“Ông là Steve Macy?” Vị giáo sư ăn mặc trông khá luộm thuộm; diện một cái nơ bướm và chiếc áo vải tuýt, đang ngồi phía sau đống giấy tờ phủ đầy trên bàn làm việc.
Ông ta cười: “Vâng, thưa giáo sư”.
“Tôi là Richard Mathers. Còn đây là Geneva Settle.”
Một cô bé chừng mười mấy tuổi thấp bé, màu da thì tối đen y như màu da của vị giáo sư. Geneva nhìn ông ta và gật đầu chào. Cô bé nhìn một cách thích thú vào cái hộp mà ông ta vác theo. Cô bé quá trẻ. Liệu hắn có thể thật sự giết cô bé không?
Rồi hình ảnh lễ cưới đứa con gái hắn trên chiếc bục tại hồ cạnh ngôi nhà nghỉ dưỡng lóe lên trong tâm trí; kéo theo một loạt những hình ảnh khác như: Chiếc Mercedes AMG mà vợ hắn muốn, thẻ thành viên ở sân golf Augusta; kế hoạch cho bữa tối hắn sắp xếp vào buổi tối nay ở L’Etoile, khách sạn được tờ New York Times xếp hạng ba sao.
Những hình ảnh ấy trả lời cho câu hỏi của hắn.
Ashberry đặt chiếc hộp lên sàn. Không có cảnh sát ở bên trong, hắn nhấn mạnh và tự trấn an mình. Hắn bắt tay Mathers, nghĩ: Mẹ kiếp, họ có thể lấy dấu vân tay từ da thịt. Sau khi nổ súng hạ họ, hắn phải mất thêm thời gian để lau sạch lòng bàn tay ông giáo sư. (Hắn nhớ những gì mà Thompson Boyd đã nói với hắn rằng: Khi đối điện với cái chết, ta làm mọi thứ theo quyển sách, hoặc ta sẽ phải bỏ công việc.)
Ashberry mỉm cười với cô bé. Không cần phải bắt tay. Hắn nhìn quanh văn phòng, lựa chọn góc độ.
“Xin lỗi vì sự bừa bộn”, Mathers nói.
“Văn phòng của tôi cũng chẳng ngăn nắp hơn đâu”, hắn nói với một nụ cười nhạt. Căn phòng lấp đầy sách, tạp chí và hàng chồng bản photocopy. Trên tường là một loạt bằng cấp. Hóa ra là, Mathers không phải là một giáo sư về lịch sử mà là một giáo sư về luật. Một người khá nổi tiếng, rõ ràng là thế, Ashberry đang nhìn vào bức ảnh vị giáo sư chụp với Bill Clinton và thị trưởng trước đây Giuliani.
Khi hắn nhìn những bức ảnh này, lòng thương hại lại dâng lên môt lần nữa nhưng nó thực sự chẳng hơn gì tiếng bíp mờ nhạt nháy lên trên màn hình máy tính lúc này. Ashberry lúc này cảm thấy thoải mái với ý nghĩ rằng hắn đang ngồi trong phòng với hai người đã chết rồi.
Họ trò chuyện một vài phút, Ashberry thì nói những cụm từ mơ hồ về các trường học và thư viện ở Philadelphia, tránh mọi bình luận trực tiếp về việc hắn đang tìm kiếm cái gì. Hắn giữ thế chủ động, hỏi vị giáo sư: “Chính xác thì ông đang nghiên cứu cái gì?”.
Mathers để cho Geneva giải thích về việc họ đang cố gắng tìm hiểu một người tổ tiên của cô bé, Charles Singleton, một cựu nô lệ. “Điều đó khá là kỳ lạ”, cô nói. “Cảnh sát nghĩ rằng có sự liên quan giữa ông ấy và một vài tội, những vụ việc vừa mới xảy ra. Nhưng hóa ra lại không phải, ý cháu là không đúng. Nhưng tất cả đều tò mò với điều gì đã xảy ra cho ông ấy. Có vẻ như không ai biết.”
“Hãy xem ông có gì nào”, Mathers nói, lau sạch một chấm trên chiếc bàn thấp phía trước bàn làm việc của ông ta. “Tôi sẽ đi lấy một chiếc ghế khác.”
Lúc này đây, Ashberry nghĩ. Tim bắt đầu đập nhanh. Rồi hắn nhớ lại lưỡi dao sắc lẹm cắt vào da thịt của người bán hàng, sáu centimet cho hai ngày chậm khoản tiền bảo kê. Ashberry hầu như chẳng nghe thấy tiếng hét của người đàn ông.
Nhớ lại tất cả những tháng ngày làm việc đến gãy lưng để tới được vị trí hôm nay.
Nhớ lại đôi mắt chết chóc của Thompson Boyd.
Hắn ngay lập tức trở nên bình tĩnh.
Ngay khi Mathers bước vào hành lang, Ashberry nhìn ra ngoài cửa sổ. Người cảnh sát vẫn ngồi trong xe, cách khoảng mười lăm mét, và tòa nhà thì có tường dày và kín đến mức anh ta thậm chí có thể không nghe thấy tiếng súng. Với chiếc bàn đang ngăn cách hắn và Geneva, hắn cúi xuống, bới qua đống giấy. Hắn nắm lấy khẩu súng hoa cải cưa nòng.
“Ông có tìm bức tranh nào không?”, Geneva hỏi. “Cháu rất muốn tìm hiểu nhiều hơn về khu vực xung quanh như thế nào trong quá khứ.”
“Ta có một ít. Ta nghĩ thế.”
Mathers đang quay lại. “Cà phê nhé?”, có tiếng nói vọng lại từ trong hành lang.
“Không, cảm ơn.”
Ashberry quay ra cửa.
Chí lúc này đây.
Hắn bắt đầu đứng dậy, kéo khẩu súng ra khỏi hộp, giữ nó thấp hơn tầm mắt của Geneva.
Nhắm vào phía cửa, ngón tay đặt lên cò súng.
Nhưng có gì đó không ổn. Mathers không có vẻ như sẽ xuất hiện.
Đó là lúc Ashberry cảm thấy có cái gì đó bằng kim loại chạm vào tai của mình.
“William Ashberry, ông đã bị bắt. Tôi có súng.” Đó là giọng cô bé, mặc dù nó rất khác, là giọng của một người trưởng thành. “Để cái khẩu súng lên bàn. Ngay.”
Ashberry đông cứng. “Nhưng…”
“Khẩu súng. Đặt nó xuống.” Cô gái thúc vào đầu hắn bằng khẩu súng. “Tôi là cảnh sát. Và tôi sẽ sẵn sàng nổ súng.”
Ôi, Chúa ơi, không... Đây là một cái bẫy!
“Nghe này, giờ làm theo những gì cô ấy nói.” Tiếng của vị giáo sư - tất nhiên đó không phải Mathers. Đó cũng là một người đóng thế, một cảnh sát giả vờ là giáo sư. Hắn nhìn sang bên. Người đàn ông đã quay lại vào văn phòng bằng cửa bên. Trên cổ ông ta lủng lẳng tấm thẻ FBI. Và cũng đang nắm một khẩu súng. Làm thế quái nào mà họ lần ra hắn được? Ashberry tự hỏi trong sự bực tức.
“Và đừng có di chuyển cái khẩu súng quá một milimet. Tất cả chúng tôi đều nhằm vào đó rồi.”
“Tôi không nói với ông một lần nữa đâu”, cô gái nói với một giọng bình tĩnh. “Làm ngay đi.”
Hắn vẫn không động đậy.
Ashberry nghĩ tới ông nội mình, tay gangster, hắn nghĩ tới tiếng hét của người bán hàng, nghĩ tới đám cưới của con gái mình.
Thompson Boyd sẽ làm gì?
Làm theo quyển sách và từ bỏ.
Chẳng có cách quái nào cả. Ashberry sụp xuống lộn vòng và lăn, nhanh như chợp, giơ khẩu súng lên.
Có ai đó hét lên: “Đừng!”.
Đó là từ cuối cùng hắn có thể thấy.