• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Thời Phân nghẹn một bụng tức về đến nhà, Hạ Bạch Tuyết thấy bà trở về, thân mật nghênh đón. “Mẹ đã trở về.” Vừa nói vừa thay bà lấy dép từ trong tủ giày ra.

Từ mẹ này làm Liễu Thời Phân đau buồn, con ruột hận bà, đều gọi bà bằng tên. Người sinh ra từ trong bụng người khác, lại vui vẻ gọi bà là mẹ.

“Mẹ đã nói với con rồi, rốt cuộc con có ghi nhớ trong lòng không? A Tu sắp kết hôn rồi con có biết không, cứ như vậy, sớm muộn gì hai chúng ta cũng phải cút ra khỏi cái nhà này!”

Hạ Bạch Tuyết ngồi xổm xuống đất thay bà đổi giày, nghe vậy trong mắt lộ ra hận ý. Lúc đứng dậy, trênmặt có chút áy náy. “Mẹ, thực xin lỗi. anh Dật Tu không thích con, con đã cố gắng…”

“Cố gắng?!” Liễu Thời Phân tức giận nói, “Hai đứa làm việc chung ở một khách sạn, đây là điều kiện tốt cỡ nào, nhưng mà con đã hẹn được nó một lần chưa? Chính xác là không được, chỉ cần quá chén liền kéo lên giường, mẹ không tin nó có thể giữ được!”

Hạ Bạch Tuyết cúi đầu tay siết chặt vạt áo, “Con biết rồi mẹ, con sẽ thử lại lần nữa.”

Liễu Thời Phân tức giận đi lên lầu, Hạ Bạch Tuyết ở dưới lầu nhìn bóng lưng bà, trong mắt đều là hận ý, bộ dáng nhu thuận vừa rồi sớm đã không còn tồn tại.

**************************

Sáng sớm, Giang Hạ bị quấy nhiễu mà tỉnh lại. Nhìn đồng hồ mới hơn năm giờ, cô trừng mắt với người bên cạnh.

“Sáng sớm anh làm sao đấy, em còn chưa ngủ đủ mà.”

Trình Dật Tu nửa đè trên người cô cọ xát. “anh ngủ không được, sáng sớm nó tỉnh liền không an phận. Làm sao bây giờ?”

Giang Hạ tức giận lật người, quay lưng về phía anh tiếp tục ngủ. Tối hôm qua bởi vì cô cố gắng kiên quyết từ chối, cho nên anh không thực hiện được. Nhưng mà sáng sớm liền đáng ghét, anh không biết rằng trên đời này có người thích nhất là tức giận khi rời giường sao? Nếu ngủ không ngon, cô có thể đạp anh từ tầng năm xuống tầng một đó!

Nhưng mà Trình Dật Tu giống như bạch tuộc, bám chặt vào lưng cô. cô quay lưng về phía anh, càng làm anh dễ dàng thực hiện được. Hai cánh tay sớm đã không an phận chui vào bên trong áo ngủ của cô, ghé vào tai cô nhỏ giọng mê hoặc.

“Hạ Hạ, em thật thơm.” nói xong chui vào cổ cô, mạnh mẽ dùng mũi cọ cô. Giang Hạ bị anh cọ nên ngứa ngáy, buồn ngủ cũng chạy mất. Tức mà không biết nói sao, đưa tay ra sau lưng cầm chỗ đó của anh, hung dữ nói: “Có tin bây giờ em bẻ gãy nó không, một lần vất vả là cả đời nhàn nhã đấy!”

Trình Dật Tu dựa vào gối, trong mắt tràn ngập ý xuân. “không tin.”

Giang Hạ xoay người đối mặt với anh, tay cũng dùng sức. Sau đó… Sau đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ vừa đau khổ vừa hưởng thụ.

Từ trước đến nay giọng nói của anh không có sức chống cự với cô, đặc biệt là trong tình huống bị anhmê hoặc.

“Hạ Hạ, còn muốn…”



một buổi sáng này, Giang Hạ mới phát hiện, rốt cuộc mình cũng có tiềm lực hóa thân thành sói.

Bởi vì buổi sáng ầm ĩ một phen, bữa sáng Giang Hạ cũng không kịp ăn vội vàng đến nhà hàng. Hôm nay Trình Dật Tu cũng phải đến khách sạn làm, cho nên không kịp đưa cô đi, giúp cô gọi xe mới yên tâm đilàm.

trên đường di động Giang Hạ vang lên, thật bất ngờ, là Cố Vân Thành gọi tới. cô do dự mấy giây, nhận nghe điện thoại.

Điện thoại vừa mới nhận, Cố Vân Thành liền nói: “Giang Hạ, hôm nay em có thời gian gặp mặt không? anh có một số việc muốn nói với em.” anh ta nói rất nhanh, giống như là có chuyện gì khẩn cấp muốn nói với cô.

Giang Hạ không nghĩ ra được anh ta có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng mà thấy bộ dáng anh ta vội vàng, nói: “Hôm nay tôi phải đi làm, thời gian nghỉ trưa có thể chứ?”

“Có thể.” Cố Vân Thành nói, “Buổi trưa anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

Giang Hạ nói được rồi tắt điện thoại, nghĩ tới gần đây cô không gặp Cố Vân Thành, anh ta tìm mình có chuyện gì nhỉ?

Vừa tới nhà hàng, điện thoại lại vang lên. Là ba Giang gọi điện tới. Giang Hạ nhận máy gọi một tiếng ba.

“Hạ Hạ à, Tu Tu đã trở về chưa?” Ba Giang ở đầu bên kia điện thoại hỏi.

Giang Hạ nói quanh co, cuối cùng lúng túng, “anh ấy ạ, nửa đêm hôm qua anh ấy mới trở về rồi ạ.”

“Trở về là tốt rồi, ba mua hai con gà ở trong thôn, đang lo trở về không làm được. Nếu thằng bé đã trở về thì không lo, con nói với Tu Tu một tiếng, ngày mai ba mẹ về nhà.”

Giang Hạ buồn bực, “Ba mẹ trở về sao lại phải nói với anh ấy? Con mới là con gái của hai người.”

Bên kia ba Giang cười ha ha không ngừng, “nói cho con thì có ích lợi gì, con biết làm gà xào cay không?”

Giang Hạ: …

Sau khi dặn dò ba Giang đi đường cẩn thận, Giang Hạ mới tắt điện thoại. Suy nghĩ một lát, lại gọi cho Trình Dật Tu. Vốn là bọn họ nói buổi chiều đi xem nhà mới sửa, bây giờ cô hẹn với Cố Vân Thành, chỉ sợ đi không kịp.

Sau khi Trình Dật Tu biết Cố Vân Thành hẹn cô, liền nói: “anh cũng muốn đi.”

“anh đi làm gì? Hơn nữa không phải là anh muốn đi xem nhà sao, đã hẹn với công ty lắp đặt rồi, như vậy không được tốt lắm.”

Trình Dật Tu rầu rĩ ừ một tiếng, “Vậy sau khi em đến gửi địa chỉ cho anh, xem nhà xong anh đi đón em.”

Giang Hạ cười rộ lên, “Này, anh không cần phải để mắt như vậy, anh ta chỉ nói chút chuyện với em mà thôi. Chắc đợi anh xem nhà xong em đã quay về nhà hàng rồi.”

Trình Dật Tu không thuận theo, “Mặc kệ, em gửi địa chỉ cho anh.”

“Được được được, gửi cho anh.” Nếu như anh làm nũng, Giang Hạ sẽ không có một chút sức chống cự.

*********

Lúc một giờ, Cố Vân Thành đúng giờ gọi điện đến, hẹn cô gặp mặt ở quán cà phê cách nhà hàng khôngxa.

Bởi vì rất gần, đi bộ chỉ chừng mười phút, cho nên Giang Hạ che ô đi đến đó. Hôm nay rất nóng, đanglà giữa trưa cho nên trên đường không có nhiều người. Đến giữa trưa Giang Hạ cũng không ra khỏi phòng làm việc, ngồi điều hòa mát rượi, đi ra mới biết năng lượng mặt trời nướng chín cô. Lúc đi qua một tiệm bánh ngọt, nhịn không được vào mua một cây kem ốc quế. Lúc ra tiệm bánh ngọt lại đụng phải một người, làm rớt cây kem trong tay cô. Nhưng mà người kia một câu xin lỗi cũng không nói, trực tiếp rời đi.

Giang Hạ muốn gọi anh ta lại, nhưng mà người đã đi xa. Chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo, quay vào tiệm mua cây kem khác. Vừa ăn kem vừa đi đến quán cà phê, Cố Vân Thành đã ở đó chờ cô. Nhìn thấy cô rất lịch sự đứng dậy.

Giang Hạ vừa mới ăn xong kem, trên tay còn dính bẩn, bỏ túi xách trong tay xuống nói xin lỗi với anhta: “Ngại quá, tôi đi toilet trước.”

Rửa tay xong trở về, lại phát hiện cách vị trí Cố Vân Thành ngồi không xa, là một người đàn ông mặc áo T-shirt màu đen. Người đàn ông ăn mặc đó, giống hệt người vừa đụng vào cô. Nhưng mà vừa rồi côkhông nhìn thấy mặt người đụng vào mình, cho nên không thể chắc chắn là cùng một người.

Trở lại chỗ ngồi, cô hỏi Cố Vân Thành: “anh tìm tôi có chuyện gì?”

Cố Vân Thành gọi nhân viên phục vụ trước, thay cô gọi đồ uống mới nói; “Kỳ thật chuyện này anhkhông biết có nên nói cho em biết hay không.”

Giang Hạ: …

cô không thích nhất loại này, nếu như cảm thấy không nên nói cho cô biết, thì đừng nói. cô đã đến đây rồi, anh ta mới nói không biết có nên nói không, đây không phải là mâu thuẫn sao? cô không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, lấy di động từ trong túi ra, gửi địa chỉ quán cà phê cho Trình Dật Tu. Sau đó uống ngụm nước, làm như không có chuyện gì nhìn Cố Vân Thành, “anh nên nghĩ kĩ xem có nên nói hay không, vậy tôi đi về trước.”

Cố Vân Thành không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng như vậy, cảm thấy mình dùng từ không được đúng lắm. Nhưng mà chắc chắn là muốn nói cho cô. anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “không phải, anh sợ sau khi em nghe xong chuyện đó sẽ đau lòng, cho nên anh mới do dự không nói chuyện này.”

Giang Hạ thật sự không biết anh ta sẽ nói chuyện gì làm mình đau lòng, nhớ tới bây giờ anh ta là luật sư của Ngô Phàm, cô lại hỏi: “Có phải chuyện vụ án của Lưu Cương hay không? anh ta và tôi không tính là thân quen, dù anh ta có bồi thường tiền tôi cũng không đau lòng đâu.”

Cố Vân Thành lắc đầu, “Nhưng mà có liên quan đến người bạn kia của em, nếu không nhờ có anh ta, anh cũng không thể biết được những chuyện trước kia của bạn trai em đâu.”

Nghe được hai chữ “Trước kia”, trong lòng Giang Hạ xốc lại tinh thần một phen. “Chuyện trước kia gì?”

Cố Vân Thành nhìn cô, “Em còn nhớ rõ lần trước lúc chúng ta gặp nhau ở bệnh viện không, bên cạnh anh còn có một người nữa ấy? anh ấy là luật sư của sự Vụ Sở bọn anh, coi như là tiền bối. Lần trước lúc anh ấy gặp Trình Dật Tu ở bệnh viện đã cảm thấy anh ta nhìn rất quen mắt, sau khi trở về mới nhớ tới, trước kia anh ấy từng xử lý một vụ án trộm cắp. Mà Trình…”

Giang Hạ ngắt lời anh ta, “Trình Dật Tu bởi vì trộm cắp cho nên phải ngồi tù nửa năm, anh muốn nói với tôi chuyện này sao?”

Cố Vân Thành sửng sốt, “Em biết chuyện này à?”

Trong lòng Giang Hạ đột nhiên hơi bực mình, “Tôi biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn anh. Cho nên, tại sao anh lại muốn nói chuyện này với tôi?”

“anh… anh chỉ sợ em bị lừa.” Cố Vân Thành hơi lúng túng, tại sao phải nói cho cô biết, anh ta cũng không biết. Chỉ là sáng nay sau khi nghe lão Lưu nói đến chuyện này, ý niệm đầu tiên trong đầu anh ta chính là muốn nói việc này cho Giang Hạ. Còn về nguyên nhân, là sợ cô bị Trình Dật Tu lừa, tư tâm còn muốn cô rời khỏi Trình Dật Tu, kỳ thật anh ta không nói rõ được.

Giang Hạ nhấp một ngụm nước, “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà tôi không thích người khác quản việc riêng của mình. Cho nên tôi muốn nhờ anh một chuyện.”

“Em muốn nhờ chuyện gì?” Cố Vân Thành hỏi.

“Mời anh đập nát chuyện này ở trong bụng, không được nói cho bất luận người nào. Nhất là ba mẹ tôi, anh biết sức khỏe của mẹ của tôi không được tốt, nếu lôi chuyện này ra mà làm bà tức giận, tôi sẽ đem món nợ này tính trên đầu anh.” Giang Hạ biết mình hơi nặng lời, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, cô chỉ có thể nặng lời.

“Hạ Hạ, em hãy suy nghĩ cho kĩ, anh đã điều tra rồi, anh ta không chỉ từng ngồi tù, lúc học trung học còn là một tên côn đồ. Sao em có thể đem mình giao phó cho loại người như vậy được?”

Giang Hạ để đồ uống lên bàn, “Thứ nhất, không phải là tôi đem mình giao phó cho anh ấy, tôi chỉ thích anh ấy, nguyện ý ở cùng một chỗ với anh ấy. Thứ hai đây là chuyện của tôi, không nhọc anh quan tâm. Nếu như hôm nay anh chỉ tìm tôi nói chút chuyện này, tôi nghĩ chúng ta không cần nói chuyện nữa. Tạm biệt.” cô không ngốc, cô nhìn ra được Cố Vân Thành vẫn còn tình cảm với cô, cô không muốn cho anh ta một chút hy vọng. Hơn nữa bây giờ cô không thể chịu đựng được người khác nói bậy về Trình Dật Tu, chuyện này giống như là đang nói cô vậy. Cho nên biểu hiện của cô hơi cương quyết chút, hy vọng Cố Vân Thành có thể hiểu.

cô nói xong đứng dậy rời đi, Cố Vân Thành vội vàng đuổi theo nhưng lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, bởi vì anh ta còn chưa trả tiền. Lúc anh ta trả tiền xong đuổi theo ra, sớm đã không thấy bóng dáng Giang Hạ.

******

Trình Dật Tu không yên lòng ở nhà mới kiểm tra, nghĩ đến bây giờ Giang Hạ đang gặp Cố Vân Thành, anh lại nhịn không được chua xót. Sau khi nhận được tin nhắn của Giang Hạ, nhìn qua trong phòng mấy lần, liền đưa tiền cho công ty sửa chữa, vội vàng đến quán cà phê đó.

Lúc anh đến quán cà phê lại không nhìn thấy Giang Hạ, đoán chắc là cô đã trở về nhà hàng. Kích động lái xe về nhà hàng, lại biết được từ sau buổi trưa Giang Hạ rời khỏi còn chưa trở lại đây.

Chẳng lẽ anh và cô bỏ lỡ ở trên đường? Nghĩ như vậy, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện cho cô, nhưng mà điện thoại của cô lại rơi vào tình trạng tắt máy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK