“ta...” Đông Phương Úc Khanh nhìn tiểu nha đầu trước mắt trong lòng như bị móng vuốt mèo con cào nhẹ, hắn gõ gõ mấy cái vào trán, chẳng lẽ hắn thật sự trở thành đại thúc biến thái rồi ngay cả trẻ con cũng có hứng thú.
“Thúc thúc?” Huyết Liên Trân Nghi không có được câu trả lời lại thấy Đông Phương Úc Khanh tự gõ trán mình liền kêu một tiếng.
“Thôi bỏ đi, tiểu nha đầu con nói cho ta nghe về huynh trưởng của con đi ta giúp con tìm hắn” Đông Phương Úc Khanh cảm thấy tốt nhất vẫn là mang tiểu nha đầu này đi khỏi là thượng sách.
“A chẳng lẽ thúc thúc không bảo vệ được con sao?” Huyết Liên Trân Nghi bày ra vẻ mặt “thì ra là vậy”.
“Đương nhiên không phải ta chỉ là muốn con sớm chút được gặp thân thôi” tự ái à nha! Hắn dù sao cũng là dị hủ quân lại bị một con nhóc xem thường, hắn cũng cần mặt mũi chứ!
“Thật vậy?” Huyết Liên Trân Nghi hỏi lại, chỉ là trước giờ nàng cũng không cần ai bảo vệ.
“Đương nhiên nơi này rất bí mật nàng ta sẽ không tìm được đâu” Đông Phương Úc Khanh mỉm cười bảo đảm.
“Đông Phương Úc Khanh mau để lại mạng” Tử Huân Thiển Hạ xông vào nhìn trừng trừng Đông Phương Úc Khanh quát lên.
“...” nụ cười tao nhã trên mặt Đông Phương Úc Khanh cứng lại.
“Ha” Huyết Liên Trân Nghi không nhịn được phì cười, sau khi phản ứng lại liền hoảng hốt, từ lúc nào lại biểu hiện hỉ nộ ái ố của nhân gian chứ.
“Tử Huân tiên tử tại hạ thật sự không biết đã đắc tội với người lúc nào mà bị người phải trăm núi nghìn sông truy đuổi” Đông Phương Úc Khanh hòa nhã nói.
“Hừ! Ngươi không cần phải nói nhiều hôm nay ta nhất định phải chém ngươi làm trăm mảnh” Tử Huân Thiển Hạ nghiến răng nghiến lợi.
“A thì ra là đại thẩm muốn giết thúc thúc sao?” Huyết Liên Trân Nghi nhíu mày nói.
“...” đến bây ngươi mới hiểu ra vấn đề sao? Đông Phương Úc Khanh và Tử Huân đồng loạt nghĩ.
“Nếu thật sự như vậy thì ta không thể để ngươi toại nguyện rồi” Huyết Liên Trân Nghi nhàn nhạt nói.
“Chỉ dựa vào ngươi” Tử Huân Thiển Hạ khinh thường nói.
Chỉ trong chốc lát Tử Huân Thiển Hạ chuyển sang kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mắt mái tóc và đồng tử đều chuyển sang màu bạc. Tay phải của Huyết Liên Trân Nghi đưa ra, trên tay nàng bây giờ xuất hiện một xoáy gió điên cuồng rít gào như dã thú bị nhốt trong chuồng không ngừng tìm cách thoát ra.
Tử Huân trên tay dùng lực đánh ra, Huyết Liên Trân Nghi cũng không định tránh chỉ là nhẹ nhàng thả xoáy gió trong tay ra. Xoáy gió lớn dần gầm gừ bay vọt tới chỗ đối phương.
“Này...này” khóe miệng Đông Phương co rút mạnh hai cái nhìn nữ nhân lúc nãy còn la hét muốn giết mình bị gió thổi bay về phía chân trời, xoay quanh một trăm mét bị xoáy gió đi qua không còn vật gì sót lại.
“Có chuyện gì sao?” Huyết Liên Trân Nghi chớp mắt đã trở về màu đen nhìn người đứng thộn mặt ra đó.
“Ngươi là ai?” Đông Phương Úc Khanh nhẹ nhàng hỏi, trên thế gian này chỉ cần là điều hắn không biết thì đều đặc biệt khó chịu.
“Ta cảm thấy ngươi rất thú vị, sau này ngươi theo ta” Huyết Liên Trân Nghi thản nhiên nói ra.
Đông Úc Khanh cảm thấy hắn rất giống cún con ngồi ven đường, Huyết Liên Trân tùy tiện bước đến vỗ vỗ đầu hắn “ tỷ tỷ cảm thấy ngươi thật dễ thương, mau theo ta về nhà đi”
Đông Phương Úc Khanh cười khẩy, hắn đúng là điên sao lại so sánh mình với chó.
“Yên tâm chỉ cần theo ta, ta nhất định cho ngươi ăn ngon mà” Huyết Liên Trân Nghi thấy Đông Phương Úc Khanh không nhúc nhích liền bổ sung một câu.
Đông Phương Úc Khanh “...”