• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau rời khỏi ma giới Huyết Liên Nguyệt Băng cũng không vội đi tìm Bạch Tử Họa mà trở về Bạch Vân Sơn xem thần khí trước.

“Haizz! Ta xem như giúp Hoa Thiên Cốt hoàn thành tâm nguyện chưa làm được vậy” Huyết Liên Nguyệt Băng rót thần lực vào đá nữ oa, một luồng sáng màu xanh bao phủ đá nữ oa khi tản ra thì nơi đó xuất hiện một thiếu niên.

“Ta còn tưởng không nhìn thấy được mặt trời nữa rồi!” Sóc Phong kinh ngạc nhìn cả người mình kinh hỉ nói.

“Thật tốt đúng không?”Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn kẻ đang phát ngốc kia một cái.

“Tiểu Cốt ngươi còn nói nếu lúc đó không phải ngươi khóc lóc muốn cứu tôn thượng ta có phải vì nghĩa diệt thân không?” Sóc Phong phẫn nộ nói.

“Về Trường Lưu đi!” Huyết Liên Nguyệt Băng cụp mắt xuống nói.

“A đang không phải là Trường Lưu sao?” Sóc Phong giống như nông dân lần đầu lên thành thị nhìn chỗ này một cái sờ chỗ kia một cái “Đây là đâu?”

“Là chỗ ta sống!” Huyết Liên Nguyệt Băng nhàn nhạt trả lời.

“Chỗ của ngươi? Không phải chỗ ngươi ở là ở Tuyệt Tình Điện sao? Hay là thượng tôn giận ngươi tự ý lấy thần khí? Không sao chẳng qua ngươi chỉ muốn cứu người ta đã về rồi nhất định giúp ngươi giải thích với Thượng tôn” Sóc Phong vỗ ngực nói.

“Nơi đó đã không thể dung ta nữa rồi! Đừng lo cho ta ngươi mau về đi” Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn Sóc Phong nói.

“Nhưng ngươi...” Sóc Phong còn muốn khuyên can nàng thì đã bị đưa xuống chân núi làm cách nào cũng không trở lại được đành hậm hực trở về Trường Lưu “Cốt Đầu thối tha ai thèm để ý tới ngươi chứ! Hừ!”

Chỉ còn lại một mình, Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn chằm chằm vào mấy món thần khí còn lại.

Nàng từ lúc đến đây luôn muốn thay Hoa Thiên Cốt đòi lại công bằng nhưng nàng đã làm được gì? Trường Lưu, Bạch Tử Họa, từng cái đều là thứ Hoa Thiên Cốt hết lòng bảo vệ nhưng nàng lại hết lần này sang lần khác tổn hại.

Nàng vốn cho rằng chỉ cần đối tốt với những người quan tâm Hoa Thiên Cốt, trừng trị những người tổn thương nàng ta, cuối cùng lại không phân biệt được ai tốt ai xấu.

Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch, Sóc Phong, Khinh Thủy, Hiên Viên Lãng, những người này đều là người qua trọng trong lòng Hoa Thiên Cốt.

“Trúc Nhiễm ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?” Huyết Liên Nguyệt Băng hỏi Trúc Nhiễm vừa mới bước vào.

“Tôn Thần là một vị thần tốt!” thực ra trong lòng Trúc Nhiễm đang gào thét ngươi rõ ràng là ngạo mạn, lạnh lùng, ỷ thế ép người, giết người không thấy máu.

“Ừm ta nên tin lời ngươi nói hay là lời ngươi nghĩ đây!” Huyết Liên Nguyệt Băng còn rất khoa trương sờ sờ cằm.

“A ta nghĩ đến giờ nên cho thú Hanh tức ăn rồi!” Trúc Nhiễm cười cười thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ba ngày sau Trúc Nhiễm lại đến xem Huyết Liên Nguyệt Băng, thật ra hắn là người biết rõ nàng nhất bởi vì hắn chưa từng gặp Hoa Thiên Cốt. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì lúc ấy nàng đã là Huyết Liên Nguyệt Băng cao cao tại thượng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK