Lục Du Y cười tươi phơi phới, mặt mày hớn hở những chuyện lãng mạn mình đã trải qua.
Đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt ai cũng “sến chảy nước”.
Lục Du Y và Cố Tử Húc cũng như vậy, một mùi vị yêu đương nồng cháy.
Dựa theo tục lệ xưa nay, Cố Tử Húc và Lục Du Y muốn mời bạn cùng phòng đi ăn cơm, vì thuận tiện, đương nhiên cũng là vì vui vẻ, hai phòng ký túc xá cùng đi ăn cơm, chỉ tiếc phần lớn mọi người đều đã là hoa đã có chủ, không ai ưng ai hết.
Đầu tháng ba, đài truyền hình tiến hành một dự án, mở hội thao cho học sinh tiểu học, đây là dự án truyền thống từ khi NDTV thành lập cho tới nay, không có năm nào ngoại lệ.
Đây là do chủ tịch đầu tiên của đài truyền hình đại học N và hiệu trưởng của một trường tiểu học ở nông thôn thương lượng, lần này giúp bọn trẻ học sinh tiểu học tổ chức hội thao mùa xuân, cũng được coi là dự án từ thiện, hàng năm đều tuyển rất nhiều học sinh đại học và những tình nguyện viên tham gia.
Làm trong nhiếp ảnh bộ NDTV, trách nhiệm quay chụp tất nhiên là được giao tới tay bọn người Cố Tử Húc.
Nội bộ bàn bạc xong, mọi người nhất trí cử Cố Tử Húc và Lục Du Y đi một ngày, sau cử thêm hai thành viên nửa đi nửa ngày.
Nói như vậy là có thể hẹn hò cả ngày với Cố Tử Húc, Lục Du Y đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Trường tiểu học hợp tác với NDTV tên là Trường Tiểu học Giáo dục, tọa ở thị trấn XX thành phố N, đây là trường tiểu học ở nông thôn được xây dựng nên bởi một tổ chức từ thiện quyên góp.
Cả trường có sáu khối lớp, tổng cộng chỉ có mười hai lớp học, hơn ba trăm học sinh, quy mô rất nhỏ.
Hội thao được ấn định làm vào cả ngày thứ sáu và nửa ngày thứ bảy.
Lục Du Y và Cố Tử Húc đi cả ngày thứ sáu.
Sáng sớm, những người tình nguyện an vị ngồi xe buýt, đi tới nơi cần đến.
Sáng sớm ra ngoài, khí trời hơi âm u, mây cũng không có màu trắng nõn của trước đây, u tối.
Lục Du Y đã đặc biệt xem dự báo thời tiết, nói hôm nay có mưa, cô còn đặc biệt xếp ô vào trong cặp.
Đại học N đã ở ngoại thành, Trường Tiểu Học Giáo Dục lại ở nơi hẻo lánh hơn rất nhiều, còn ra xa nội thành hơn nữa.
Tất nhiên Lục Du Y và Cố Tử Húc ngồi cùng một chỗ, phần lớn người tình nguyện đều là người của đài truyền hình, tất cả mọi người đều nhận ra bọn họ, có người còn chọc là “vợ chồng” nhà này online rồi.
Lục Du Y ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống rồi, cô lấy cặp xuống ôm vào ngực, cắm tai nghe vào điện thoại.
Cố Tử Húc ngồi bên cạnh cô nghịch camera.
“Đúng rồi, trưởng bộ phận biên đạo tối hôm qua có tìm anh.” Cố Tử Húc đột nhiên mở miệng.
Lục Du Y lấy một bên tai nghe xuống, “Chuyện gì?”
“Cậu ta muốn chúng ta phỏng vấn giúp các em một hồi, hỏi các em ấy ước mơ là gì, làm tư liệu cho chương trình kỳ kế.”
Lục Du Y tựa lưng vào ghế, “Ước mơ của học sinh tiểu học?” Cô đăm chiêu, “Vậy chắc chắn sẽ rất viễn vông*!
*[tiānmǎxíngkōng]Hán Việt: THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.) (nguồn: Internet), chỗ này mình đoán nghĩ là viễn vông, ảo các kiểu nên mình ghi như vậy cho dễ hiểu ạ.
Xe chạy trên con đường nhựa, đi càng lâu, cách khu đại học cao tầng càng xa, cảnh vật ngoài cửa sổ càng trống trải, càng bao la.
Xe lái một đường tới trước cửa trường tiểu học, thầy hiệu trưởng và vài giáo viên đã đứng ở đó đón bọn họ từ rất sớm.
Những người tình nguyện lục tục xuống xe.
Lục Du Y đánh giá ngôi trường, vừa vào cửa là một sân thể thao, có đài kéo cờ, đi tới nữa là một tòa nhà ba tầng gồm các phòng học, xung quanh còn có những tòa khác thấp hơn.
Hiệu trưởng và thầy phụ trách đi đầu tiên, những học sinh tình nguyện thì đi ở phía sau.
Các em học sinh đã chờ trong lớp, có thông báo là ra xếp hàng tham gia hội thao liền.
Đối với những bạn nhỏ này, tổ chức hội thao là một việc vô cùng vui, các em ướt đẫm mồ hôi, cười phấn chấn, tiếng cười nói rộn vang khắp nơi.
Tình nguyện viên đều đã được tham gia huấn luyện, cho nên hội thao tổ chức cho bọn trẻ cũng thuận buồm xuôi gió, mà Lục Du Y và Cố Tử Húc chủ yếu phụ trách đứng một bên chụp ảnh, ngầm hợp tác với nhau.
Sắc trời lại âm u thêm mấy phần, trời cũng trở gió, ánh sáng cũng không tốt, chụp ảnh ra cũng không được được như mong đợi.
Lục Du Y buông máy ảnh ra, ngẩng đầu nhìn đám mây đen dày đặc, có chút lo lắng, “Không phải trời sẽ mưa đấy chứ?”
Nhìn sắc trời, nếu như mưa xuống chắc chắn sẽ không nhỏ, hội thao này có khả năng sẽ không tiếp tục được nữa, không biết các em nhỏ có buồn không.
Bỗng nhiên cảm thấy trên tay chợt lạnh, ngay sau đó đã nghe thấy có người hô to, “Trời mưa rồi! Trời mưa rồi!”
Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, ào ào ào, trong nháy mắt, cả mặt ướt đẫm.
Trời mưa rất lớn, trên sân sương mù mông lung, tầm mắt cũng trở nên mờ ảo.
Tất cả các môn thi đấu bị dừng lại, người phát thanh trên đài chỉ huy mọi người mau thu ghế về lớp học tránh mưa.
Cặp của Lục Du Y và Cố Tử Húc đều để ở phòng học, bây giờ không ai có dù hết, chỉ có thể đội mưa mà đi.
Cố Tử Húc một tay che trên đầu Lục Du Y, một tay xách camera, “Đi mau.”
Vừa định rời đi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bé trai.
Cậu bé không giống những người khác, mọi người vì để trốn mưa đều chạy vào lớp, mà cậu lại không động đậy một tí mà đứng trong mưa.
Lục Du Y dụi mắt, cẩn thận quan sát, bả vai cậu bé run run, hình như đang khóc.
Lục Du Y đẩy Cố Tử Húc, “Anh đi trước đi!”
Rồi chạy tới chỗ cậu bé, ngồi xổm trước mặt cậu.
Cậu bé liếm môi, trên mặt đều là nước, không biết là nước mưa hay là nước mắt, chỉ có đôi vai run rẩy và âm thanh nghẹn ngào chứng minh cậu đang khóc.
Lục Du Y giơ tay lau nước trên mặt cậu bé, quan tâm nói: “Làm sao vậy nhỉ? Em khó chịu à? Chúng ta về lớp trước được không? Dầm mưa sẽ bị cảm đó.”
Cậu bé vẫn khóc, không để ý tới cô.
Cố Tử Húc theo Lục Du Y lại đây, nhìn cô ngồi chồm hỗm nói chuyện với cậu bé, khuôn mặt dịu dàng như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, chụp được cảnh tượng này.
Lục Du Y muốn ôm cậu bé lên, một chiếc máy ảnh được đưa tới, “Để anh làm cho.”
Cố Tử Húc đưa máy ảnh cho Lục Du Y xong, lại ôm cậu bé vào lòng, chạy về phía lớp học, Lục Du Y đi theo phía sau hắn.
Đến hành lang, Cố Tử Húc hỏi đứa bé trong lòng, “Em học lớp nào?”
Đứa bé lẩm bẩm: “Lớp một hai.”
Hóa ra là học sinh lớp một, chẳng trách sao lại khóc.
Thấy cậu bé đã nín khóc, Lục Du Y không nhịn được hỏi: “Sao vừa nãy em lại khóc?”
Nghe thấy câu hỏi của Lục Du Y, cậu bé có chút muốn khóc, cậu hít hít mũi, nhịn lại, lúc này mới lên tiếng giải thích: “Em đồng ý với bà nội hôm nay nhất định sẽ đem bằng khen về cho bà, nhưng mà trời mưa, em không thắng được bằng khen.”
Lục Du Y dừng lại, đảo mắt nhìn bên ngoài, mưa có chiều hướng nặng hạt hơn nữa.
Có điều, dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa mà, vậy chắc chẳng mấy chốc mưa sẽ tạnh thôi.
Cậu bé được Cố Tử Húc ôm lên rất cao, Lục Du Y phải nhón chân mới đối mặt được với cậu, “Không sao, chỉ là cơn mưa rào thôi mà, sẽ mau tạnh thôi, em có thể tham gia hội thao, thi tiếp, là em sẽ có bằng khen rồi!”
“Có thật không?” Cậu bé có chút không tin.
“Thật mà, không tin em hỏi anh này đi.”
Cậu bé nhìn Cố Tử Húc, Cố Tử Húc gật gật đầu.
Đến lớp của cậu bé, Cố Tử Húc để bé xuống, không có giáo viên trong lớp, những em nhỏ đều tò mò nhìn ra bên ngoài.
“Cảm ơn anh chị.” Cậu bé lễ phép nói cảm ơn, sau đó đi vào lớp.
Lục Du Y đắc ý, nếu như gặp ở bên ngoài, đứa bé khoảng tuổi vậy sẽ gọi cô là dì, đứa nhỏ này miệng ngọt quá.
“Này? Nếu không thì chúng ta vào đi, được dịp phỏng vấn các em ước mơ là gì.”
Đúng lúc không có giáo viên ở đây, nếu có giáo viên ở đây, khả năng tư duy của các em nhỏ sẽ bị hạn chế, trả lời sẽ không chính xác.
Cố Tử Húc xem xét, thấy cũng được, “Được.”
Hai người một trước một sau đi vào phòng học, đi lên bục giảng.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Lục Du Y vỗ tay một cái, “Chào các em, anh chị có một việc muốn nhờ các em giúp, các em xem xem được không?”
“Anh chị tới quay hình hả?”
“Là chụp chúng em đúng không?”
“Được!”
“Đừng vội?”
……
Lục Du Y mới vừa nói xong, các bạn nhỏ trong phòng học đã năm mồm mười miệng ồn ào.
“Anh chị muốn phỏng vấn các em! Biết phỏng vấn là cái gì không?”
“Biết! Em thấy phỏng vấn trên ti vi!”
“Đúng rồi, giỏi quá! Vậy các em có đồng ý phỏng vấn không?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đồng ý!”
Cố Tử Húc một bên đứng quay phim, Lục Du Y viết lên bảng đen “Ước mơ” hai chữ lớn.
“Hôm nay, nội dung bọn chị muốn phỏng vấn là ước mơ của các em là gì?”
“Có bạn nào muốn trả lời không? Nhất định phải nói cái em thích nhất nha!”
Ước mơ của học sinh tiểu học quả nhiên đều hoang đường, nhưng không thể không nói, chỉ có các bạn nhỏ tuổi này mới dám nghĩ như vậy, giống như hồi còn bé mình xoắn xuýt nên thi vào Bắc Đại hay Thanh Hoa đây.
“Ước mơ của em là làm nhà du hành vũ trụ.”
“Ước mơ của em là làm người giàu.”
“Em muốn làm nhà khoa học, phát minh ra thật nhiều đồ vật.”
“Ước mơ của em là làm nhà từ thiên, em cũng muốn xây thêm nhiều trường học, để tất cả con nít đều được đi học!”
Cậu bé lúc trước được Cố Tử Húc ôm về cũng trả lời.
Cậu nói: “Ước mơ của em là phát minh ra thuốc trường sinh bất lão, rồi cho bà nội em ăn, vậy bà có thể sống với em tiếp rồi!”
Ước mơ của các em ngây thơ, lại buồn cười, nhưng mà, lại cảm động như vậy!