Bên cạnh đài truyền hình ở cổng lớn phía Nam là một công trình có kiến trúc hình tròn, mặc dù không cao, nhưng nhìn qua lại vô cùng đồ sộ.
Lần phỏng vấn chung này là vào buổi tối bảy giờ, Lục Du Y vẫn còn thời gian quay về kí túc xá thay quần áo, khi ra ngoài còn trang điểm nhẹ một chút.
Hi vọng lần này vẫn được đàn anh Cố của cô phỏng vấn.
Hôm qua phỏng vấn xong trở lại kí túc xá, Lục Du Y còn ở trên QQ gửi tin nhắn cho Cố Tử Húc【Học trưởng chân dài, hôm nay anh thật đẹp trai!】
Đợi cả buổi không thấy hắn trả lời, không ngờ hôm nay mới ngủ dậy thì nhìn thấy Cố Tử Húc đáp lại【Cảm ơn】
Ạch, ngay cả dấu chấm câu đều không có, đủ thấy người này lạnh nhạt như thế nào.
Lục Du Y lặng lẽ đem biệt danh Cố Tử Húc đổi thành 【Chân dài】, là lá la ~, hôm nay lại có thể nhìn thấy đàn anh chân dài rồi.
Trương Khả Phàm cũng bị Lục Du Y kéo đến điền phiếu báo danh, có điều bộ phận cô ấy điền là câu lạc bộ biên đạo.
Hai người cùng nhau đi vào đài truyền hình của trường.
Tầng một có một buổi dự thính được tổ chức khá hoành tráng, Lục Du Y thấy có một nhóm người vây quanh ở đó, có lẽ đang phỏng vấn đương sự, vì họ còn lên sân khấu nói vài lời.
Trương Khả Phàm theo các anh chị bộ phận biên đạo lên lầu, Lục Du Y vốn cũng muốn theo lên, nhưng lại bị một người cản lại.
“Này? Em gái, chị thấy em nhìn rất quen? Có phải là đang tới phỏng vấn với người chủ trì đúng không?”
“Này? Đàn chị em cũng thấy chị rất quen!” Lục Du Y chậc lưỡi, hai người kéo kéo tay cố nhớ lại.
“Từ Thư Kì, cậu lại muốn thông đồng với đàn em ở bộ phận nhiếp ảnh của chúng tôi nữa à?” Một giọng nam cùng lúc chen vào.
“Chào em, em gái nhỏ, em còn nhớ chị sao? Tiêu Tử Hàm, chúng ta đã từng gặp nhau ở ngay trước quầy báo danh, đây là đàn chị muốn đào góc tường bộ phận chúng ta đó, em có nhớ không?”
“À à, có chứ, chào anh, chào chị.”
“Em gái Lục Du Y là đang đến phỏng vấn bộ phận của chúng ta sao?”
“Vâng.”
“Vậy được rồi, đến đây đến đây, cùng anh đi đi, anh cùng em lên lầu phỏng vấn.”
“Học muội, khi nào phỏng vấn xong xuống dưới, có thời gian em đến phỏng vấn bộ phận truyền thông bọn chị, chị rất thích em!”
“Từ Thư Kì cậu đừng có mà cậy góc tường nhà chúng tôi nữa, đi, học muội, đừng để ý chị ấy!”
Lục Du Y theo Tiêu Tử Hàm lên tầng hai, trên hành lang còn lại hai nam sinh đang ngồi chờ phỏng vấn.
“Này, em ngồi đợi ở kia một chút, rất nhanh sẽ có người gọi em vào.” Tiêu Tử Hàm chỉ chỉ vào một hàng ghế dựa.
“Được, cảm ơn anh.”
Tiêu Tử Hàm gật gật đầu, gọi một nam sinh vào phòng phỏng vấn.
Lục Du Y ung dung ngồi xuống, lấy ra điện thoại di động, nhìn thấy QQ Trương Khả Phàm gửi tới một tin nhắn, nói cô ấy ở bên kia phỏng vấn không nhiều lắm, hẳn là rất nhanh có thể kết thúc, nên ở đại sảnh lầu một chờ cô.
Tùy ý lướt trên màn hình di động, Lục Du Y lại nhấn vào diễn đàn văn học Tấn Thủy, lần lượt trả lời lại bình luận của các tiểu thiên sứ.
Lục Du Y là tác giả đã ký ước với Tấn Thủy, trong lúc nghỉ hè vừa mới ký ước.
Những ngày vừa qua, ban ngày thì quân huấn, buổi tối lại phỏng vấn, cô căn bản là không có thời gian đến Tấn Thủy xem, cập nhật tiểu thuyết chỉ có thể trong kì nghỉ dùng bản nháp sẵn còn tồn lại để duy trì.
Tiểu thuyết này cô viết chính là về giới giải trí, gần đây giới giải trí là chủ đề rất hot ở Tấn Thủy!
Chờ đến lúc cô tấn công đánh dấu đàn anh chân dài, cuốn tiếp theo cô liền viết truyện về vườn trường, hahaha!
Đại khái chờ 10 phút cũng đến lượt cô.
Lục Du Y đứng dậy, lắc lắc đầu, giương giương khóe miệng, hít sâu một hơi, bày ra tư thái tốt nhất của bản thân, sau đó gõ cửa, mở cửa đi vào.
Căn phòng rất lớn, còn có mấy bàn để thiết bị chụp hình. Cố Tử Húc và Tiêu Tử Húc đang ngồi ở bàn đầu tiên chờ cô.
“Chào anh.” Lục Du Y khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống.
Cố Tử Húc khẽ gật đầu, biểu tình không có một chút dao động, giống như ngày hôm qua cũng không phỏng vấn qua cô.
Tiêu Tử Hàm còn lại thì cười tủm tỉm, “Chào Du Y, tuy rằng anh đã quen biết em, nhưng em vẫn giới thiệt một chút đi.”
“Được, tốt. Chào anh, em tên là Lục Du Y, em là…..”
Sau cuộc phỏng vấn lần trước, Lục Du Y có thêm chút kinh nghiệm, không cần đàn anh nhắc đã tự nói về tính cách, sở trường của mình. Tất nhiên đều là dựa theo hướng của nhiếp ảnh mà nói.
Trong khi tự giới thiệu, Lục Du Y cẩn thận đánh giá Cố Tử Húc, hắn cúi đầu nhìn báo danh biểu của mình, theo góc độ của cô, chỉ có thể thấy được lông mi dài rậm, đuôi mắt hẹp dài cùng với sống mũi cao thẳng. Cố Tử Húc lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi xuống viết vài dòng. Tầm mắt Lục Du Y lại bị ngón tay thon dài của hắn hấp dẫn. Không hổ là những người chơi nhiếp ảnh, xem tay lại đẹp như vậy.
Có lẽ do ánh mắt Lục Du Y quá rõ ràng, Cố Tử Húc không được tự nhiên ho nhẹ.
Lục Du Y rất nhanh dời đi tầm mắt.
Tại sao lại cảm thấy sự chột dạ nho nhỏ không biết tên thế này?
Sau khi Lục Du Y giới thiệu xong, Tiêu Tử Hàm gật gật đầu, vẻ mặt rất vừa lòng, dùng khuỷu tay huých huých Cố Tử Húc, “Tôi cảm thấy cực kỳ tốt, cậu cảm thấy được không?”
Lục Du Y cũng nhìn về phía Cố Tứ Húc, chờ mong câu trả lời của hắn.
Cố Tử Húc hơi hơi nâng mí mắt, hỏi: “Những hiểu biết của em về bộ phận nhiếp ảnh?”
Hừ, không sợ anh hỏi vấn đề chuyên nghiệp này, trước khi em vào, em đã lướt qua Baidu* rồi!
(*) Baidu: giống như Google í, mà người Trung Quốc không dùng Google mà dùng Baidu.
Thanh thanh giọng nói, Lục Du Y lưu loát nói một đống lớn, Tiêu Tử Hàm liên tục gật đầu hàm hồ khen ngợi.
“Cố Tử Húc, cậu xem xét tiểu cô nương này xem, nói thật sự quá tốt! Nào nào nào, anh phải cho em một tràng pháo tay thật lớn!”
Cố Tử Húc lạnh lùng liếc Tiêu Tử Hàm một cái, Tiêu Tử Hàm cũng tự biết mình mất hình tượng, rất nhanh im miệng lại.
Woa, có cảm giác học trưởng chân dài thật có lực uy hiếp!
“Học trưởng, em nói xong rồi, em có thể đi không?” Những lời này là hỏi Cố Tử Húc.
“Ừ, bài làm của em rất tốt. Trở về chờ thông báo đi, thuận tiện kêu người kế tiếp vào.”
Đây có thể xem như được học trưởng chân dài khen đi? Cô thật quá dễ hài lòng.
Buối tối rửa mặt xong đi đến bên giường, Lục Du Y không nhịn được lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tử Húc.
【Hôm nay anh so với ngày hôm qua càng đẹp.】Cho dù anh giả bộ không biết em, em sẽ không vạch trần anh đâu!
Vốn nghĩ là sáng mai Cố Tử Húc mới trả lời, không nghĩ tới Cố Tử Húc lại trả lời ngay.
【Cảm ơn đã khen.】
Ù uôi, không tồi.
Lần này không chỉ nhiều hơn lần trước hai chữ, đã vậy còn có dấu chấm câu! Có điều bây giờ là mấy giờ nhỉ? Đã hơn mười một giờ, như thế nào học trưởng lại chưa ngủ?
【Học trưởng, đã trễ thế này, sao anh còn chưa ngủ nữa?】
【Nhắn cho các em về thông báo vào vòng hai.】
Vòng hai? Hẳn là hội sinh viên trường đi? Đài truyền hình hôm nay vừa mới phỏng vấn, hẳn là không nhanh như vậy đâu. Lục Du Y đang tính hỏi một câu, thì được gửi tới một cái thông báo.
Là thông báo tham gia phỏng vấn vòng hai của hội học sinh trường, hồi âm cho Lục Du Y.
Muốn nói: là do học trưởng chân dài gửi hay những người khác gửi? Số điện thoại này là của ai vậy? Có phải là của đàn anh chân dài không?
Lục Du Y quyết định thử một chút.
【Đàn anh, em nhận được thông báo rồi.】
【Ừ, anh biết, là do anh gửi.】
Chính là do anh ấy gửi! Chính là do anh ấy gửi!
Woah! Vậy cô không cần tốn nhiều sức lực mà đã có số điện thoại của người ta rồi?
Đây xem như là thành công lớn nhất hôm nay!
Lục Du Y lặng lẽ đem dãy số lưu vào danh bạ, đổi thành 【Chân dài】.
Khóe môi không nhịn được giương lên, Lục Du Y không nhịn được lại nhắn cho Cố Tử Húc.
【Học trưởng, vòng hai em sẽ thật cố gắng! Không quấy rầy anh gửi thông báo nữa, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.】
【Ngủ ngon】
Để di động xuống, Lục Du Y lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu mới ngủ được.
Bên kia, Cố Tử Húc hồi âm tin nhắn của cô xong, ngừng lại một lúc, nhớ tới lúc Lục Du Y phỏng vấn kết thúc xong rời khỏi đây, Tiêu Tử Hàm còn trưng ra vẻ mặt đắc ý dạt dào của cậu ta.
“Cậu thấy thế nào? Em ấy quá xinh đẹp! Hãy cảm ơn tôi đi, nếu không phải nhờ tôi, em ấy đã bị Từ Thư Kì cướp mất rồi!”
Cố Tử Húc cong môi, Tiêu Tử Hàm nói sai rồi, đàn em này cho đi cũng không chịu đi.
Tác giả có lời muốn muốn nói: nói thật, không phải chân dài ca ca của chúng ta tự luyến đâu ~
Chân dài: Nói, vì sao muốn tham gia văn thể bộ và nhiếp ảnh bộ!
Tiểu Du Y: Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*…..
(*) Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt – 近水楼台先得月 – jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè (ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên–> xuất phát từ 1 bài thơ thì phải –> tóm lại là ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích). => Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên mất cất nhắc 1 số tay chân (người ta gọi là cái j khách ấy nhỉ, người mà cứ đến đầu nhập dưới trướng 1 người khác ấy). 1 ông tay chân bèn viết 1 bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách là mình ko dc cận kề nên bị quên mất rồi. PTY đọc xong, có thăng chức cho ông này Liên quan tới PTY, nhà này có 1 người hâm mộ bác ấy vì cái tinh thần, lo trước nỗi lo of thiên hạ, mừng sau nỗi vui của thiên hạ… mà người này, hiện nay đang là “công bộc của dân”, cho nên là… nhân dân có phúc rồi. (Nguồn: FB Tiếng trung thương mại)