• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hôn lễ một tháng, Giang Hạ phát hiện mình thay đổi rồi.

Đầu tiên là thời gian thức dậy lùi lại vô thời hạn. Cô nhớ từ nhỏ cô đã theo cha dậy sớm chạy bộ, quen biết Trình Dật Tu không có thức dậy quá bảy giờ. Nhưng hôm nay lúc cô mở mắt ra, đã chín giờ rồi.

Sau đó bắt đầu vô cớ bỏ bê công việc, tuy nhiên cô là bà chủ, có đi hay không cũng không có ai quản. Nhưng mà cô cảm thấy như vậy không được tốt, cảm giác như mình là sủng vật mà Trình Dật Tu nuôi dưỡng, cả ngày ngoại trừ ăn cơm ra thì ngủ ở trên giường… Vẫn lại là hai người ngủ, như vậy quá hoang dâm rồi!

Nhéo nhéo thịt bên hông, Giang Hạ xoay người rời giường. Không được, cứ tiếp tục như vậy cô sắp biến thành heo rồi! Cô muốn phản kháng!

Kéo lê dép lê đi xuống phòng bếp, phát hiện không thấy Trình Dật Tu, trái lại bữa sáng trên bàn đã làm xong. Cô lại đi đến phòng vệ sinh, vẫn không có ai. Cô nhìn ra ngoài sân, cũng không thấy bóng dáng anh.

Kỳ lạ, sáng sớm mà anh chạy đi đâu rồi?

Bụng kêu một tiếng, Giang Hạ nhìn bữa sáng phong phú ở trên bàn. Cuối cùng không chống lại được sức hấp dẫn của mỹ thực, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị ăn uống no say rồi thảo luận với Trình Dật Tu về nhân sinh, về chuyện tự do!

Giang Hạ ăn được một nửa, Trình Dật Tu đã trở lại. Anh mặc áo và quần thể thao màu bạc, ngực đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, tóc cũng ẩm ướt rơi xuống trán.

Thật là gợi cảm chết người. Giang Hạ nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt không nhìn anh nữa.

Anh hôn lên trán Giang Hạ, “Sao không ngủ thêm một lúc nữa, sớm như vậy đã dậy rồi à.”

Giang Hạ không trả lời vấn đề của anh, xé bánh xừng bò nhét vào trong miệng. Hỏi ngược lại anh: “Anh đi đâu vậy?”

Trình Dật Tu cầm khăn chuẩn bị vào phòng tắm tắm, “Thấy em chưa dậy, anh đi chạy một vòng.”

Giang Hạ thản nhiên a một tiếng, “Vì sao không gọi em đi cùng?”

Trình Dật Tu nghe ra được giọng nói của cô không bình thường, xoay người trở lại cạnh bàn ăn, “Không phải là anh sợ em vất vả sao, cho nên muốn em ngủ thêm một lát.”

Anh không nói vất vả thì không sao, vừa nói đến Giang Hạ lại tức giận. Sau khi kết hôn cô mới phát hiện hóa ra trong tủ quần áo ở trong phòng có giấu một cái thùng, một thùng áo ngủ gợi cảm! Nói cho oai là đưa quà tặng cô, nhưng thực ra cô mới là quà, cái thùng đó chỉ là đồ đóng gói quà tặng mà thôi!

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói à? Vì sao em lại không dậy nổi, không phải là đều tại anh sao.” Nói xong cô đứng dậy, nhéo thịt trên eo mình, “Anh nhìn xem bây giờ em đã béo thành như vậy, không phải là anh cố ý muốn nuôi em thành người mập, sau đó có lý do vứt bỏ em đấy chứ?”

Giang Hạ nhất thời kích động, cho nên quên mất mình vẫn mặc đồ ngủ bằng lụa đen bên trong. Mấy ngày nay đúng thật là cô béo lên, so với thon thả lúc trước, Trình Dật Tu thích cô bây giờ hơn. Ừm… Xúc cảm đặc biệt tốt. Nhìn lụa đen hiện ra, trong lòng anh lại bốc lửa, căn bản không nghe được cô đang nói cái gì. Bắt đầu cởi quần áo của mình.

Giang Hạ thấy vậy sợ hãi lùi về phía sau hai bước. “Không phải là anh muốn đi tắm sao?”

Anh cởi tất cả trói buộc xuống đất, đi tới gần cô. “Đúng là tắm rửa, nhưng mà em tắm cùng anh.” Dứt lời khiêng người lên vai, đi vào nhà tắm.

Lúc trước trang trí anh cố ý mua phòng tắm lớn xa hoa, uyên ương hí thủy gì đó, anh chờ mong đã lâu…

Không biết qua bao lâu, Giang Hạ từ bồn tắm đi ra, đã toàn thân vô lực, lại được anh ôm đưa về giường.

Nhớ đến mấy giờ trước mình còn nói muốn phản kháng cuộc sống như vậy, chưa được bao lâu mình đã mất mặt rồi. Vì thế Giang Hạ nhìn anh lại cảm thấy không vừa mắt, phồng má không để ý tới anh.

Trình Dật Tu biết hôm nay cô kìm nén tức giận, nhưng không biết vì sao cô tức giận. Buổi tối hai người xem tivi anh ôm vai cô hỏi: “Hạ Hạ, em làm sao vậy, mất hứng thì cứ nói với anh, đừng kìm nén mà hại tới thân thể.”

Giang Hạ lườm anh một cái, “Em nói anh có thể làm được sao?”

“Đương nhiên, trong nhà này em là lão đại.”

“Được!” Giang Hạ đứng dậy. “Nếu em là lão đại, hôm nay em sẽ lập gia quy!”

Nói xong cô chạy đến thư phòng mang giấy bút tới, nằm sấp trên bàn trà viết lên giấy. Trình Dật Tu muốn nhìn xem cô viết cái gì, nhưng cô lấy tay che lại không cho anh nhìn.

Không dễ dàng gì cô mới viết xong, nhìn chữ viết trong tờ giấy, không nhiều lắm, chỉ có ba điều, nhưng làm mặt Trình Dật Tu đen lại.

Trên giấy viết thế này: Tiêu đề - - gia quy.

Điều thứ nhất, căn cứ theo mục đích tương thân tương ái, hai bên vợ chồng cần phải chung sống hòa thuận, dựa theo nguyên tắc thông cảm lẫn nhau. Bắt đầu từ ngày hôm nay, sinh hoạt vợ chồng không vượt quá ba lần một tuần.

Điều thứ hai, lúc mà nữ vương không đồng ý, có thể hủy bỏ cơ hội ba lần đó.

Điều thứ ba, gia quy đã nói rõ hai điều trên, nếu sửa đổi hoặc gia tăng bất cứ lúc nào, toàn bộ sẽ dựa vào biểu hiện mà định.

Phía dưới là chữ ký mà Giang Hạ đã ký, mà Trình Dật Tu đang cầm bút trong tay, bị Giang Hạ ép ký tên lên đó.

Vẻ mặt anh đau khổ, “Hạ Hạ, có phải em không thích anh rồi không?”

Giang Hạ cổ vũ hôn lên mặt anh một cái, “Sao lại có chuyện đó được, vì yêu anh em mới làm ra gia quy, tiết kiệm anh có hiểu không.”

Trình Dật Tu: …

Nhưng mà cũng quá ít rồi, bảo anh sống thế nào? Dưới sức ép của nữ vương, cuối cùng vẫn phải ký tên lên gia quy.

Vào ban đêm, Giang Hạ chỉ dựa vào gia quy mà thoải mái ngủ ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, chạy quanh Bình Hồ hai vòng mới trở về, cảm giác cả người đều rất thoải mái.

Quả nhiên, cuộc sống tốt đẹp là cần tranh thủ.

Nhưng mà Trình Dật Tu lại không tốt như vậy, lúc này vừa mới kết hôn một tháng đã bị khắc chế, sau này anh sống làm sao? Cả đêm ngủ không ngon, cân nhắc xem làm sao xuyên qua lỗ hổng của gia quy.

Sáng nay anh không chạy bộ, lúc rời giường còn không có tinh thần. Lúc Giang Hạ trở về anh đã làm xong bữa sáng, đang đợi cô trở về ăn cơm. Cơm nước xong thu dọn liền đi ra khỏi nhà đi làm.

Giang Hạ biết anh vì chuyện gia quy mà bực tức, đúng là một tuần ba lần không ít mà. Cô đã lên mạng tra, tần suất như vậy là khỏe mạnh nhất, nhiều hơn là hại thân.

Sau khi lên xe Giang Hạ thưởng cho anh một nụ hôn, nhưng bộ dáng của anh không hứng thú, tùy ý đụng môi rồi rút lui. Lại giải thích thêm: “Sau này chưa đến giao nộp thuế, em đừng hôn anh, nhỡ đâu anh không kìm nén được, chỉ có ba lần mà cũng bị hủy bỏ, chẳng phải là thiệt thòi lớn à.” Nói xong anh khởi động xe, lại bổ sung thêm: “Cũng không cần tiếp xúc tay chân, em có biết, anh khẽ đụng vào em là sẽ không kìm nén được.”

Giang Hạ: …

Trình Dật Tu vẫn duy trì trạng thái như vậy, mãi đến ngày giao nộp thuế, sớm hôm nay anh lại không an phận quấn lấy cô, suy nghĩ đến hai ngày nay anh vẫn tuân thủ gia quy, biểu hiện rất tốt, cho nên Giang Hạ nhiệt tình khen thưởng anh một phen. Đúng là càng về sau thế cục cô không khống chế được rồi. Anh thật sự đem ích lợi phát huy đến mức lớn nhất, thời gian một lần gấp ba ngày thường!

Vì thế Giang Hạ xuống giường lại tăng thêm một điều vào gia quy - - mỗi lần không vượt quá nửa tiếng.

Đối với chuyện này Trình Dật Tu cũng không có ý kiến, Giang Hạ lại cực kỳ vui mừng, nghĩ thầm anh quả nhiên vẫn đau lòng vì mình. Nhưng mà vài ngày tiếp theo, cô bắt đầu từ từ cảm nhận được có chuyện không đúng.

Trước kia không có việc gì thì anh lại hôn nhẹ cô, động tay động chân, mà lúc này ngay cả ôm cũng không có. Nhưng không thể trách anh, bởi vì gia quy là do cô định ra. Nhưng chuyện này còn chưa tính, Giang Hạ phát hiện ngày giao nộp thuế anh cũng chủ động bỏ qua.

“Vì sao?” Giang Hạ hơi ấm ức nghĩ, không phải là anh ghét bỏ mình rồi đấy chứ?

Nhưng anh càng ấm ức hơn, “Nửa tiếng, anh sợ đến lúc đó không kìm nén được, cố gắng kìm nén sẽ cực kỳ hại thân thể. Chúng ta còn chưa có đứa bé, nhỡ đâu anh nín hỏng thì làm sao bây giờ? Haizz, thôi, vẫn nên đi ngủ đi.”

Giang Hạ: …

Buổi tối đó, Giang Hạ ngủ không được ngon. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, nhìn dưới chăn đã thành cái lều nhỏ, cắn cắn môi, dán chặt vào người anh. Đùi lại cố ý để trên eo anh. Nhưng mà bộ dáng anh giống như là chưa tỉnh, vì thế càng lớn mật cho tay vào trong chăn.

Kỳ thật Trình Dật Tu đã sớm tỉnh dậy, chỉ vì để Giang Hạ chủ động xé bỏ gia quy, anh không thể không cắn răng chịu đựng. Đương nhiên khi tay cô chạm vào, anh không nhịn được muốn hừ một tiếng.

Anh vốn tưởng rằng khi kết hôn là có thể muốn làm gì thì làm, mà lúc này lại phải chịu đựng dày vò, haizz, sao anh lại mệnh khổ như vậy?

Giang Hạ đỏ mặt chủ động hồi lâu, anh lại không có một chút tỉnh lại. Cô nhụt chí thu tay lại. Cô chỉ nói là muốn anh kìm nén mà thôi, cũng phải là muốn anh cấm dục!

Lại qua hai ngày, ngay cả lúc ngủ Trình Dật Tu cũng không ôm cô nữa. Hỏi nguyên nhân, anh đúng tình hợp lý mà nói: “Anh sợ nhịn không được!”

Giang Hạ: …

Hai ngày tiếp theo, nụ hôn buổi sáng cũng không có.

Ngay lúc Giang Hạ không kìm nén nổi, hôm nay Trình Dật Tu đi chạy về liền chui vào phòng tắm tắm, bảo cô lấy giúp khăn và quần áo.

Giang Hạ tìm quần áo xong đi đến gần phòng tắm, phát hiện cửa phòng tắm hơi mở, theo vị trí của cô có thể thấy rõ ràng quang cảnh bên trong.

Giữa hơi nước, bắp thịt trên lưng người đàn ông đặc biệt cứng rắn, thắt lưng nhỏ hẹp có lực, còn có cặp mông rắn chắc và bắp đùi thon dài…

Tim Giang Hạ đập nhanh hơn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, dưới chân giống như mọc rễ không muốn rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, anh xoay người lại, cười híp mắt với cô.

“Hạ Hạ, kì lưng giúp anh!”

Lý trí Giang Hạ tồn tại chưa đến ba giây, sau đó ném quần áo trong tay, dưới ánh mắt mê hoặc của anh, bước vào phòng tắm.

Một giây sau trong tay cô là khăn tắm. Cô nhìn anh dơ tay lau nước trên mặt, gợi cảm muốn chết. “Vất vả cho em rồi, trên lưng anh rất ngứa.”

Giang Hạ: …

Chỉ suy nghĩ chưa đến một giây, cô ném khăn xuống, ôm cổ anh nhảy vào lòng anh, hai chân để lên eo anh.

“Trình Dật Tu, anh dám mê hoặc em!”

Ngày hôm sau, Giang Hạ chủ động xé bỏ gia quy. Trải qua kinh nghiệm mấy ngày nay, cô cảm nhận được chuyện đó là một loại phương thức làm tăng tình cảm vợ chồng, chuyện đó… Rất quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK