Bố mẹ anh vẫn còn ở đây, sao Dung Dung có thể đồng ý ở chung một phòng với Thẩm Độ?
Cô lùi về sau vài bước, bày ra dáng vẻ người phụ nữ trung trinh tiết liệt, sống chết không nghe theo, “Em không đồng ý.”
Thẩm Độ đè vào ấn đường, đầu đau muốn vỡ nứt ra.
Dung Dung lại quan sát căn phòng, không cần nghĩ cũng biết ai là người bài trí căn phòng này.
“Hồi nhỏ có phải anh bị nuôi dạy như là con gái không?” Dung Dung tò mò quan sát khắp nơi, cảm thấy lòng bàn chân mềm mịn bèn cúi đầu nhìn thử, đến cả thảm cũng đã đổi thành màu trắng sữa mịn màng.
Cô biết hồi nhỏ có rất nhiều gia đình muốn nuôi con gái, vì vậy đã nuôi dạy con trai như con gái.
Dù sao vẫn còn nhỏ, người khác cũng không thể nhìn ra giới tính khi mặc váy và thắt bím.
Thẩm Độ lắc đầu.
Không phải bà mẹ nào sinh con trai đều có sở thích này.
Trước giờ chỉ nghe nói đến một số chuyện cũ hồi trẻ của Thẩm Độ từ miệng người khác, nhưng chưa từng thấy qua.
“Vậy hồi nhỏ anh trông như thế nào? Có hình không?”
Thẩm Độ hờ hững nói: “Album ở trong nhà cũ ở thành phố Hoa Kiều.”
Dung Dung thất vọng đáp lại.
Ngược lại, tiếng thở phào của Thẩm Độ rất nhỏ, không thể nghe được.
Chẳng qua bước ngoặt đến quá bất ngờ. Trước giờ ăn cơm, bà Lộ Thư Nhã thần bí lấy mấy quyển album lớn từ trong phòng ra.
“Dì cố tình tới nhà cũ lấy.” Lộ Thư Nhã nhíu mày, “Dung Dung, con muốn xem không?”
Cuốn album rất có cảm giác lâu đời, bìa ngoài đã hơi ố vàng, chính giữa là chữ “Album” Phồn thể mạ vàng rất to.
Đây là album dòng họ. Lúc mở ra trang thứ nhất, Dung Dung không thể nhận ra người trong hình.
“Đây là ông bà nội của Thẩm Độ đã qua đời rất nhiều năm. Còn người này là chú con và bốn người anh em của ổng, lúc đó chụp ở cổng chính trường đại học Hồng Kông đã lâu lắm rồi.” Bà Lộ Thư Nhã kiên nhẫn giới thiệu từng thành viên dòng họ Thẩm trong album cho cô nghe, giọng điệu hoài niệm và nhàn hạ, “Cái này là lúc trở về Hồng Kông, đường phố treo đầy quốc kỳ và hoa dương tử kinh*, tụi dì chụp ở chở đêm Jordan.”
*Hoa dương tử kinh: Còn gọi là hoa móng ngựa hoặc hoa móng bò. Hoa có hình dáng tương tư như hoa phong lan, có mùi thơm hấp dẫn, được coi là quốc hoa của Hồng Kông.
Hoa dương tử kinh (hình minh họa)
Sau khi đến gần thời đại, tất cả đều là hình kỹ thuật số rõ nét, dần dần chỉ còn lại gia đình ba người.
Nguyên quán của nhà họ Thẩm vốn ở Nam Kinh, sau đó cả gia đình mới chuyển tới Quảng Đông.
Những người thuộc thế hệ bố Thẩm đều học tại Hồng Kông. Sau khi tốt nghiệp đại học phải thường xuyên kinh doanh qua lại ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc, ông đã chuyển gần hết sản nghiệp của nhà họ Thẩm đến Tây Cửu Long.
Lúc Thẩm Độ ra đời, thành phố hạng một ở Đại lục đã bắt đầu phát triển mạnh. Bố Thẩm đã từ bỏ cơ hội để Thẩm Độ nhập tịch Hồng Kông, một lần nữa chuyển nhà đến Đại lục.
Bây giờ Hồng Kông tấc đất tấc vàng, sự chênh lệch giàu nghèo khá lớn. Nhiều người dân bình thường chỉ có thể sống trong phòng trọ chưa đến 18 mét vuông.
Kể cả có chính sách sinh con đẻ cái cũng chưa chắc có thể xếp hàng xin được nhà ở công cộng.
Trò chơi đầu tư của giới nhà giàu chỉ là vung tiền, rồi thu về trong chớp mắt.
Có một tấm hình gia đình ba người chụp chung với bối cảnh căn biệt thự rất thu hút tầm mắt của Dung Dung.
Căn biệt thự trên đường Vịnh Nước Cạn nằm sau núi Thái Bình, đôi bờ ngăn cách bởi cảng Victoria.
Bố Thẩm “tậu” căn biệt thự này đã được vài năm, nhưng không thường xuyên ở. Đến hiện tại, giá nhà Hồng Kông tăng lên theo cấp số nhân khiến giá trị của căn biệt thự này này tăng đến chóng mặt, không thể với tới so với vài chục năm trước.
Một triệu tệ một mét vuông, chỉ cần căn nhà này thôi đã đủ để nhà họ Thẩm ăn no cả nửa đời còn lại.
Đây không phải là album dòng họ, đây quả thật là lịch sử gia đình làm giàu.
Từ nhỏ Dung Dung đã sống trong nhung lụa, đời sống vật chất vô cùng sung túc. Lợi thế của việc ăn sung mặc sướng khiến cô có thể đối mặt với các loại cám dỗ vật chất ngoài xã hội, không dễ dàng bị đàn ông lừa gạt.
Chết tiệt, nhưng bây giờ cô lại rung động.
Bà Lộ Thư Nhã thốt lên: “Ấy, lật tới rồi, con mau xem cái này!”
Dung Dung lấy lại tinh thần, nhìn sang chỗ mà bà Lộ Thư Nhã đang chỉ.
Cậu thiếu niên mười mấy tuổi nhuộm quả đầu vàng, ngồm xổm trên bậc tam cấp trước cửa nhà, ngẩn người nhìn bầu trời một góc 45 độ.
Cậu mặc áo thun rách lỗ và quần ống loe, dùng balo làm đệm ngồi lót dưới mông.
“…”
Hiệu ứng thị giác quá lớn, Dung Dung nhất thời không thể tiếp nhận đây là Thẩm Độ.
Thẩm Độ đứng bên cạnh ghế sô pha, nghe thấy vậy cũng đi qua xem thử, sau đó xấu hổ nhắm mắt lại.
Bố Thẩm nhìn thấy hết nét mặt của anh, không nhịn được bật cười, “Lúc đó bố đã bảo sau này lớn lên, con nhất định sẽ hối hận.”
“Lúc đó nó chỉ nghe mấy bài hát gào rên, ngày nào cũng lấy tiền tiêu vặt mua mấy thứ ảo trên mạng. Nó còn lén mua điện thoại dự phòng mà không nói cho dì biết, đặt mật khẩu không cho dì xem, tối nào cũng trốn trong chăn chơi game.” Bà Lộ Thư Nhã tặc lưỡi, tàn nhẫn vạch trần hết chuyện cũ hồi nhỏ của Thẩm Độ, “Hồi đó dì còn tưởng nó yêu sớm, ngày nào cũng lừ đừ, cả người suy sụp. Sau đó dì đến trường của nó, nó không hề yêu sớm, nhưng không biết tại sao rất thích nghe mấy bài tình ca vớ vẩn rồi thầm rơi nước mắt.”
Dung Dung: “…”
Bà Lộ Thư Nhã lại cho cô xem thêm vài tấm.
Nói thật thì mặc dù ăn mặc rất nổi loạn, kiểu tóc cũng rất hoang dã, nhưng khuôn mặt đúng là đẹp trai.
Khôi ngô sáng sủa, dáng người cao ráo, mặc dù không cường tráng như bây giờ nhưng cũng là cậu con trai cao gầy điển hình của thời đó.
Cho dù nổi loạn, nhưng nghe Tô An Ninh nói Thẩm Độ đã làm hotboy học đường suốt ba năm cấp Hai. Sau khi vào lớp 10 chưa được bao lâu, trên diễn đàn trường bỏ phiếu chọn hotboy học đường mới. Ban đầu đám con trai muốn chọn ra một người mới, kết quả là đám con gái đoàn kết sức mạnh, và rồi Thẩm Độ lại được chọn.
Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, khó trách lúc đó Tô An Ninh bị mờ mắt.
Sau này có lẽ đã qua thời kỳ nổi loạn, cuối cùng Thẩm Độ đã chịu mặc đồng phục học sinh, nhuộm lại đầu tóc.
Trong hình tốt nghiệp, Thẩm Độ mặc đồ vest tốt nghiệp, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt vô cảm, cuối cùng đã có chút bóng dáng của hiện tại.
Chẳng qua khuôn mặt còn hơi non nớt, trông nho nhã hơn rất nhiều so với bây giờ.
Quần lót của Thẩm Độ đã bị lột ra sạch, quả thật anh không còn mặt mũi tiếp tục ở lại phòng khách, thế là quay về phòng để trấn tĩnh.
Dung Dung đang định đuổi theo anh lại bị bà Lộ Thư Nhã giữ lại, “Dì và bố nó đã sớm nói với nó sau này gặp người mình thích, con nhất định sẽ hối hận, nhưng nó đâu hề nghe. Nó tự làm tự chịu, con cứ mặc kệ nó.”
Xem xong mấy cuốn album lớn, Dung Dung mới đi tìm Thẩm Độ.
Thẩm Độ đang nằm trên giường, không biết đang nghĩ gì.
Cô đi tới, cúi người ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
Thẩm Độ liếc nhìn cô rồi xoay người đi.
“Đừng xấu hổ, ai mà chẳng có thời kỳ nổi loạn chứ.” Dung Dung cười tít mắt rồi đổi theo hướng của anh, “Có muốn xem thời kỳ nổi loạn của em như thế nào không?”
Thẩm Độ không lên tiếng.
Dung Dung không còn nhớ mật khẩu tài khoản mạng xã hội Renren*, cô đành phải vào QQ đã lâu không dùng.
*Renren: Một trong những mạng xã hội đầu tiên của Trung Quốc ra mắt vào tháng 12/2005 với tên gọi “Xiaonei”, với tư cách là nền tảng tập trung vào học sinh, sinh viên. Nó từng được xem là Facebook của Trung Quốc vì có cùng tôn chỉ mục đích, lại sử dụng cùng màu nền xanh trắng.
Cô mở Qzone lên.
Cô bé nữ sinh mười mấy tuổi đang giữ lấy tóc mái úp nồi chỉ ước gì được chải ngược ra sau, che đi lông mày, che đi đôi mắt, che đi cảm xúc thiếu nữ u sầu. Cô đưa máy ảnh lên cao qua đầu, chụp một tấm trợn mắt từ trên xuống rất thịnh hành vào hồi đó.
Cô còn bĩu môi, đặt một tay bên cạnh gò má định che mặt.
Thẩm Độ bật ra tiếng cười từ cổ họng.
Để làm người đẹp vui vẻ, Dung Dung bắt đầu bán đứng người nhà và bạn bè, “Trong Qzone còn có hình của chị em và Từ Bắc Dã, anh có muốn xem không?”
Có ai ngờ rằng nhạc nền QQ của nữ tổng giám đốc bá đạo Dung Thanh Từ là 《Tang Lễ Hoa Hồng》 của Hứa Tung.
Tất nhiên hai người đó còn đầy phí thường niên kim cương đỏ, chắc là đã quên chuyện này. Tài khoản vẫn còn được gia hạn, bây giờ đã lên VIP 7.
Chữ ký của một người là “Ai nói ăn kẹo mút là có thể quên đi đau thương?”, của người kia là “- Đừng lấy trinh tiết của em ra quyến rũ, em sẽ hối hận”.
Rất khớp với hình tượng cô gái văn chương u sầu và tên côn đồ bất cần đời.
Thẩm Độ sẵn tiện nhìn chữ ký của Dung Dung.
“Khi nổi loạn trở thành trào lưu, mình vẫn nổi loạn.”
“…”
Tâm trạng tốt hơn nhiều.
Mọi người đều sinh sau năm 90, không ai cao quý hơn ai.
Về sau, không hiểu tại sao Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã lại biết chuyện này.
Bọn họ vô cùng giận dữ, đào ra bài hát mà trước đây Dung Dung từng hát trong Changba*, tặng món quà quý giá này cho cô dâu chú rễ trong ngày cưới của Dung Dung và Thẩm Độ.
*Changba: Một app hát Karaoke.
Ca khúc hit 《Bay Lên Giường Người Khác》 của Trầm Kha.
Bài hát được thể hiện bởi Dung Dung – thiếu nữ chưa từng yêu đương nhưng lại có thể hát ra lời chia tay đau khổ và cay đắng trong tình yêu.