Rõ ràng lúc nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng mà chỉ cần hát lên, không có một âm nào đúng với giai điệu. Còn nhớ lúc tiểu học cùng nhau hát, giáo viên âm nhạc bảo cô chỉ cần làm bộ hơi mở miệng là được rồi, không được phát ra âm thanh, sẽ phá hủy hết tất cả. Từ đó về sau, Giang Hạ liền không hát, càng không tham gia bất cứ hoạt động văn nghệ nào.
Về sau lên đại học, làm việc đến bây giờ, cố gắng không tham gia cá cuộc tụ hội như này. Cô có thể đẩy liền đẩy, không thể thì ngồi trong góc, cố gắng không để người ta chú ý làm một người nghe.
Hạ Bạch Tuyết thấy bộ dáng Giang Hạ không muốn hát, càng cao hứng hơn. Chen đến bên cạnh Giang Hạ kéo cô lên. Hơi hưng phấn nói: “Làm việc sắp được hai năm, còn chưa từng nghe qua quản lý Giang hát, hôm nay bất luận thế nào cũng phải hát, mọi người nói có đúng không?”
Mọi người đồng ý, vỗ tay rầm rầm.
Giang Hạ không vui kéo tay Hạ Bạch Tuyết ra, “Ngại quá các vị, mấy ngày nay cổ họng tôi bị viêm, thực sự không thể hát.”
Nhưng mà cớ này vừa rồi Trình Dật Tu đã dùng rồi, dù gì anh còn hát một bài. Cô không thể nói không hát, như vậy là không nể mặt. Có vài người nháo phối hợp với Hạ Bạch Tuyết kéo cô lên gần máy.
“Nhanh lên hát một bài, quản lý Giang muốn hát bài nào, tôi bật giúp cô.”
Hạ Bạch Tuyết nhân cơ hội đem micro nhét vào trong tay cô, rõ ràng là không hát không được. Hứa Lôi cũng không biết chuyện cô không biết hát, cho nên cũng theo mấy người kia ồn ào. Làm Giang Hạ muốn cầu cứu cô ấy không thành.
Thấy Giang Hạ một lúc lâu cũng chưa nói hát bài gì, có người tự chủ trương bật bài tình yêu thay đổi. Bắt đầu nhạc dạo, Giang Hạ biết lúc này mặt mũi bị mất sạch.
Dù sao cũng mất mặt, vậy thì kệ đi, không biết hát cũng không phạm pháp!
Giang Hạ không từ chối nữa, nắm chặt micro, nhìn chằm chằm phụ đề. “Đã từng chần chừ…” Vừa mới hát bốn chữ, liền không đuổi kịp, Giang Hạ lúng túng dừng lại. Sau đó mới tiếp tục hát: “Đã từng ở bao nhiêu khách sạn…” Vẫn lại như cũ, dừng lại.
Có lẽ vừa rồi Giang Hạ từ chối cho nên mọi người hiếu kỳ với giọng hát của cô, lúc khúc nhạc dạo vang lên, toàn bộ phòng đều yên tĩnh lại. Cho dù Giang Hạ hát rất nhỏ, mọi người vẫn nghe rõ ràng.
Hứa Lôi thấy thế, tìm kiếm micro để cứu. Bài trước là Trình Dật Tu hát, cho nên Hứa Lôi nhìn trước mặt bàn anh, thấy micro quả nhiên là ở chỗ đó, vừa định duỗi tay lấy, micro liền bị Trình Dật Tu cầm trong tay. Nhưng mà anh vừa mới cầm lấy, liền bị một người khác cướp đi.
“Tình cảm vừa lướt qua, vẫn cảm thấy trân quý, làm cho ngày ngày trôi qua đều khó quên…” Đột nhiên giọng lớn vang lên, dời đi sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy Chu Sâm ở bộ phận bảo vệ cầm microphone, chăm chú hát.
Mặc dù anh ta cũng không hát đúng giai điệu, nhưng giọng anh ta lớn, che phủ hoàn toàn giọng của Giang Hạ.
Lúc Giang Hạ lúng túng muốn đào cái hố chui xuống, Chu Sâm kịp thời cứu cô, làm cô cảm kích.
Bài hát kết thúc, mọi người rất nể tình vỗ tay. Giang Hạ cười cảm kích với Chu Sâm, nhưng mà phòng quá mờ, chắc là anh ta không nhìn thấy rõ.
Hạ Bạch Tuyết vẫn đứng ở bên cạnh Giang Hạ, cho nên lúc Giang Hạ hát xong cô ta tiếp nhận micro, cười đùa nói trong micro: “Quản lý Giang và quản lý Chu phối hợp rất tốt, quả thực chính là sắt cầm hòa hợp (ý chỉ vợ chồng hòa hợp)!”
Mẹ kiếp, không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng! Nếu bây giờ trong tay Giang Hạ có quả táo, có khả năng sẽ nhét vào trong miệng Hạ Bạch Tuyết.
Không nghẹn chết cô ta thì cũng bịt mồm cô ta lại!
Giang Hạ ngồi trở lại bên cạnh Hứa Lôi, Hứa Lôi còn đang nghiên cứu vừa rồi Trình Dật Tu cầm micro là có dụng ý gì. Anh cũng muốn cứu Giang Hạ sao?
Kế tiếp không có ai để Giang Hạ hát tiếp, Hạ Bạch Tuyết độc chiếm, hát liên tiếp mấy bài của Lưu Nhược Anh, mặc dù Giang Hạ không muốn thừa nhận, nhưng mà cô ta hát rất tốt, quăng mình mấy con phố.
ầm ĩ liên tục đến gần mười hai giờ, lão Mã mới lên tiếng tan cuộc. Dù sao ngày mai tất cả mọi người còn phải đi làm.
Đại bộ phận đang ngồi đều ở lại ký túc xá, cho nên vài người cùng nhau ngồi xe trở về. Hứa Lôi uống hơi nhiều, Giang Hạ nhờ đồng nghiệp ký túc xá đưa cô ấy trở về. Mình chuẩn bị gọi xe.
Từ trước đến nay tính tình lão Mã luôn cẩn thận, thấy còn mấy cô gái. Kiên quyết không cho mấy cô gái tự mình gọi xe về nhà, sắp xếp đồng nghiệp nam hộ tống.
Trình Dật Tu lái xe tới, hơn nữa chỉ có anh không uống rượu. Cho nên lão Mã bảo anh đưa mấy người về, trong đó có cả Giang Hạ và Hạ Bạch Tuyết.
Trình Dật Tu xin lỗi nói: “Phía sau em còn có đồ, chỉ có thể đưa một người về.” Sau đó nói thêm một câu: “Tôi ở gần công viên Bình Hồ, ai thuận đường thì cùng đi.”
Công viên Bình Hồ? Giang Hạ cũng ở gần công viên Bình Hồ, nhưng mà cô không muốn ngồi xe anh. Hai người không quá quen ngồi cùng một xe thật sự hơi lúng túng, tựa như lúc bọn họ đến.
Hơn nữa Trình Dật Tu nói chuyện như thế, cô gái nhà không ở gần công viên cũng không thể không xấu hổ bảo anh đưa về.
Chỉ có Hạ Bạch Tuyết cao hứng nói: “Anh Dật Tu, vậy anh đưa em về một đoạn, nhà em cách Bình Hồ không xa!”
Giang Hạ yên lặng trợn trắng mắt, cô nhớ rõ nhà họ Hạ ngược hướng với công viên Bình Hồ mà.
Lúc này Chu Sâm cũng đứng bên cạnh Giang Hạ, xấu hổ mà tỏ vẻ muốn đưa cô về.
Lão Mã thấy thế, nói: “Vậy là được rồi, hai người các cậu chịu trách nhiệm đưa tiểu Giang tiểu Hạ về nhà đi!” Nói xong lại đi sắp xếp cho mấy cô gái khác.
Trình Dật Tu nghe vậy, hướng về phía Giang Hạ nhìn lướt qua. Nói là đi lấy xe, liền rời đi.
Chu Sâm thấy Giang Hạ không phản đối mình đưa cô về nhà, gãi gãi đầu, nói với cô: “Vậy tôi đến bên kia đường đón xe.” Nói xong cũng nhanh chóng chạy đi, rất sợ Giang Hạ nói không cần.
Vào lúc này rất khó bắt taxi, lúc Trình Dật Tu lái xe từ bãi đậu xe đi tới, Chu Sâm còn chưa gọi được xe.
Xe két một tiếng dừng trước mặt Giang Hạ. Hạ Bạch Tuyết vui vẻ mở cửa xe, vẫy tay tạm biệt với mọi người.
“Tôi và anh Dật Tu đi trước, mọi người đi đường nhớ cẩn thận!” Giọng nói ngọt đến chết người.
Giang Hạ lộ ra khuôn mặt tươi cười, phất tay tạm biệt. Xe cạch một tiếng rời đi.
Đầu đường nhiều người đang đợi xe, lúc Giang Hạ nhìn về phía Chu Sâm, vừa vặn xe Trình Dật Tu cũng đến đầu đường.
Cô tựa hồ trông thấy cửa sổ xe… Tất cả đều mở ra? Nhớ tới Hạ Bạch Tuyết mặc bộ váy rất mỏng, trong lòng im lặng cầu phúc cho cô ta.
Cuối cùng Chu Sâm cũng gọi được xe, tới đón Giang Hạ rời đi. Một người ngồi cạnh ghế tài xế, một người ngồi ở ghế sau.
Đêm nay Giang Hạ uống hơi nhiều ly bia, xe vừa khởi động, liền buồn ngủ. Sau khi Chu Sâm hỏi địa chỉ nhà cô nói cho lái xe, thấy bộ dáng cô không thoải mái, nói: “Nếu mệt thì cô ngủ trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”
Giang Hạ khoát tay nói không cần, “Đúng rồi, lúc hát cảm ơn anh.”
Chu Sâm cười nói: “Vừa đúng lúc bài hát đó là bài tôi thích nhất, cho nên nhịn không được lấy micro.”
Giang Hạ không ngốc, biết rõ anh ta nói như vậy là cho cô mặt mũi. “Bất kể nói như thế nào, vẫn cảm ơn anh, nếu không ngũ âm của tôi không được đầy đủ, sẽ hành hạ lỗ tai của mọi người.”
“Tôi hát cũng không đúng giai điệu.”
“Tôi cảm thấy được anh hát rất tốt.”
…
Bình thường Chu Sâm và Giang Hạ tiếp xúc không nhiều, nhưng mà biết nhau đã lâu, cho nên hai người nói chuyện còn tính vui vẻ. Đến khu nhà Giang Hạ ở, Chu Sâm kiên trì muốn đưa cô đến tận nhà. Tiểu khu cũ đèn đường đều đã hỏng bảy tám cái, trên đường cũng không có người đi đường. Giang Hạ cũng hơi nhát gan, vì thế đồng ý.
Chu Sâm đưa Giang Hạ đến tầng sáu, thấy cô vào cửa mới rời đi. Xe vừa rồi vẫn còn đợi ở tiểu khu, cho nên khi anh đưa người về nhà, liền nhanh chóng trở về.
Lúc Trình Dật Tu trở về, vừa lúc gặp Chu Sâm lên taxi rời đi.
Anh đem xe đỗ xong, dựa vào cửa xe rút một điếu thuốc. Sau đó mở cửa sau xe, đem vài hộp giấy bên trong ném xuống đất, dùng chân đạp dẹp, ném vào thùng rác cách đó không xa.
*****
Ngày hôm sau, Giang Hạ ngủ quên, vì vậy hủy bỏ chạy bộ sáng sớm. Nấu cho mình một tô mì trứng gà, kết quả là bỏ muối quá nhiều, mặn không thể cho vào miệng, chỉ có thể vứt vào thùng rác.
Từ nhỏ Giang Hạ được ba mẹ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, nhưng mà người nhà cô không có tài nấu nướng trời cho. Mẹ Giang ở trong phòng bếp còn không phân biệt được đâu là đường đâu là muối, mặc dù ba Giang làm, nhưng mà một đĩa rau cải xào cũng có thể bị ông xào cháy. Cho nên từ nhỏ Giang Hạ đã có khát vọng tài nấu nướng của mình tốt, tự làm đồ ăn ngon cho mình. Năm ấy mười bốn tuổi, thừa dịp ba mẹ không ở nhà, muốn cho bọn họ một kinh ngạc, theo sách nấu ăn nấu, kết quả là thiếu chút nữa thiêu hủy toàn bộ phòng bếp. Từ đó về sau phòng bếp thành cấm địa của cô.
Cho nên tài nấu nướng của cô đến nay vẫn dừng lại ở mức có thể đem đồ ăn nấu chín. Còn hương vị… Không thể yêu cầu quá cao.
Sau khi đổ sạch mì, Giang Hạ lấy vài miếng bánh mì ăn tạm. Nhìn thời gian không còn sớm, liền thu dọn đồ ra cửa đi làm.
Lúc xuống tầng năm, cô vẫn nhìn chằm chằm cửa chính căn hộ kia, đương nhiên là không nhìn thấy được gì.
Hôm nay sảnh yến hội có tiệc mừng, Giang Hạ vào khách sạn liền bắt đầu bận rộn.
Sảnh yến hội có không đến mười nhân viên. Bởi vì không phải mỗi ngày đều có tiệc rượu, đương nhiên khách sạn sẽ không nuôi nhiều người rảnh rỗi. Mỗi lần có yến hội lớn, nhân viên đều là vấn đề lớn. Cho nên sáng sớm hôm nay Giang Hạ liền vội vàng đến mỗi bộ phận mượn người, sau đó sắp xếp nhân viên làm việc. Tiệc rượu có tổng cộng tám mươi hai bàn, gần tới mười giờ, khách hàng đột nhiên gọi điện thoại tới tăng thêm bốn bàn.
Sảnh yến hội có thể bày tám mươi bàn đã là cực hạn, nhiều hơn hai bàn đã phải nghĩ cách nhét vào. Bây giờ lại thêm bốn bàn, chắc chắn là bày không được.
Giang Hạ chỉ có thể mang người đem phòng họp liền sảnh yến hội mở ra, di chuyển bàn hội nghị đi, gỡ cửa ra.
Cửa không phải là cửa bình thường có thể kéo đẩy, mở ra rất dễ. Mà là cửa cố định, chỉ cần bỏ ốc vít là có thể mở ra. Vì vậy lại gọi nhân viên bộ phận công trình đến hỗ trợ, lại sắp xếp người đi kho hàng chuyển bàn ghế. Lúc rảnh rỗi, sớm đã qua giờ ăn cơm.
Giang Hạ xem chừng bây giờ đi đến nhà ăn nhân viên chắc cũng không còn gì, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc kiếm chút đồ ăn vặt. Vừa tới hành lang đã nhìn thấy Chu Sâm xách túi to từ lối đi nhân viên tới gần.
“Quản lý Giang!” Chu Sâm gọi cô.