“Việc này, việc này không được tốt lắm!” Giang Hạ sững sờ nói. “Theo như anh nói, không phải là tôi chiếm tiện nghi của anh sao?”
Trình Dật Tu buồn cười cúi đầu, “Không phải là cô chiếm tiện nghi, là tôi chiếm tiện nghi của cô.”
Giang Hạ ý thức được lời nói sơ hở của mình, mặt đỏ bừng.
“Cô biết tôi chán ghét chuyện gì nhất hay không?”
Giang Hạ lắc đầu, “Chuyện gì?”
“Rửa chén.”
“Hả? Vì sao?”
Trình Dật Tu nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Có thể là trước đây rửa chén nhiều quá nên sợ. Cho nên, nếu như cô có thể giúp tôi rửa chén, tôi phải cảm ơn, tôi giúp cô nấu cơm. Thế nào?”
“Thực sự được sao?” Giang Hạ không tin hỏi. Thực sự mỗi ngày cô đều được ăn cơm đầu bếp làm sao?
Trình Dật Tu gật đầu, “Đương nhiên là được, dù sao mỗi lần tôi làm đều ăn không hết, ném đi cũng lãng phí.”
Giang Hạ: …
Ầm ĩ một lúc lâu, hóa ra để tránh lãng phí.
Nhưng mà, đợi Trình Dật Tu ăn xong cháo, Giang Hạ thật cao hứng cầm chén đi rửa sạch. Có ăn mà không ăn, đúng là người ngu.
Giang Hạ tự nhận không phải là người ngốc, cho nên cô vui vẻ đồng ý đề nghị của Trình Dật Tu.
Lúc xế chiều, Giang Hạ nhận được điện thoại của cha, oán hận cô đã nửa tháng không đi thăm cha mẹ. Giang Hạ lật qua lật lại lịch đặt trước, tháng năm tới là mùa kết hôn, tiệc cưới tháng năm có mười sáu đợt, đến lúc đó chỉ sợ cô mệt đến chết. Không bằng thừa dịp cuối tháng này còn nhàn rỗi, nghỉ hai ngày đi thăm cha mẹ.
Vì vậy cô nói với ba Giang ngày mai sẽ đến thôn, ba Giang nói ông phải làm một bàn thức ăn hoan nghênh con gái.
Tay nghề của ba Giang, Giang Hạ thật sự không dám khen tặng. Nhưng mà không muốn làm tổn thương trái tim cha, chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.
Mới vừa tắt điện thoại, Hứa Lôi hùng hùng hổ hổ xong vào phòng làm việc của cô. Vẻ mặt đáng thương nói với cô: “Tiểu Hạ Hạ thân ái, em nhất định phải cứu chị, cho chị ở vài ngày!”
Giang Hạ liếc mắt, “Chị lại trêu chọc ai à?”
Mỗi lần Hứa Lôi chia tay liền bị tiền nhiệm dây dưa, lúc đó sẽ đến nhà cô ở vài ngày, để tránh bị người kia chặn cửa. Đương nhiên, Dương Thụ là ngoại lệ, bởi vì Dương Thụ quăng cô ấy, cho nên cô ấy mới liên tục canh cánh trong lòng.
Vẻ mặt Hứa Lôi như đưa đám, “Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, thật sự không phải chị trêu chọc. Ô ô ô…”
Giang Hạ không còn gì để nói, mỗi lần lời kịch đều giống nhau. “Được rồi được rồi, vừa đúng lúc mai tớ đi gặp ba mẹ, cậu đi với tớ.”
Hứa Lôi ôm cổ cô, “Biết ngay là Hạ Hạ tốt nhất mà, vậy bây giờ chị về ký túc xá dọn quần áo, đêm nay tan tầm cùng em về nhà!” Nói xong hôn lên mặt cô một cái, giống như lúc vừa đến, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Buổi tối không có nhiều dự định lắm, đúng tám giờ rưỡi Giang Hạ tan sở, Hứa Lôi kéo hành lý màu hồng phấn rất lớn ở cửa nhân viên đợi cô.
Giang Hạ chỉ về phía hành lý hỏi: “Chị là ở nhờ hay dọn nhà thế?”
Hứa Lôi ôm cánh tay cô làm nũng, “Ai nha, em biết quần áo của chị rất nhiều mà. Yên tâm, chị đảm bảo ở nhiều nhất là một tháng!”
“Một tháng!” Giang Hạ kinh ngạc nói. “Lần này chị trêu chọc phải người nào thế?” Thường thì một tuần lễ đã thu phục, lần này lại cần một tháng.
Hứa Lôi uể oải nói, “Haizz! Nói ra rất dài. Về nhà chị sẽ nói với em.”
Hai người trở lại nhà Giang Hạ, Hứa Lôi còn nói đã đói bụng, kéo cô ra ngoài ăn đồ nướng.
Mấy ngay nay Giang Hạ chưa ăn đồ nướng, cộng thêm Hứa Lôi mời khách, vì vậy vui vẻ rời đi. Căn bản quên mất giao dịch buổi sáng với người nào đó.
Bên ngoài tiểu khu đều là các cửa hàng, tất cả đều bán các món ăn bình dân. Bởi vì gần công viên, nhưng đôi tình nhân trước khi vào công viên đều đến đây ăn gì đó. Vì vậy mà buổi tối ở đây rất náo nhiệt.
Hai người đến một cửa hàng thịt nướng, bởi vì nhiều khách, vị trí của các cô là thêm tạm thời, ở bên ngoài cửa tiệm. Giang Hạ gọi một đống đồ ăn, Hứa Lôi lại gọi thêm hai chai bia.
Uống một cốc bia, Hứa Lôi thở dài thật sâu. “Hạ Hạ, em nói xem có phải chị là người đàn bà xấu không?”
Giang Hạ đang bận gặm cánh gà, nghe vậy nói không rõ ràng: “Lời này ai nói với chị, em kính anh ta một chén rượu.”
Lời này của cô vốn mang theo ý đùa giỡn, không nghĩ tới Hứa Lôi nghe xong, đôi mắt câu hồn kia rơi lệ.
Giang Hạ vội vàng ném cánh gà trong tay, hỏi: “Chị sao thế?” Quen nhau sắp hai năm, trong mắt cô Hứa Lôi là người phụ nữ không tim không phổi, từ trước đến nay nói yêu đương không quá ba tháng, mỗi lần chia tay đối phương đều quấn quít lấy cô ấy, chưa bao giờ thấy qua cô ấy khổ sở, chớ nói là khóc.
Hứa Lôi vừa khóc, giống như mở bình chứa nước, không dừng lại được. Giang Hạ lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho cô ấy: “Nếu chị đau khổ, cứ khóc đi.” Có thể khóc tốt hơn so với nghẹn.
Hứa Lôi dùng sức khóc lên, từ rơi lệ không tiếng động biến thành gào khóc, làm cho người xung quanh đều nhìn. Vẻ mặt chủ quán lo lắng chạy tới hỏi: “Cô gái, bạn của cô sao thế, đồ ăn của tôi không ngon à!”
“Cũng bởi vì đồ ăn ngon quá, bạn tôi ăn cảm động.” Giang Hạ nghiêm túc nói.
Hứa Lôi vốn đang khóc, không hiểu sao bị đoạn đối thoại của hai người chọc trúng điểm cười, ‘Phốc’ một tiếng bật cười.
Giang Hạ lại rót đầy cho cô ấy một ly rượu, “Uống đi, uống say đem tất cả chuyện khó chịu nói ra, đêm nay em là thùng rác của chị.”
Hứa Lôi xách ghế nhựa ngồi bên cạnh Giang Hạ, một tay ôm lấy cô. “Hạ Hạ, vẫn là em tốt nhất!”
Giang Hạ ghét bỏ đẩy cô ấy, “Rốt cuộc là có chuyện gì, có thể làm chị không cần hình tượng khóc ở ven đường.”
Hứa Lôi móc thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra để lên bàn, “Anh ta sắp kết hôn.”
Giang Hạ mở thiệp mời nhìn, tên chú rể viết Thẩm Triết.
Thẩm Triết là mối tình đầu của Hứa Lôi, từ cấp ba đến đại học. Năm năm tốt đẹp, cuối cùng xa cách vị trí, tốt nghiệp không lâu thì chia tay. Mà sau khi Hứa Lôi chia tay mới biết được, hóa ra Thẩm Triết từ lúc học đại học năm hai liền có quan hệ ái muội với một bạn học nữ, năm ba liền trở thành tình nhân. Mà trong lúc này, mỗi ngày Thẩm Triết đều liên lạc với Hứa Lôi, không làm cô ấy phát hiện một chút dấu vết nào.
Nếu nói Hứa Lôi hận Thẩm Triết phản bội, không bằng nói cô ấy hận mình ngu dốt. Bị người ta đùa giỡn ba năm mà không biết gì, thậm chí còn trầm mê trong lưới tình mà Thẩm Triết dệt ra, không thể tự thoát khỏi, cứ thế không tin vào tình yêu.
Giang Hạ tức giận ném thiệp mời lên bàn, “Anh ta kết hôn gửi thiệp mời cho chị làm gì? Khoe khoang sao? Đúng là đồ tra nam!”
Hứa Lôi đốt điếu thuốc, “Chị quan tâm, anh ta mới khoe khoang. Chị không cần, anh ta làm như vậy chỉ là một vở hài kịch, trêu chọc chị vui mừng mà thôi.”
Giang Hạ nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Vậy chị khóc thê thảm như vậy làm gì?”
“Chị không phải khóc vì anh ta, chị đây là thương tiếc thanh xuân của chị. Thời gian đó bị người ta làm lãng phí, còn bị người ta nói là phụ nữ xấu, thực là con mẹ nó xúi quẩy!” Nói xong oán hận rót đầy ly bia uống sạch.
Giang Hạ hỏi: “Ai nói? Có phải là người mà chị trốn đến chỗ em không?”
Thấy cô ấy gật đầu, Giang Hạ càng hiếu kỳ. “Người kia là ai?”
Bởi vì Hứa Lôi ba ngày hai bữa lại đổi bạn trai, có không ít người nói bậy sau lưng cô ấy. Ba chữ phụ nữ xấu đều là dành cho cô ấy. Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ để ý.
Hứa Lôi trầm mặc một lát, mới đáp: “Chính là một tiểu tử đáng ghét, chỉ ngủ với cậu ta một đêm, làm như thiếu cậu ta mấy trăm vạn. Âm hồn không tiêu tan thì coi như xong, còn quản đông quản tây, không được cái này không được cái kia, chị nợ cậu ta chắc!”
“Em chính là thiếu anh!”
Đột nhiên có giọng nói làm Hứa Lôi suýt ngã, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía người đến. “Cậu, sao cậu lại đến đây?”
“Đi theo em tới.”
Giang Hạ quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhìn qua chỉ hai mươi hai tuổi. Da trắng nõn, mặt đẹp trai, mặc áo T –shirt đơn giản và quần bò. Đôi mắt trong suốt mang theo ủy khuất.
Cô hỏi Hứa Lôi: “Cậu ta chính là tiểu tử đáng ghét?” Tiểu tử này, hình như còn là sinh viên!
Hứa Lôi không đáp lại cô, vội gọi ông chủ thanh toán, kéo Giang Hạ rời đi. Mà vị tiểu tử đáng ghét kia nhắm mắt theo sát.
Thấy đã đến lầu dưới nhà Giang Hạ, tiểu tử kia vẫn còn đi cùng. Hứa Lôi xoay người quát: “Lục Ly, nếu cậu còn đi theo tôi, có tin tôi báo cảnh sát cậu quấy rầy không!”
“Em báo đi, vừa lúc anh sẽ hỏi cảnh sát, tội cưỡng gian phán bao nhiêu năm!”
Hứa Lôi chán nản.
Giang Hạ: …
Tin tức này có vẻ lớn!
Hứa Lôi vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa lúc đó cậu rất hưởng thụ không phải sao? Dựa vào cái gì giống như tôi thiếu nợ cậu!”
Lục Ly cây ngay không sợ chết đứng, “Em chính là thiếu anh, em đoạt trinh tiết của anh liền phủi mông chạy lấy người, khoản nợ lớn như thế, nên đòi cả vốn lẫn lãi!”
Hứa Lôi giống như người điên quát lên: “Vậy cậu muốn thế nào, cùng lắm thì tôi cho cậu cường một lần, có được không!”
Làm một người hai mươi lăm tuổi còn chưa lăn qua giường với người khác, Giang Hạ như đầu gỗ nghe cuộc đối thoại của họ. Ngây ngốc đứng một bên xem bọn họ khẩu chiến, không biết nên nói cái gì.
Dường như Lục Ly bị lời nói của Hứa Lôi làm kinh hãi, nhất thời trầm mặc không có mở miệng. Mà Hứa Lôi vừa nói ra cũng biết mình nói sai, muốn sửa lại lại sợ mất mặt. Vì thế cuộc cãi vã kịch liệt trong nháy mắt an tĩnh lại.
Ngay tại bầu không khí yên tĩnh, điện thoại di động trong túi Giang Hạ vang lên.
Cô cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên ba chữ đầu bếp Trình. Lúc này cô mới nhớ tới giao dịch rửa chén và mỹ thực, vội vàng nhận máy.
“Alo…”
Vừa mới nói ra một chữ, liền nghe Lục Ly phẫn nộ lại ủy khuất quát: “Em nghĩ rằng anh quấn lấy em vì lên giường sao? Người phụ nữ này em có tim hay không, em không cảm giác được anh thích em! Thích em sao?”
Lục Ly xoay người rời đi, Hứa Lôi nhìn cậu ta đi xa, một câu cũng không nói. Xoay người trầm mặc đi lên lầu.
Đèn cảm ứng tầng một bị hỏng, đi vào màn đêm. Giang Hạ nhìn bộ dáng cô ấy ngẩn ngơ sợ cô ấy trượt chân ngã, vội vàng đuổi theo, mở đèn di động chiếu đường, trong lúc bối rối nhấn tắt cuộc trò chuyện.