Thẩm Độ nheo mắt nhìn cô cười cười, mặc kệ cửa đóng lại, chặn đi cái nhìn của hai người.
Sau khi lê từng bước về bàn ăn, mọi người còn mải tra hỏi anh Hai nhà họ Từ, không ai để ý đến cô.
Dung Dung thở dài ngao ngán, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Mọi người gần như đã đến đông đủ, ông cụ mới xuống lầu ngồi vào bàn.
Nhà họ Dung có nhiều quy tắc ăn uống, tất cả vị trí ngồi đều được sắp xếp theo vai vế. Dung Dung nhỏ tuổi nhất, hôm nay còn náo nhiệt nên bị xếp ngồi phía cuối.
Vì Thẩm Độ là khách quý cố tình mời đến nên ngồi bên cạnh ông cụ.
Dựa trên nguyên tắc không thể đối xử lạnh nhạt với khách, đề tài của người lớn đều xoay quanh Thẩm Độ.
Ánh mắt của ông cụ chan chứa yêu thương, nhìn kiểu gì cũng rất vừa mắt. Ngay cả anh Cả thường ngày được quý trọng nhất cũng bị gạt sang một bên.
Thậm chí chú Hai thường ngày ít nói mà hôm nay cũng hiếm khi hỏi thêm vài câu: “Nghe nói khu biệt thự Bạn Hồ Loan sắp mở bán?”
Thẩm Độ thong thả đáp: “Đúng vậy, tháng này chẳng có bao nhiêu ngày thích hợp khai trương, vì vậy đã mở bán sớm.”
“Vừa mới hoàn công không lâu, tốc độ xét duyệt của Bộ Công Thương trở nên nhanh từ lúc nào vậy?” Dung Thanh Từ bỏ miếng cải xanh vào miệng, giọng đùa cợt, “Mấy năm trước, Gia Nguyên hùn vốn với một ông trùm bất động sản khác để phát triển khu dân cư, chỉ riêng việc đăng ký đã mất gần nửa năm, tổng giám đốc Thẩm đúng là một tay che trời.”
Ông cụ trừng mắt, “Thanh Từ.”
“Ông nội, ông mời người ta đến nhà ăn cơm rồi, đùa một chút có sao đâu.” Dung Thanh Từ chớp mắt vô tội, quay sang cười nói với Thẩm Độ: “Lai lịch của tổng giám đốc Thẩm cũng không phải là bí mật không thể nói ra. Những người khác chỉ dám nghe qua thôi, không ai xem là thật đâu.”
Thẩm Độ cũng không tức giận, chỉ mỉm cười cho qua.
“Thanh Từ, hôm nay con nói hơi nhiều đấy.” Chú Hai nhướng mày, hất cằm về phía chén cơm của cô, “Tập trung ăn đi.”
Dung Thanh Từ ồ lên đầy cợt nhả, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ông cụ tằng hắng rồi mới hỏi tiếp: “Thị trường thì sao?”
“Cũng khá ổn.” Thẩm Độ gật đầu, “Mặc dù chính sách hạn chế mua nhà đã được áp dụng, nhưng Thanh Hà không được xem là thành phố thu hút người dân đến sinh sống. Nhất là đối với loại hình bất động sản dân cư cao cấp này, chính sách này hầu như không có ảnh hưởng gì.”
Yết hầu của ông cụ chuyển động, nhếch mép cười nói: “Nhìn bộ dạng của cháu chắc không hề lo lắng không bán được nhỉ.”
Thẩm Độ hiểu ngay, lấy lòng rất đúng lúc, “Nếu ông cần gì cứ nói với cháu.”
“Ông thì cần cái gì, tuổi già lọm khọm rồi, lúc nãy định sửa sang lại khu vườn bị hư hại của ông, những năm tháng còn lại trông nom ngôi nhà này đã đủ rồi.” Ông cụ vỗ đùi tự giễu rồi tiện tay chỉ vào đứa cháu gái ngồi phía dưới, “Ngược lại đứa cháu gái nhỏ của ông vẫn còn khiến ông lo lắng. Nếu chỗ cháu có nhiều nhà, ông mặt dày muốn xin để lại cho nó một căn.”
Tất cả động tác gắp thức ăn của mọi người khựng lại, đồng thời nhìn về phía Dung Dung đang im lặng ăn cơm.
Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Dung Thanh Từ vốn còn vui cười, sau khi bị bố mẹ mình trừng mắt cảnh cáo, nụ cười trên mặt cũng đành tắt ngúm.
Dung Dung ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ông cụ.
Thẩm Độ nhìn cô, khẽ gật đầu, “Không biết cháu gái nhỏ thích kiểu nhà gì?”
Ông cụ hất cằm, “Con nhóc kia, nói chuyện với tổng giám đốc Thẩm đi, thích kiểu nhà gì?”
“À, kiểu nào cũng được.” Dung Dung mím môi, chỉ có một yêu cầu nhỏ, “Đừng quá rộng là được, có cảm giác sống một mình trong vũ trụ vậy.”
“Ngại rộng thì biết điều chăm sóc căn hộ nhỏ tồi tàn của con đi.” Ông cụ hừ lạnh, giọng điệu bất mãn, “Có quá trời căn hộ mà chỉ muốn ở trong khu thương mại ồn ào nhất, ông thấy con rảnh rỗi quá đấy.”
Dung Dung trề môi, không dám nói tiếp.
Ánh mắt của Thẩm Độ tươi cười, ung dung nói: “Kiểu nhà nhỏ nhất khoảng chừng 650 mét vuông, biệt thự ba tầng độc lập, có một vườn hoa riêng. Nếu không đủ rộng, vừa khéo bên cháu có dư một căn 1300 mét vuông, không biết ý ông như thế nào?”
Ông cụ thản nhiên hỏi: “Giá cả thì sao?”
“Ước tính khoảng năm nghìn, con số cụ thể còn phải chờ văn kiện.”
“Được.” Ông cụ vung tay, “Bây giờ ông sẽ đặt trước với cháu, đừng bán cho người khác đấy.”
“Vâng.”
Là chủ sở hữu giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà trong tương lai, Dung Dung còn chẳng thể quyết định kiểu nhà nào.
Cô âm thầm mấp máy môi oán trách vài câu, kết quả là bị đôi mắt tinh tường, gừng càng già càng cay của ông cụ bắt tại trận, trừng mắt hỏi ngược lại cô: “Sao? Không hài lòng?”
Dung Dung rất sợ hãi, “Không có, con không dám.”
“Con nhóc con biết cái gì. Nếu sau này ông chết, con lại gặp một thằng bần chỉ biết hút máu con, con đã từng nghĩ đến mình sẽ sống ra sao chưa?” Ông cụ cười khẩy, trí tưởng tượng siêu đẳng, “Con nhóc vừa mới vào đời như con được bảo bọc quá kỹ, vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà lại muốn chơi trò thiên kim tiểu thư yêu trai nghèo. Bên ngoài đầy đàn ông tương xứng mà mắt của con nhóc con lại mọc trên mu bàn chân.”
Dung Dung: “…”
Mọi người ngồi đây đều cho rằng thường ngày ông cụ ở nhà một mình buồn chán chắc là xem TV nhiều quá rồi, nhưng không ai dám lên tiếng phản bác.
“Ông nội, ông không có lòng tin vào Dung Dung thế.” Dung Thanh Từ xua tay, lời nói đầy ẩn ý, “Ánh mắt của người ta cao lắm đấy.”
Ông cụ chuyển mục tiêu, “Con biết cái gì? Con hiểu được gì? Con đã lớn rồi mà vẫn chưa có bạn trai đấy. Nói không chừng mắt của con cũng mọc trên mu bàn chân.”
Dung Thanh Từ nghiêm túc hùa theo, “Đúng vậy, con nghĩ mắt của con mọc trên mu bàn chân rồi.”
Ông cụ nghẹn lời hai giây, cơn tức giận đã dâng trào, “Con nói ra mà không biết ngượng hả! Con nhóc Dung Dung còn nhỏ, ông không gấp gáp nói với nó. Con đã 26 tuổi rồi, có thể bớt vô ưu vô lo không? Dẫn bạn trai về để ông xem thử đi.”
Dung Thanh Từ sờ tai, vẻ mặt khó xử, “Ông nội, về chuyện bạn trai, chúng ta cần chất lượng chứ không phải số lượng. Nếu con dẫn một người xấu xí về, ông càng giận hơn đúng không?”
Không nói lại nó, ông cụ đành phải trút giận lên hai thằng đàn ông độc thân còn lại trong nhà họ Từ, “Đông Dã, Bắc Dã, mặc dù bố mẹ hai đứa không gấp gáp nói rõ với tụi con, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn nóng lòng. Tướng tá bảnh bao, lịch thiệp mà sao không tìm được một người để kết hôn?”
Anh Hai kết hôn chớp nhoáng tránh được một kiếp, cười tít mắt nhai thịt.
“Vốn dĩ cho rằng hai đứa có hy vọng, còn định tác thành thử.” Ông cụ chỉ vào Dung Thanh Từ rồi đến Từ Bắc Dã, “Kết quả là vẫn làm ông thất vọng.”
Dung Thanh Từ cười nhạt, “Mắt nhìn người của cậu Ba Từ cao hơn núi, sao có thể nhìn trúng con được?”
“Ông chỉ muốn ôm chắt nhân lúc còn sống, yêu cầu này rất quá đáng lắm sao?” Ông cụ nhìn xa xăm về phía hai đứa cháu gái.
Hai chị em cùng đồng thanh: “Không có.”
“Vậy hai đứa đi tìm bạn trai đi.” Ông cụ đảo mắt, nhìn về phía khách quý bị bỏ lơ từ ban đầu vì mãi thảo luận chuyện trong nhà, cất tiếng hỏi: “Thẩm Độ, hình như cháu cũng đang độc thân nhỉ?”
Thẩm Độ: “?”
Ông cụ cười hiền từ, “Có người mình thích chưa?”
Thẩm Độ kiệm lời, “Có rồi.”
Dung Dung ngồi ngoài cùng nhất hồi hộp đánh trống ngực.
Ông cụ hơi thất vọng, “Vậy là cháu đã có bạn gái rồi.”
“Vẫn chưa.” Thẩm Độ mỉm cười, giọng điệu rất thờ ơ, “Vẫn còn đang theo đuổi.”
Ông cụ nhìn bộ dạng của cậu ta cũng biết hai đứa cháu gái của ông không có cơ hội rồi.
Cuối cùng chú Hai luôn không chen vào được đã lên tiếng: “Với điều kiện của cậu mà còn có cô gái không đồng ý sao?”
Thím Hai phụ họa, “Lẽ nào điều kiện của cô bé đó tốt hơn cậu?”
Thẩm Độ cười mà không nói, rõ ràng không muốn tiết lộ thêm.
Là người duy nhất biết chuyện, nụ cười trên mặt Dung Thanh Từ rất thần bí.
Bữa ăn này rất náo nhiệt. Vừa ăn xong, Dung Thanh Từ liền lôi Dung Dung đến sân sau.
Vừa mới vào vè, sân sau đã sớm có ve chui lên từ dưới đất. Trong sân vốn yên tĩnh có thêm tiếng ve kêu khiến người ta có cảm giác như đang vào giữa hè.
Đúng lúc đang là sau giờ trưa, ánh mặt trời trên đỉnh chiếu vào vườn hoa. Dung Dung ngồi trên xích đu, hai chân đung đưa, cúi đầu không dám nhìn người trước mặt.
“Cô và Thẩm Độ xảy ra chuyện gì?” Dung Thanh Từ đi vòng qua sau lưng cô, đè vào lưng cô và đẩy mạnh một cái, “Anh ta đang theo đuổi cô? Cô không đồng ý?”
Giống như khi còn nhỏ vậy, Dung Thanh Từ không thích đẩy xích đu, nhưng vẫn thích đẩy cho Dung Dung chơi.
Xích đu càng lên cao, Dung Dung càng cười vui vẻ.
Xích đu phát ra âm thanh cót két, hai tay Dung Dung nắm lấy dây xích đu, lí nhí trả lời: “Em đồng ý rồi.”
Dung Thanh Từ nói trúng tim đen: “Vậy giữa cô và Thẩm Độ, ai cần phải quay về tiểu học học lại môn Ngữ văn?”
Dung Dung bĩu môi, “Chẳng qua em đồng ý không quá rõ ràng.”
“Là sao?”
“Em thấy anh ấy không có nói thẳng ra.” Dung Dung nhụt chí, dáng vẻ yếu đuối tự trách, “Dù gì em rất kiểu cách.”
Dung Thanh Từ giễu cợt, “Thì ra cô cũng biết thân biết phận.”
Dung Dung giục chị ấy: “Cao hơn chút nữa.”
Hôm nay cô mặc áo khoác cardigan Snidel màu mơ sữa, ở dưới ánh mặt trời giống như quả hạnh đào vừa mới chín.
Dung Thanh Từ bị con bé làm chói mắt, thất thần lẩm bẩm: “Ai mà chẳng kiểu cách?”
Xích đu dừng lại, Dung Dung giẫm lên cỏ, quay đầu nhìn chị ấy.
“Ông nội đã thu xếp rất nhiều thứ cho cô, rõ ràng là để cô làm chuyện mình thích.” Dung Thanh Từ nắm lấy cây cột, khẽ nói: “Cô em ngốc, cô không còn là người thừa kế nữa rồi.”
Dung Dung cười, “Em biết.”
“Cô không sợ đến lúc tôi nắm quyền sẽ đuổi cô ra khỏi nhà sao?”
Dung Dung chỉ kiên định lắc đầu, “Chị không làm vậy đâu.”
“Ông nội luôn nói số cô không tốt, nhưng tôi cảm thấy cô rất tốt số.” Dung Thanh Từ vòng tay ôm cô từ đằng sau, cảm nhận mùi hương thoang thoảng, “Bác Cả đã mất nhiều năm, ông nội cố gắng lo chu toàn mọi việc cho cô. Cô muốn làm gì thì làm, được mọi người yêu thương đều là do bố mẹ cô đã mất, cô là đứa trẻ mồ côi.”
Dung Dung cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Dung Thanh Từ nhẹ nhàng mơn trớn mặt cô, “Trước đây lúc ông nội hỏi tôi hợp tác với Thẩm Độ có cảm giác gì với anh ta không.”
Ngay sau đó, giọng nói của cô lại lạnh đi, “Nếu tôi thật sự có tình ý với Thẩm Độ, chỉ sợ bây giờ đã bóp chết cô rồi.”
Cô buông Dung Dung ra rồi tiếp tục đẩy xích đu, “Tôi không sợ cô cười cợt, Từ Bắc Dã là người đàn ông duy nhất mà tôi thích thật lòng cả đời này. Cậu ta không thích tôi không sai, cậu ta thích cô cũng không sai, nhưng tôi thật sự không đủ rộng lượng đối xử với cô và cậu ta mà không có khúc mắc.”
Dung Dung quay đầu lại, vừa định mở miệng giải thích đã bị chị ấy cắt ngang.
“Cô nghĩ cậu ta có thể lừa mình dối người đến khi nào?” Dung Thanh Từ bật cười, “Cả đời chăng?”
Hai chị em một người đẩy xích đu, một người ngồi trên xích đu, không ai lên tiếng nữa.
Cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên tại sân sau.
Là Từ Bắc Dã.
“Thanh Từ.” Từ Bắc Dã đút một tay vào túi, đứng trên bậc thềm, “Ông nội tìm cậu.”
Dung Thanh Từ không vui, “Sao lần nào cũng bảo cậu tới báo tin cho tôi vậy? Chẳng lẽ ông nội không biết tôi không thích gặp cậu à?”
Từ Bắc Dã đành chịu, “Không liên quan tới tôi.”
Dung Thanh Từ thở dài, đi lướt qua người Từ Bắc Dã.
Trong sân sau rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại Dung Dung và Từ Bắc Dã.
Bầu không khí rất lúng túng, Dung Dung đứng dậy muốn rời đi.
Từ Bắc Dã chợt gọi cô lại: “Tiểu Dung Tử.”
Cô ngẩng đầu, nhưng không nhìn anh ấy.
“Đừng giận anh nữa được không?” Từ Bắc Dã đi chậm rãi đến bên cạnh cô, ngồi xổm ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Cũng đừng đối xử lạnh nhạt với anh nữa, anh rất khó chịu khi em như vậy.”
Dung Dung không lên tiếng, nắm lấy dây xích đu, vẫn không nhìn anh.
Anh đi ra sau lưng Dung Dung, đẩy xích đu thế chỗ cho Dung Thanh Từ, “Anh không thể tiếp tục lừa dối mình nữa, anh hy vọng em biết điều này.”
“Xin lỗi.” Từ Bắc Dã cười khổ.
Hiếm khi thấy anh ấy dè dặt, nghiêm túc như vậy, thậm chí nói chuyện còn kèm thêm một câu xin lỗi.
Dung Dung chợt đứng dậy khiến tay của Từ Bắc Dã rơi vào khoảng không, đành phải lúng túng rút tay về.
Cô chỉ nói hời hợt: “Em biết rồi.”
Xích đu vẫn còn đung đưa, nhưng người đã không còn.
Từ Bắc Dã thở dài, ngồi lên đó.
***
Dung Dung lặng lẽ đi thẳng vào nhà, vừa mới trốn khỏi ánh mặt trời liền dừng lại thở hổn hển.
Cô ôm lấy ngực, khó khăn lắm mới kìm nén được cảm xúc.
Cho đến khi có một giọng nói trầm khàn lại khiến cô luống cuống, “Sao không nghe thêm một lát nữa?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Độ đang dựa vào cửa.
Đôi mắt của người đàn ông rất sâu thẳm, cả người không nhúc nhích, đứng dựa vào tường lười biếng, nhếch môi cười nhạt, “Tình cảm giữa thanh mai trúc mã đúng là khiến người ta cảm động.”
Ngoài miệng anh nói là cảm động, nhưng trên mặt không hề lộ vẻ cảm động.
Dung Dung nuốt nước miếng, lùi về sau vài bước, vẻ mặt hơi hốt hoảng, “Anh đã nghe thấy?”
“Nghe được sơ sơ.” Giọng của anh rất khàn pha lẫn tức giận, “Em run cái gì?”
“…” Dung Dung lại lùi về sau vài bước, “Tôi khuyên anh nên bình tĩnh, không nên nổi máu ghen như vậy.”
Thẩm Độ bị cô chọc cười, “Vậy em nói xem nên ghen như thế nào?”
“Lúc này anh không nên nổi giận với tôi.” Dung Dung duỗi tay chỉ ra ngoài cửa, “Anh nên đi ra ngoài đánh Từ Bắc Dã một trận.”
Vậy mà Thẩm Độ lại nghe theo, “Được.”
Sau đó, anh xoay người định đi ra sân sau.
Dung Dung cuống cuồng, đây không phải là phim thần tượng trong sáng đâu. Nếu thật sự có đánh nhau, vậy hôm nay cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Hơn nữa, từ nhỏ Từ Bắc Dã đã là học sinh ba tốt*, chắc chắn không thể đánh lại Thẩm Độ dân chơi HKT.
*Học sinh ba tốt: Phong trào được xây dựng nhằm tạo động lực học sinh rèn luyện, phát triển trên 3 tiêu chí: “Đạo đức tốt”, “Học tập tốt”, “Thể lực tốt”.
Vì vậy cô vội vàng hét về phía Từ Bắc Dã vẫn còn đang ngẩn người ở sân sau: “Chạy mau!”
Từ Bắc Dã đang đung đưa xích đu: “?”
Lời của tác giả:
Thẩm Độ: Tôi làm sáng tỏ một chút. Tôi thật sự không phải là dân chơi HKT, là do mẹ tôi cố tình bôi xấu hình tượng thời thiếu niên của tôi, phóng đại lý do từ chối. Bạn học cấp Ba, ra giải thích chút đi.
Tô An: Đúng vậy, xin hãy tin tưởng mắt nhìn người của tôi.
Chúng ta hãy cùng bảo vệ phẩm chất của nam chính!!!
Cùng nhau đếm ngược!!!
Đừng chửi mị!!!
***
Snidel: Trước đó đã giới thiệu qua, nói chung là rất xinh.