại phụ nữ như em thì làm một ly đi, nâng ly chúc mừng khoảng thời gian yêu thầm mấy chục năm mà chúng ta đã từng lãng phí, ngày mai sẽ quên hết tất cả. Anh cũng quên đi, đừng thích em nữa, em không phải là người tốt gì.”
Không biết qua bao lâu, Dung Thanh Từ cắn ly rượu, say tí bỉ nói xin lỗi anh.
Đó là câu mà Từ Bắc Dã từng nói với cô, bây giờ cô lại nói với Từ Đông Dã.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Từ Đông Dã lạnh lùng nói: “Anh không cần.”
***
Dung Dung bị xách về nhà bỗng nhận được tin nhắn của Từ Đông Dã.
Một câu cảm ơn ngắn gọn.
Cô hơi sững sờ, “Đây nghĩa là giải quyết xong rồi chăng?”
Thẩm Độ đang nằm cởi trần thả lỏng người bên cạnh cô, bất mãn giật lấy điện thoại của cô, “Không phải nói mệt sao? Còn xem điện thoại?”
Thật ra cô không mệt, chẳng qua cô không muốn làm.
Vì vậy sau khi xong một lần, cô giả vờ nũng nịu nói mình không chịu nổi.
Phụ nữ nói không chịu nổi là một chuyện rất đáng tự hào đối với cánh đàn ông.
Thẩm Độ cũng không ngoại lệ, nhéo má bỏ qua cho cô.
“Anh Thẩm.” Dung Dung giấu hai chân dưới chăn điều hòa, sau đó nhấc chân lên, chiếc chăn gồ lên hai cục. Cô vui vẻ chơi trò tẻ nhạt này mà không biết mệt, “Cảm ơn anh đã giúp em nhiều thứ.”
Thẩm Độ đáp lại vô cùng nghiêm trang, “Không cần cảm ơn.”
“Em gặp chuyện nhưng không muốn tìm anh.” Dung Dung nâng cánh tay của anh lên rồi chui vào, “Là vì sợ nhận được câu trả lời giống như bố em hồi đó.”
“Cái gì?”
“Không có gì, đừng bận tâm, đừng bận tâm, tất cả đều đã qua.” Cô nghẹn ngào, “Ông ấy không hiểu mẹ em đã từng trải qua những gì. Ông ấy cho rằng chỉ cần mẹ em trốn trong nhà, không tiếp xúc với người ngoài sẽ không bị tổn thương.”
Xét theo góc độ người ngoài, phớt lờ đúng là một cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng người nào có thể không quan tâm?
Không có ai thực sự là mình đồng da sắt, cũng không có ai thực sự có thể cười trừ.
Những người luôn lạc quan nói mình không sao, thích cười nhất thường là người cô đơn nhất.
Bọn họ sẽ không khóc, sẽ không oán trách. Bọn họ lặng lẽ tiêu hóa mọi thứ, sau đó mỉm cười với người khác.
Người ngoài lại cho rằng anh ta mình đồng da sắt, kiên cường, lạc quan.
Nhưng Thẩm Độ thì khác.
Ngày đầu tiên quay về, anh không an ủi cô, cũng không bảo cô khóc to một trận.
Mà hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.
Dù là trên luật pháp hay là trên mạng Internet.
Phản kích và cứng rắn mới là thái độ đối mặt với kẻ thù tốt nhất.
Trốn trong lòng người khác khóc lóc sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì.
Thẩm Độ hiểu ý cô, cười khẽ, “Nói như vậy anh đã qua ải?”
“Qua rồi qua rồi, bạn trai hoàn mỹ.” Dung Dung giơ ngón cái với anh, “Em tự đóng dấu.”
Thẩm Độ nghiêng người, nâng cằm cô lên, giọng nói trầm khàn, “Vậy em có thể làm cô bạn gái hoàn mỹ không?”
“Làm như thế nào?”
“Làm thêm một lần nữa đi.” Thẩm Độ nháy mắt, hôn nhẹ lên môi cô, “Lúc nãy quá lo lắng cho em, không có cảm giác gì.”
“…”
Cô biết nếu Thẩm Độ dùng hết sức sẽ như thế nào.
Dung Dung nhanh chóng né tránh ánh mắt cám dỗ của anh, lẩm bẩm: “Ngày mai em đã hứa với fan sẽ livestream.”
“Có à?”
“Em đã đăng bài Weibo.”
Thẩm Độ nhướng mày, “Anh không thấy.”
“…” Đúng rồi, Thẩm Độ cũng là fan của cô.
Dung Dung đảo mắt một vòng, nhanh chóng ngồi dậy cầm lấy điện thoại bị anh tịch thu, đặt trên tủ đầu giường bên kia.
Cô nhất thời không kịp che chăn kín người.
Thẩm Độ chỉ thấy cảnh đẹp trước mắt, nheo mắt một cách nguy hiểm.
Yết hầu khẽ chuyển động.
Cô nhanh chóng đăng bài viết.
Một cây đa lớn trước cửa: 8 giờ sáng mai, livestream đúng giờ.
Sau đó, cô đắc ý huơ huơ điện thoại về phía anh, “8 giờ sáng mai, chúng ta ngủ thôi.”
Thẩm Độ lại lẳng lặng cầm lấy điện thoại, đặt lên tủ đầu giường lần nữa.
Dung Dung cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm này, chưa kịp trốn đã bị người ta đẩy ngã xuống nệm êm ái.
Thẩm Độ chống trên người cô, phả hơi vào tai cô, chậm rãi cười, “Yên tâm, ngày mai anh gọi em dậy.”
“…”
Rất lâu sau đó, Dung Dung ló nửa cái đầu ra khỏi chăn. Hơi nóng từ từ bốc lên theo ánh đèn mờ ảo trong phòng.
“Anh tha cho em đi.” Dung Dung khóc không ra nước mắt, “Em chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt.”
Thẩm Độ cũng chui ra khỏi chăn.
Giữa trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi, rơi xuống cổ cô dọc theo sống mũi thẳng tắp gợi cảm.
Anh rên rỉ, dựa vào xương quai xanh và thở hổn hển, “Anh cảm thấy tay em có thể.”
Trong chớp mắt, anh lại xé một bao Okamoto 001 mỏng dính 0.01 mới ra.
Dung Dung đỏ bừng mặt.
Cạn lời.
Quá mức lẳng lơ.
Lời của tác giả:
Okamoto 001: Ừm… cái này, không giải thích được, giải thích sẽ cho thấy mị là người rất không trong sáng.