• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rùa

Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Ứng Trì, tiểu tổ tông kia không tỉnh, anh nhẹ nhàng thở ra.

May mắn không tỉnh, bằng không phòng bệnh sẽ biến thành chiến trường

Anh tùy ý xoay người, bỗng nhiên dừng lại, Trần Sâm Nhiên đứng sau cửa kính, mặt không biểu tình đứng bên ngoài, cũng không biết đã đứng bao lâu.

Từ Kính Dư liễm nhẹ hàm răng, híp mắt, cứ đứng như vậy nhìn cậu ta.

Trần Sâm Nhiên cũng nhìn lại anh vài giây, cúi đầu quay người rời đi.

vẫn bị phát hiện.

Từ Kính Dư nhíu mày, quay lại nhìn Ứng Hoan, cô còn đang ngủ sau.

Ứng Trì giật mình, mơ mơ màng màng ngồi dậy, duỗi duỗi eo, nhìn thấy Từ Kính Dư, nhất thời tỉnh táo hơn, có chút cảnh giác nói: “Sao anh còn ở đây?”

Từ Kính Dư cho tay vào túi quần, nhắc nhở cậu: “7 giờ, cậu không quay về lấy hành lý?”

Ứng Trì còn chút nữa là quên mất chuyện này, vội đứng lên, nhìn thoáng qua Ứng Hoan còn ngủ do dự một chút không biết có nên đánh thức cô.

Từ Kính Dư nói: “Để cô ấy ngủ tiếp đi.”

“Ai mượn anh nói.”

Ứng Trì đứng lên, nhìn anh một cái, “Anh không đi?”

Từ Kính Dư miết miết tay, xoay người rời đi.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh, một lát sau lại trở về, mang theo đồ rửa mặt và bữa sáng, anh đặt đồ ăn lên bàn, mang đồ rửa mặt vào toilet, thuận tiện nhắn tin cho mẹ, nhờ bà kêu tài xế mang hành lý ra sân bay.

Từ Kính Dư lại ngồi xuống ghế, cầm lấy tóc của Ứng Hoan vòng qua ngón tay, quấn từng vòng, quấn hết lại buông ra.

Anh kiên nhẫn chờ cô tỉnh lại.

Nếu qua nửa giờ mà không tỉnh, anh không ngại hôn trộm cô lần nữa, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, điểm mấu chốt để đột phá kia cứ thể bỏ qua.

Ứng Hoan là bị ngứa mà tỉnh, giống như có người lôi kéo tóc cô, lực đạo thực nhẹ, da đầu cảm thấy ngứa, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, giống như không nhớ tới tại sao mình lại ở bệnh viện.

Cô xoa xoa đôi mắt mắt, ký ức trở lại, quay đầu thấy nam nhân đang lười nhác ngồi bên mép giường, cô trừng lớn đôi mắt: “Sao anh còn ở đây?”

Chị em hai người, ngữ khí cơ hồ giống nhau như đức.

Từ Kính Dư nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng kéo sợi tóc của cô, “Đầu còn đau không?”

Ứng Hoan xoa xoa mặt, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn luôn ở chỗ này? Nhìn tôi cả đêm?”

“Phải.”

“…”

Tai cô đỏ ửng, rụt vào trong chăn, còn thuận tay kéo tóc về, “Anh còn không về chuẩn bị hành lý đi sân bay sao?”

Từ Kính Dư chà xát ngón tay, “Không vội, nói xong sẽ đi.”

Ứng Hoan có dự cảm lời anh muốn nói, tâm nhảy lên, cô bỗng nhiên ngồi dậy: “Tôi đi WC.”

Từ Kính Dư dừng một chút, cười: “Đi đi.”

Ứng Hoan xuống giường, đi vào WC rửa mặt, cô sờ sờ cái ót, còn chút đau, nhưng thật ra không hôn mê.

Cô ở trong WC, nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt—–

“Bác sĩ nhỏ đâu?”

“Mấy người tới làm gì?”

“Tới xem bác sĩ nhỏ.”

Cô kéo cửa ra, thấy ngoại trừ Trần Sâm Nhiên, bọn Thạch Lỗi và Ứng Trì đề đã tới.

Ứng Trì thấy cô, vội vàng hỏi: “Chị, chị có sao không?”

Ứng Hoan cười một chút: “Không sao rồi, sao mọi người đều tới? Vẫn còn thời gian sao?”

“Còn thời gian, bọn em đến đây nhìn một chút rồi đi.” Ứng Trì gãi gãi đầu, vốn cậu muốn đi một mình, mấy người Thạch Lỗi cũng muốn đi theo, Ngô Khởi thấy còn thời gian nên cho tài xế lái xe đến đây.

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đi cùng mọi người đến sân bay.”

Từ Kính Dư đi tới, liếc cô: “Không cần, em ngủ tiếp một lát đi.”

Ứng Hoan đã đi đến giường lấy áo lông vũ của mình, lại sờ ót: “Không có việc gì, tôi cũng không muốn ở bệnh viện phát ngốc, về ký túc xá ngủ thì tốt hơn.” Cô phát hiện áo lông vũ bị bẩn, nhíu mày một chút, vẫn mặc vào.

Ứng Trì hỏi: “Thật không có việc gì sao?”

Ứng Hoan đi đến trước mặt bọn họ, nhấp miệng cười: “Đi thôi, thật sự không có việc gì.”

Từ Kính Dư đem bữa sáng trong tay nhét vào ngực cô, “Ăn một chút đi.”

Một đám người mặc đồng phục màu đỏ bồi Ứng Hoan làm thủ tục xuất hiện.

Lên xe, Ứng Hoan thấy Trần Sâm Nhiên ngồi một mình ở hàng sau cùng, Trần Sâm Nhiên thấy cô thì hơi sửng sốt, thần sắc có chút phức tạp, sau đó chậm rãi rời ánh mắt ra cửa sổ.

Ứng Hoan không quá để ý, chỉ cần Trần Sâm Nhiên không giống như trước, yên tĩnh không động chút liền mỉa mai cô thì tốt.

Ứng Hoan ngồi cùng Ứng Trì, cô cắn hai miếng bánh trứng, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, sợ Ứng Trì lo lắng nên chịu đựng mà nhuốt xuống, uống sữa bò mới cảm thấy đỡ hơn chút.

Tới sân bay, Ứng Hoan theo chân bọn họ đến đại sảnh.

Thạch Lỗi cười hì hì: “Bác sĩ nhỏ, cô không đi cùng thì ai sẽ nói cố lên với bọn tôi đây.”

Ứng Hoan nhìn về phía Hàn Thấm: “Bác sĩ Hàn.”

Hàn Thấm xấu hổ, lập tức cự tuyệt: “Đừng, làm sao tôi làm mấy động tác bán manh được? Tuổi lớn như vậy mà còn làm mấy động tác đấy, vẫn không nên làm bọ họ ghê tởm.”

“Nào có.”

Hàn thấm mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, giỏi giang xinh đẹp.

Dương Cảnh Thành không biết xấu hổ mà nói: “Nếu không, cổ vũ bọn tôi trước?”

Thạch Lỗi cười hì hì: “Đúng vậy, nếu không cho chúng tôi trái tim?”

Ứng Hoan: “…”

Tim cũng không thể bắn loạn.

Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên, dựng thẳng hai ngón tay cái, quơ quơ, “Mọi người cố lên, mang thắng lợi trở về nha.”

Từ Kính Dư không chút để ý nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Ứng Hoan lại quơ quơ ngón tay cái với anh.

Anh cong khóe miệng.

Nhóm người này đi đến nơi nào cũng đều được chú ý, bọn họ đứng một lát liền phải đi đăng ký, đầu Ứng Hoan lại có chút choáng, bọn Thạch Lỗi hướng cô vẫy tay: “Đi đây, bác sĩ nhỏ, nếu nghỉ thì đến xem bọn tôi.”

Ứng Hoan gật đầu: “Được.”

Ứng Trì nói: “Chị, em đi đây.”

“Đi đi.”

Một đám người dẫn nhau đi.

Bỗng nhiên, Từ Kính Dư xoay người, bước đến trước mặt cô.

Ứng Hoan có chút ngốc: “Sao? Làm sao vậy?”

Từ Kính Dư nhìn cô, đem lời nói đêm qua cùng buổi sáng hôm nay chưa kịp nói nói ra: “Việc tôi nói với em, đừng quên.”

Ứng Hoan có chút choáng đầu, trong lúc nhất thời không nhớ được anh nói việc gì: “A?”

Lúc ngày có thông báo hành khách đi Tam Á đến đăng ký.

Mọi người phát hiện Từ Kính Dư xoay người trở về, quay lại hô: “Làm gì thế? Phải đi rồi?”

Từ Kính Dư không quay đầu lại, hơi khom lưng, thấp giọng nói bên tai Ứng Hoan: “Suy nghĩ kỹ mộ chút, có thích tôi hay không? Được không?”

Tim Ứng Hoan đập lỡ một nhịp, cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Được…”

Từ Kính Đứng thẳng dậy, khôi phục bộ dáng lười biếng, rũ mắt nhìn cô: “Còn có, đừng để ai theo đuổi em, tôi đến trước hiểu không?”

Ứng Hoan: “…”

Loại này còn có thứ tự đến trước sau sao?

Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên muốn cười, cô nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Được, anh đẹp trai như vậy sẽ cộng thêm điểm cho anh.”

Từ Kính Dư cười nhẹ một tiếng, “Đi đây.”

Anh xoay người chạy đến nơi đăng ký.

Ứng Hoan nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của anh, cả thấy có chút không chân thật, Từ Kính Dư thích cô? Bắt đầu từ khi nào? Vì sao? Rất nhiều vấn đề kỳ quái, lần sau cô nhất định phải hỏi anh.

Từ Kính Dư đuổi kịp đội ngũ, Ứng Trì liếc nhìn anh: “Anh tìm chị tôi làm gì?”

Từ Kính Dư nhàn nhạt trả lời: “”Không có gì, nhờ cô ấy chăm sóc cá vàng.”

Ứng Trì: “…”

Trần Sâm Nhiên quay đầu lại, không nóng không lạnh liếc anh một cái.

Từ Kính Dư cũng nhìn lại, thần sắc lạnh nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK