• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rùa

Nếu thắng, em phải làm bạn gái tôi….

Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, cô nhanh chóng ngước mắt nhìn anh, anh luôn nói những lời khiến cô đỏ mặt, cô có chút không theo kịp tiết tấu, theo bản năng nói: “Nếu thua thì sao?”

Cô không hy vọng bọn họ thua, nhưng thi đấu thì đều có thắng thua, hơn nữa đội Cuba rất mạnh, đã cầm giải quán quân mấy năm nay. Cô không hiểu, Từ Kính Dư quá tự tin hay anh cảm thấy lấy cô làm mục đích thì càng có động lực?

Từ Kính Dư bước tới gần cô, bỏ tay vào túi quần, thấp giọng cười: “Nếu thua, vậy tiếp tục theo đuổi.”

Ứng Hoan nghẹn.

Từ Kính Dư nghiêng đầu nhìn cô, lông mày khẽ nhếch: “Nói không chừng trước khi mùa giải kết thúc tôi đã theo đuổi được em rồi.”

Trong lòng Ứng Hoan nhảy dựng, cho nên không nói đến chuyện có thi đấu hay không, thắng thua thế nào, đều không liên quan đến chuyện anh theo đuổi cô, anh chỉ là gieo một hạt giống trong lòng cô mà thôi.

Ứng Hoan cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy anh nói làm gì? Biết rõ tôi hy vọng các anh thắng.”

Từ Kính Dư không có ý kiến, lại hỏi: “Nghiêm túc, em thích cái gì?”

Anh muốn tặng cô cái gì đấy, nhưng không muốn đưa loạn, anh cũng không cảm thấy trực tiếp hỏi đối phương thích cái gì là chuyện mất mặt, huống hồ anh thật sự không biết cô thích cái gì.

Giai đoạn đầu thi đấu còn hơn hai tháng mới kết thúc, Ứng Hoan nghĩ anh không còn gì phải lo lắng, ngẩng đầu nhìn anh, giảo hoạt cười: “Tôi ư, thích máy bay tư nhân.”

Từ Kính Dư: “…..”

Máy bay tư nhân, xin lỗi, hiện tại anh mua không nổi.

“Thích máy bay tư nhân đúng không?” Anh cười gật đầu, xoa xoa ót cô, “Được, một ngày nào đó tôi sẽ mua cho em.”

Ứng Hoan: “….”

Cô chỉ nói giỡn thôi! Anh muốn mua máy bay tư nhân! Điên rồi!

Chung Vi Vi quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy cảnh này, cười cười quay đầu lại, Ứng Trì muốn đi tìm Ứng Hoan, cô sợ Ứng Trì xù lông, trực tiếp dùng tay ấn ót cậu.

Giây tiếp theo, liền ngây ngẩn cả người.

Tóc cậu thật mềm!

Lần đầu tiên Ứng Trì bị nữ sinh khác ngoài Ứng Hoan sờ đầu, sắc mặt đỏ lên, cậu nhìn về phía Chung Vi Vi, có chút ngượng ngùng, có chút quẫn bách nói: “Chị Vi Vi?” ( Tiểu Trì của tôi, cớ gì lại đỏ mặt ???)

Ngón tay Chung Vi Vi nhẹ miết trên đầu cậu, lại xoa một chút, cảm thán: “Bây giờ mới biết tóc nam sinh cũng có thể mềm như vậy.”

Chị em hai người, da đều trắng, tóc cũng mềm như vậy.

Ứng Trì: “…”

Tai cậu đỏ lên, đầu hơi rũ xuống, ngoan ngoãn đến kỳ cục ( >_< khóc hai dòng sông)

Ứng Hoan quay lại nhìn, liền thấy Chung Vi Vi xoa đầu Ứng Trì như xoa đầu chó nhỏ. Chung Vi Vi quay lại nhìn Ứng Hoan, giống như phát hiện một đại lục mới, đặc biệt vui vẻ: “Ứng Tiểu Hoan, tóc Tiểu Trì rất mềm, giống tóc cậu vậy, thật thần kỳ.”

Ứng Hoan: “….”

Ứng Trì cảm thấy tóc mình bị xoa loạn rồi, nhưng lại ngượng ngùng né tránh Chung Vi Vi nên chỉ có thể đỏ mặt để cho cô chà đạp.

Ứng Hoan nhìn Ứng Trì như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, giây tiếp theo, trên đầu xuất hiện một bàn tay, một giọng nói lười biếng vang lên.

“Đúng là rất mềm.”

Cô gạt tay anh xuống.

Cho dù thật mềm, anh cũng sờ quá nhiều lần rồi.

Thời gian không còn sớm, Chung Vi Vi và Ứng Hoan về phòng, hai cô gái nhỏ tắm rửa xong liền lên giường nói chuyện phiếm, Chung Vi Vi ghé sát lại gần Ứng Hoan, nhéo má cô, cười tủm tỉm hỏi: “Nói đi, cậu và Từ Kính Dư là thế nào? Phát triển thêm một bước?”

Ứng Hoan không nghĩ tới cô ấy nhìn ra nhanh như vậy, có chút kinh ngạc: “Rất rõ ràng sao?”

Ngoại trừ Trần Sâm Nhiên, mọi người trong câu lạc bộ sớm chiều ở chung cũng không nhận ra, là nhóm vận động viên thần kinh quá thô, hay bọn họ căn bản không nghĩ tới Từ Kính Dư sẽ thích cô?

Chung Vi Vi cười: “Đã sớm cảm thấy Từ Kính Dư đối xử với cậu không giống người khác.”

Ứng Hoan càng kinh ngạc: “Đúng không? Khi nào thấy?”

“Lúc ăn cơm lần trước.” Chung Vi Vi thúc dục: “Mau nói, hiện tại hai người thế nào?”

Ứng Hoan áp mặt vào gối đầu, mơ hồ nói: “À… anh ấy theo đuổi tớ.”

Chung Vi Vi trừng lớn đôi mắt, ấp úng nói: “Qủa nhiên là như thế.” Cô rất tò mò, đẩy đẩy Ứng Hoan, “Theo đuổi cậu như thế nào? Cậu nói cho tớ nghe đi.”

“Cũng không thế nào cả….” Ứng Hoan cũng không biết nên nói thế nào, bởi vì Từ Kính Dư giống như cái gì cũng không làm, lại giống như cái gì cũng đều đã làm, khiến lòng cô nhiễu loạn, “Chuyện anh ấy theo đuổi tớ hình như mẹ anh ấy cũng đã biết, vừa rồi lúc ở cửa phòng Ứng Trì, anh ấy nói nếu mùa giải kết thúc, bọn họ giành chiến thắng thì tớ phải làm bạn gái anh ấy…Cho dù thua, cũng vẫn tiếp tục theo đuổi tớ.”

Ứng Hoan lần đầu tiên cảm thấy phiền não vì chuyện thế này, gần đây luôn đè dưới đáy lòng, Chung Vi Vi đào một kẽ hở, nó liền như cây đậu muốn vươn lên khỏi đáy lòng.

Chung Vi Vi nhìn Ứng Hoan, cô mặc một cái váy ngủ, mặt áp vào gối, tóc dài đen nhánh xõa tung, làn da trắng tuyết, đôi chân dài tinh tế cân xứng, nhìn thế này thật câu dẫn người khác. Sau khi Ứng Hoan đeo niềng răng thì rất ít người theo đuổi cô rất ít, còn không bằng hồi học cao trung, Chung Vi Vi tưởng tượng dáng vẻ Ứng Hoan sau khi tháo niềng răng, cảm thấy người bây giờ theo đuổi cô mới thực sự có mắt nhìn.”

Vậy còn cậu, cậu thích anh ấy sao?”

“Tớ sao…” Ứng Hoan quay mặt về phía cửa sổ, trầm mặc hai giây, lại quay đầu nhìn Chung Vi Vi, nghiêm túc hỏi, “Nếu có một khoảnh khắc, tớ rất muốn ôm anh ấy, chính là lúc anh ấy dành chiến thắng, có tính là thích không?”

Chung Vi Vi hơi sửng sốt, cười: “Tính chứ, đều muốn ôm anh ấy, khẳng định là có hảo cảm.”

Ứng Hoan theo thói quen mà liếm nhẹ răng nanh, lưỡi đụng phải dây thép, “Nhưng tớ còn chưa muốn yêu đương.”

“Bởi vì niềng răng?”

“Ừ…”

Ứng Hoan cảm thấy mình thích Từ Kính Dư, nhưng cái loại thích này còn chưa đến mức khiến cô không quan tâm mặt mũi mà không áp được xúc động muốn ôm anh, làm cô không ngại mang niềng răng cùng anh yêu đương, hôn sâu.

Hoặc nói là, hiện tại cô càng để ý niềng răng của mình hơn, để ý mang nha bộ cùng anh yêu đương.

Khi đó cô còn không rõ ràng lắm, có đôi khi càng thích một người, đặc biệt là người đó rất ưu tú, sẽ càng để ý đến bản thân, càng muốn bản thân hoàn mỹ nhất khi xuất hiện trước mặt đối phương.

Đây là điều phổ biến trong tình yêu.

Chung Vi Vi nhìn Ứng Hoan, bỗng nhiên có chút hiểu rõ suy nghĩ của cô, nếu đổi thành mình mang niềng răng, cho dù Ứng Trì hôn thì cô cũng sẽ kinh hoảng thất thố, mà không phải kinh hỉ đến muốn hét chói tai, hoặc là phản công mà gặm cậu mấy cái.

Cô nghĩ đến đấy, đột nhiên đập một cái vào đầu mình.

Ứng Hoan hoảng sợ, “Cậu làm gì?”

Chung Vi Vi có chút hổ thẹn mà gãi tóc, “Không có việc gì……”

Là một giấc mộng không thực tế mà tôi…Đánh một cái làm bản thân tỉnh táo, Ứng Trì sao có thể hôn cô. Nhìn thấy em trai của bạn tốt, thật là tội lỗi.

Nhưng dù biết là tội lỗi, cô cũng đã lún quá sâu.

Chung Vi Vi thở dài, kéo chăn lên che kín cả hai người.

Ứng Hoan: “….”

“Cậu sao thế?” Cô hỏi.

“Ngủ ngủ ngủ, ngày mai tớ muốn tắm biển, tẩy não.”

“…..”

Ứng Hoan xốc chăn lên, lộ đầu ra, chọc chọc Chung Vi Vi: “Đừng ngủ, nói chuyện một chút đi.”

Chung Vi Vi lại kéo chăn che kín hai người: “Không nói, ngủ, ngày mai lại nói.”

Ứng Hoan: “….”

Được rồi, cô còn muốn nói về Từ Kính Dư, ngủ thì ngủ….

Ngày hôm sau thời tiết không tốt, bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa, nhiệt đọ giảm thấp, nước biển có chút lạnh, ý nguyện tắm biển của Chung Vi Vi bị ngâm nước nóng, hai người đến sân huấn luyện xem mọi người luyện tập.

Giữa trưa, Ứng Hoan múc canh thịt ra chén nhỏ, chờ vận động viên rửa tay xong có thể ăn luôn. Trần Sâm Nhiên là người đầu tiên đến đây, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, thấy cô mang chén canh đặt từng chỗ ngồi, lúc thấy cô mang chén canh đến chỗ mình, đột nhiên hoảng hốt đứng dậy, trực tiếp đoạt lấy chén canh trong tay cô.

Cậu ta hơi dùng sức, Ứng Hoan hề phòng bị, nước nóng trong chén canh bị hắt ra ngoài hơn nửa, trực tiếp hắt vào tay cô.

Ứng Hoan bị nóng đến nhảy lên, vẩy mạnh tay kêu to: “A…”

Cô che tay lại, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt ửng đỏ nhìn cậu ta.

Lúc này Trần Sâm Nhiên mới phản ứng lại, cầm nửa chén canh còn lại ngây người nhìn cô, cả cánh tay bị nước bắn vào cũng chưa cảm thấy đau. Chung Vi Vi vội vàng bước tới, nhanh chóng mở nắp một chai nước khoáng, kéo tay Ứng Hoan xuống, thấy mu bàn tay và ngón tay của cô đều đỏ ửng, vội vàng hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Ứng Hoan hít một hơi, nước lạnh chảy vào làm dịu đoi chút, cô nhỏ giọng: “Vẫn ổn.”

Chung Vi Vi quay đầu nhìn Trần Sâm Nhiên, cô nhớ rõ lời cậu nói Ứng Hoan lần trước, lúc này không nhịn được, “Sao cậu lại thế này? Canh vừa múc khỏi nồi không bao lâu, nóng như vậy cậu dành lấy làm gì?”

Ứng Hoan kéo cô lại, “Không có việc gì, cậu đừng nói nữa.”

Chung Vi Vi nhấp miệng, nếu không phải thấy Trần Sâm Nhiên còn phải thi đấu, cô thật muốn mắng cậu ta vài câu.

Trần Sâm Nhiên nhìn bàn tay trắng nõn của Ứng Hoan đã sưng đỏ, có chút luống cuống tay chân không biết làm thế nào. Ứng Hoan cũng đã từng xử lý vết thương cho cậu ta, cậu ta nhớ rõ tay cô non mịn thế nào, hiện tại vì cậu ta mà bị thương…

Từ Kính Dư và bọn Thạch Lỗi đến sau, thấy tay Ứng Hoan, anh nhíu mày, bước nhanh qua, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Còn phải thi đấu, Ứng Hoan muốn việc nhỏ hóa không, lắc đầu nói: “Không có việc gì, không cẩn thận nên bị bỏng thôi.”

Từ Kính Dư nhìn tay cô: “Làm sao mà bị?”

“Cầm chén không cẩn thận.”

Chung Vi Vi đổ hết chai nước khoáng, đang muốn lấy một chai nữa thì Từ Kính Dư còn nhanh hơn cô, anh đã vặn nắp bình ra, cầm tay Ứng Hoan nhẹ nhàng đổ nước xuống. Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, mặt hơi đỏ, khẽ rụt tay, “Được rồi, không cần nữa đâu, cũng không đau lắm.”

“Đừng lộn xộn, hết chai này thôi.”

Từ Kính Dư hơi dùng lực, cô liền không động đậy.

Thạch Lỗi nhìn Trần Sâm Nhiên nhỏ giọng hỏi Dương Cảnh Thành: “Không phải lại là thằng nhóc này gây sự chứ?”

Dương Cảnh Thành lắc đầu, anh ta nhìn Từ Kính Dư, dùng bả vai đâm Thạch Lỗi, “Ai, cậu có cảm thấy…Gần đây Kính Vương đối xử với bác sĩ nhỏ đặc biệt tốt không?”

“Có người không tốt với bác sĩ nhỏ sao?”

“Trần Sâm Nhiên”

“Không tính cậu ta.”

Từ Kính Dư ném bình nước đã hết vào thùng rác, Chung Vi Vi lập tức cầm thuốc bỏng đến bôi cho Ứng Hoan, nhỏ giọng nói: “May mà không nổi bọt nước, nếu không sẽ rất phiền toái.”

Nhưng mà, sưng rất to.

Ứng Hoan ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người đang cây quanh cô, cười một chút: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Đi ăn cơm đi.”

Chung Vi Vi: “Ứng Trì đâu.”

Thạch Lỗi: “Huấn luyện viên Ngô gọi cậu ấy đi nói chuyện, không biết nói cái gì nữa.”

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, nói: “Đi ăn cơm đi.”

Từ Kính Dư liếc Trần Sâm Nhiên, người nãy giờ còn cầm cái chén đứng im một chỗ, mắt hơi híp mại.

Trần Sâm Nhiên giống như giờ mới lấy lại tinh thần, cầm chén canh trở lại chỗ ngồi, lúc ăn cơm càng vội vàng, lùa cơm như bay vào miệng rồi nhanh chóng đứng dậy.

Chung Vi Vi nói nhỏ vào tai Ứng Hoan: “Thằng nhóc này bị sao vậy? Không phải tâm lý có vấn đề chứ?”

Ứng Hoan hơi dừng, lắc đầu nói: “Cậu ta chỉ không thích tớ thôi, sau này tớ không trêu chọc cậu ta thì không sao cả.”

Chung Vi Vi cũng không biết nên nói cái gì, toàn bộ mọi người trong đội đều rất hài hòa, ngoại trừ Trần Sâm Nhiên, cậu ta khó ở chung như vậy, lại còn là tuyển thủ chủ lực, không thể đánh, không thể mắng, bị ủy khuất cũng phải nhịn, cô có chút đau lòng Ứng Hoan, “Được rồi, cậu cẩn thận một chút.”

Chuyện này Ứng Hoan không nhắc lại, sắp thi đấu, mọi người cũng không chú ý vết thương nhỏ của cô, ngoại trừ Từ Kính Dư.

Ngày 30 tháng 1, Thiên Bác đấu với Ukraine ở nhà thi đấu Tam Á.

Tỉ số 4:1, Thiên Bác giành chiến thắng.

Chung Vi Vi sẽ trở về ngày 1 tháng 2, Ứng Hoan và Ứng Trì tiễn cô, Chung Vi Vi nhìn thiếu niên như tùng, rất muốn xoa đầu cậu một chút, nhưng Ứng Hoan ở đây, cô có chút ngượng ngùng, đành lên xe trong tiếc nuối.

Ngày 2 tháng 2, Thiên Bác xuất phát đi Mexico, tiến hành trận đấu thứ hai trên sân khách.

Cứ như thế suốt nửa tháng, đã tới giữa tháng 2, trở lại Tam Á ngày 12 tháng 2.

Ngày hôm sau lại phải thi đấu, thời gian quá khẩn trương, các đội viên dù rất mệt cũng cố gắng huấn luyện, điều chỉnh trạng thái để tiếp tục thi đấu.

Ứng Hoan đi theo bọn họ nửa tháng, đều có chút không chịu nổi, cô không thể tưởng tượng nổi những người vận động viên này đã phải cố gắng mức nào, lên máy bay dành thời gian ngủ một chút, xuống máy bay liền cố gắng điều chỉnh múi giờ, tỉnh ngủ lại đi huấn luyện, tiếp theo liền thi đấu.

Nhóm vận động viên tham dự họp báo xong liền đi chuẩn bị.

Ứng Hoan ngồi trong phòng nghỉ nhìn Từ Kính Dư thuần thục trói băng vải, cảm thấy anh thật giống Iron Man, luôn bảo trì trạng thái tốt nhất.

Từ Kính Dư ngước mắt liếc cô một cái, ngoắc ngoắc tay.

Ứng Hoan chậm rãi đi qua, “Làm sao vậy?”

Không phải lại kêu cô tới buộc băng vải chứ?

Từ Kính Dư một bên buộc băng vải, một bên cúi đầu đến gần tai cô, nói nhỏ: “Đêm nay thi đấu xong liền qua 0 giờ, biết là ngày mấy sao?”

Đêm nay qua 0 giờ…..

Ngày 14 tháng 2.

Lễ tình nhân.

Lòng Ứng Hoan nhảy dựng, gật gật đầu, hàm hồ nói: “À, biết.”

Từ Kính Dư khẽ cười: “Biết thì tốt, có đồ muốn tặng em, buổi tối……” Anh nghĩ buổi tối hình như quá muộn, sửa lại, “Vẫn là tối mai đi, đêm nay mọi người cùng nhau trở về, tiểu tổ tông Ứng Trì kia chắc chắc sẽ nhìn chằm chằm em.”

Đáy lòng Ứng Hoan như đang nhảy nhót, không nhịn được tò mò: “Anh muốn tặng gì? Ngoại trừ ngủ ra thì chúng ta đều ở bên nhau, anh lấy đâu ra thời gian chuẩn bị quà?”

Cả đội đều sinh hoạt với nhau, cô không phát hiện Từ Kính Dư rời khỏi đội ngũ, thời gian ở đâu mà anh trộm đi chuẩn bị quà?

Từ Kính Dư hơi nhướng mày: “Khi nào em ngủ bên cạnh tôi sẽ biết tôi chuẩn bị quà lúc nào.”

Ứng Hoan: “!!!”

“Ngoan.” Từ Kính Dư cười, “Đừng tức giận, coi như tôi chưa nói.”

Sắc mặt Ứng Hoan đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ biết chiếm tiện nghi ngoài miệng.”

Từ Kính Dư dừng một chút, anh cũng muốn dùng hành động để chiếm tiện nghi, nhưng cô phải đáp ứng mới được.

Lúc này, Ngô Khởi hô to: “Đều lại đây, cổ vũ!”

Thi đấu sắp bắt đầu rồi.

Đây là trận thi đấu thứ năm trong vòng tròn, bốn trận trước Thiên Bác đều thắng, điểm số tích phân hiện đang xếp thứ hai. Mấy trận trước đều đánh khá tốt, bởi vì không gặp phải đội mạnh, đêm nay đội Mexico cũng không tính là đội mạnh, lúc trước Ngô Khởi đã cho bọn họ xem qua video thi đấu của đối thủ để nghiên cứu.

Nếu ngoài ý muốn, đêm nay kết quả kém nhất cũng là 3:2.

Trải qua năm giờ thi đấu kịch liệt, kết quả cuối cùng không khác lắm với kết quả Ngô Khởi đã dự liệu, điểm số là 4:1.

Mọi người trở về khách sạn đã hơn 1 giờ sáng, Ứng Hoan nhìn qua Từ Kính Dư bên cạnh, trong đầu nghĩ đến quà tặng Lễ tình nhân….Rốt cuộc là cái gì? Cô có cần tặng lại hay không?

Ứng Trì đi bên cạnh Ứng Hoan, bỗng nhiên nhảy lên bắt một cái lá cây, quay đầu nhìn Ứng Hoan: “Chị, còn ba ngày sẽ ăn tết, chị thật sự không quay về sao?”

Ứng Hoan lắc đầu: “Không về, hai ngày trước chị đã gọi cho ba mẹ, cả hai người đều không cho chị trở về…Hơn nữa vé máy bay đi Ma Rốc đều đã mua.”

Trận thi đấu tiếp theo sẽ diễn ra ở Ma Rốc.

“Ba mẹ cũng thật nhọc lòng, em đã thành niên rồi…”

“Vậy em muốn chị về sao?”

“Không phải…”

Ứng Trì gãi đầu, cậu cũng muốn ăn tết cùng Ứng Hoan, thi đấu thì không được tham gia ăn tết cũng phải ở ở nước ngoài và trên máy bay, cậu cảm thấy mình có chút đáng thương.

Trở lại khách sạn, Ngô Khởi tịch thu toàn bộ di động của mọi người, đuổi từng người về phòng, trước khi Từ Kính Dư vào phòng còn liếc Ứng Hoan một cái, cô gái nhỏ mệt đến nỗi mắt cũng không còn thần thái như trước.

Ứng Hoan xác thật rất mệt mỏi, về phòng tắm rửa xong liền ngã lên giường ngủ.

Thời gian nghỉ trưa ngày hôm sau, Ứng Hoan nhìn thoáng qua mấy vận động viên đều đã ngủ, lặng lẽ đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, phía sau liền truyền đến một giọng nói lười biếng: “Lén lút như thế, muốn đi đâu đây?”

Ứng Hoan hơi dừng lại, quay đầu nhìn Từ Kính Dư, “Không phải anh đang ngủ sao?”

Từ Kính Dư đến bên cạnh cô, “Không ngủ, thấy em đi liền đi theo.”

Mấy ngày gần đây không phải ở trên máy bay thì chính là thi đấu hoặc trong khách sạn, cơ bản không được nghỉ, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, Ứng Hoan liền muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Cô chỉ phía trước, “Vừa rồi tôi thấy bên kia có người bán dừa, tôi muốn mua.”

“Muốn uống?”

“Ừ.”

Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần: “Đi thôi, tôi đi với em.”

Vài phút sau, hai người đã đi vào quán, chủ quán chào đón nhiệt tình: “Muốn hai quả sao?”

Từ Kính Dư nâng nâng cằm: “Một thôi, cho cô ấy, chọn quả to.”

Ứng Hoan: “….”

Cô vội vàng nói: “Không cần to như vậy, tôi muốn một quả nhỏ thôi, to uống không hết.”

Từ Kính Dư liếc cô một cái, cười, “Vậy nhỏ đi.”

Chủ quán vui tươi hớn hở: “Được thôi.” Ông ta chọn một quả dừa, nói chuyện với Ứng Hoan: “Bạn trai cô thật đẹp trai, còn săn sóc.”

Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, nhẹ giọng nói: “Anh ấy…không phải bạn trai tôi.”

Từ Kính Dư khịt mũi, trước mặt người ngoài, cũng không biết chừa cho anh chút mặt mũi, nhanh như vậy đã phá đám.

“Không phải sao?” Chủ quán ho nhẹ, cắm ống hút vào quả dừa, đưa cho Ứng Hoan, “Kia hiểu lầm, hiểu lầm.”

Ứng Hoan ôm quả dừa, cúi đầu hút một ngụm.

Từ Kính Dư trả tiền cho chủ quán, không chút để ý nói: “Không hiểu lầm, là bạn trai.”

Ứng Hoan: “…”

Từ Kính Dư cất ví vào túi quần, xoa xoa ót cô: “Đi thôi.”

Ứng Hoan cắn ống hút, đi theo sau anh, ánh nắng chiếu vào hai người tạo nên một tầng sáng ấm áp.

Từ Kính Dư đi bên cạnh cô, thuận miệng hỏi: “Nước dừa ngọt không?”

“Rất ngọt.”

Ứng Hoan nhìn chằm chằm anh, có chút thất thần, không quá chú ý dưới chân, a một tiếng, ống hút chọc phải niềng răng, Từ Kính Dư quay người nhìn cô, “Nghĩ cái gì thế? Đi đường phải nhìn đường.”

Ứng Hoan đứng vững, một ý nghĩ nảy sinh trong đầu.

Anh cao hơn cô nhiều, thân hình cao lớn cường tráng, quay người lại liền giúp cô che hết ánh nắng.

Ứng Hoan ôm quả dừa, đè nặng lên tim đang đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi: “Từ Kính Dư, anh yêu đương…Nhất định muốn hôn môi sao?”

Từ Kính Dư: “…”

Anh trầm mặc vài giây, hơi cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười: “Ứng Tiểu Hoan, em cảm thấy tôi giống người ăn chay sao?”

Ứng Hoan: “……”

Không giống, một chút cũng không giống.

Anh giống người ăn thịt đến xương cốt cũng không nhả ra, giống trong truyện ngôn tình….sói đói một đêm bảy lần!

Từ Kính Dư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt thanh triệt ô nhuận, môi phấn nộn ướt át, anh muốn nếm thử nước dừa trong miệng cô xem có phải thật sự ngọt hay không.

Cô gái này thật biết trêu chọc anh.

Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào mặt cô.

Lòng bàn tay khá thô, cọ qua má cô khiến Ứng Hoan run nhẹ, buông óng hút ra ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Kính Dư khẽ cười, nắm cằm cô, ngón tay xa sát qua lại, tim Ứng Hoan đập càng lúc càng nhanh, cô đoán được anh muốn làm gì.

Đầu óc cô trống rỗng, muốn tránh lại tránh không được.

Trơ mắt nhìn anh cúi người, cúi đầu chậm rãi tới gần.

Không một tiếng động.

Thẳng đến khi mặt càng lúc càng gần, Ứng Hoan mới đột nhiên phản ứng lại, trong đầu chỉ có một ý niệm: Anh muốn hôn răng nanh của cô.

Cô nhất định không để anh hôn đến!

Giây tiếp theo, cô giơ tay che miệng mình.

Từ Kính Dư dừng một chút, nhìn đôi mắt mở to của cô, nhìn rõ tia kinh hoàng trong đáy mắt, anh rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ nâng, ở mu bàn tay cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK