“Lại có chuyện gì?”
“Làm phiền hoàng thân rồi!” dù là nói chuyện với hắn nhưng tư thế chưa hề đổi cũng không thấy được nàng nhếch môi, Trúc Nhiễm thật sự muốn chửi bậy một tiếng. CMN! Thần tộc thật đúng không có ai bình thường.
“Yên tâm ba ngày nay ta có dùng phép thuật thanh tẩy không phải không bình thường như ngươi nghĩ đâu” Huyết Liên Nguyệt Băng khinh bỉ, ba ngày không tắm thật sự quá đáng ta là một vị thần sạch sẽ.
Sau đó là thời gian nhàn nhã của Huyết Liên Nguyệt Băng hết ăn rồi ngủ, còn khoảng thời gian còn lại dùng để ngây người, thỉnh thoảng Hàn Long có xuất hiện vài lần. Chủ yếu là Hanh tức và Trúc Nhiễm đi qua đi lại.
Huyết Liên Nguyệt Băng nói hình dạng của hanh tức đặc biệt đả kích nghệ thuật nên biến nó thành con vật gì đó nhìn ngoại hình như chim nhưng lại giống gà chỉ có thể đi không thể bay suốt ngày lúc lắc qua lại làm Trúc Nhiễm phát phiền, Huyết Liên Nguyệt liền khinh bỉ hắn một phen đây là thương hiệu của vùng cực nha! có tiền cũng không mua được! ( Các zị có biết là con gì chưa? :-" :-" :-" )
Tuy nhiên ở Trường Lưu không được thái bình như vậy. Từ lúc Bạch Tử Họa bỏ đi rồi Huyết Liên Nguyệt Băng cũng biến mất thì trong Trường Lưu lại nổi lên tiếng xì xào.
Không biết ai tung ra tin đồn Bạch Tử Họa không được chấp nhận việc thành thân với Hoa Thiên Cốt nên tức giận hút hết linh khí của Trường Lưu hải rồi dẫn Hoa Thiên Cốt li khai tự lập môn hộ.
“Sư huynh chuyện này e rằng không ổn! Nếu tin đồn này tiếp tục lan truyền thanh danh của nhị sư huynh trong tiên giới sẽ ngày càng xuống dốc” Sênh Mặc Tiêu thở dài nói.
“Bọn đệ tử ngu ngốc này nếu trưởng môn hút hết linh khí Trường Lưu hải thì bổn môn còn tồn tại sao?” Ma Nghiêm sau khi chữa khỏi vết thương thì luôn cho người tìm kiếm Bạch Tử Họa nhưng đều vô vọng.
“Là do ta quá manh động đả thương huynh ấy nên mới để người bất thiện bắt đi mất”
“Mặc kệ lần này nếu trở về bọn họ còn muốn thành thân ta cũng không để ý nữa đã loạn tới mức này còn kiêng kị gì chứ?” Ma Nghiêm lắc đầu nói, trước kia nếu hắn sớm nhìn thấu có lẽ Trúc Nhiễm cũng không đi tới bước đường này.
“Sư huynh!” Sênh Mặc Tiêu nhìn sư huynh như già đi mấy chục tuổi cũng không biết nói gì.
Dị Hủ Các
“Đông Phương Úc Khanh!’’
“Người đến rồi?” Đông Phương Úc Khanh nhìn người từng quen thuộc nhưng giờ lại xa lạ trước mặt.
“Ngươi sớm biết ta không phải Hoa Thiên Cốt!” Huyết Liên Nguyệt Băng mỉm cười nói.
“Đúng!”