• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm chúc mừng

Edit: Qing Yun

Sau đêm cuồng hoan hết mình kia, Ứng Hoan nằm ở nhà một ngày.

Lúc trước, khi về nước, cô gửi hết hành lý về nhà, Từ Kính Dư muốn cô dọn đồ về đây, hai người ở chung, Ứng Hoan lại không chịu, cô ngồi trên giường, lạnh mặt: “Chuyển đến cũng được, chỉ là anh…. khắc chế một chút, mỗi ngày đều như vậy, em sẽ chết sớm!”

Từ Kính Dư cười một cái, ra dấu ok.

Trước kia Ứng Hoan từng hỏi anh, vì sao thích ra dấu ok như vậy, lúc ấy Từ Kính Dư đã hỏi lại cô: “Đảo ngược chữ ok là gì?”

Là KO

Rõ ràng đều chỉ có hai chữ cái, vậy mà khi đổi ngược lại, lại khác nhau một trời một vực.

Đánh KO là phong thái tuyệt nhất của quyền thủ trên quyền đài, mỗi lần quyền thủ đánh ra đòn KO, hiện trường lại vang lên tiếng hò hét chói tai.

Lúc này Ứng Hoan mới cười một chút, cô thoáng nghĩ, nói: “Em về lấy một ít đồ đến đây, thu dọn từ từ, thỉnh thoảng em còn phải về nhà với ba mẹ.”

Ví dụ như cuối tuần, hoặc là khi tức giận với anh, hoặc là lúc không chịu được đòi hỏi của anh…

Từ Kính Dư đứng ở mép giường, xoa xoa tóc cô, “Được, anh đi cùng em về lấy hành lý?”

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Không cần, để lần sau đi. Em tự về, lấy ít quần áo là được, em lái xe về được mà.”

Nghỉ hè năm ba đại học cô đã lấy bằng lái xe, kỹ thuật lái coi như tạm được, tự mình về nhà lấy đồ không thành vấn đề.

Từ Kính Dư ngồi xuống mép giường, cầm tay cô, ngón tay cái cọ cọ nhẫn đeo trên tay cô, không chút để ý mà nhìn cô: “Đã đồng ý kết hôn với anh, khi nào chịu mang anh về gặp ba mẹ?”

Ứng Hoan nghĩ đến việc anh vừa cầu hôn thành công liền kéo mình về gặp ba mẹ anh, trong lòng lập tức mềm xuống, cô ngước mắt nhìn anh: “Chờ công việc của em ổn định, anh hết bận, được không?”

“Được.” Từ Kính Dư nhìn cô, “Công việc có dự định gì không?”

“Có mấy cái phỏng vấn, em chọn ba cái, đến lúc đó đi phỏng vấn xem sao.”

Một cái là viện nghiên cứu, một cái là đại học Thể dục thể thao, một cái là đội y tế.

Từ Kính Dư nghe cô nói xong, nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Bác sĩ tư nhân của anh không phải làm việc dài hạn, còn có ưu đãi đặc biệt, Ứng Tiểu Hoan, em không suy xét đến việc làm bác sĩ tư nhân của anh à?”

Ứng Hoan: “….”

Cô nhìn anh, không thể tưởng tượng cảnh hai người dính bên nhau cả ngày hàng đêm sênh ca? Càng nghĩ càng thấy sợ.

Từ Kính Dư vỗ đầu cô, cũng không ép, “Em muốn thử công việc khác trước cũng được, chỉ là thời điểm anh thi đấu, hy vọng em làm bác sĩ cho anh.”

Ứng Hoan nhấp môi: “Ưu đãi đặc biệt sao?”

Từ Kính Dư đứng lên, lấy một cái váy trong tủ quần áo rồi ném lên giường cho cô, “Tự mình nghĩ lại.”

Ứng Hoan nhìn thoáng qua cái váy dài trên giường.

Người đàn ông này, mỗi lần lấy quần áo chưa bao giờ hỏi cô muốn mặc cái gì, luôn tự lấy đồ anh thích, anh thích cô mặc váy dài.

Từ Kính Dư thay quần áo, nhìn về phía cô, “Chìa khóa xe ở trên bàn, anh phải đi ra ngoài một lúc, buổi tối em ăn cơm ở nhà?”

Ứng Hoan gật đầu: “Vâng.”

Từ Kính Dư cúi người, hôn nhẹ lên môi cô: “Anh đi đây, đêm mai mời bọn Thạch Lỗi ăn cơm, đã đặt chỗ rồi.”

“Vâng.”

Mấy người kia, náo loạn hai ngày trong nhóm chat, còn không mời khác sẽ bị bọn họ nói réo mãi.

Từ Kính Dư đi rồi, Ứng Hoan phát wechat cho Lâm Tư Vũ, “Cậu về chưa, đêm mai mời khách chúc mừng.”

Lâm Tư Vũ trả lời rất nha: [Rồi! Tớ muốn đi!!!]

Sau đó, lại gửi một gif “Cho bạn một tình yêu to lớn”

Ứng Hoan ngơ ngác nhìn cái gif kia, này….

Này mẹ nó không phải cô mấy ngày trước ở nơi thi đấu bắn tim sao?!!!

Ứng Hoan vội hỏi: “Cái gif này là sao?”

[ Y? Cậu không biết à, cái gif này bây giờ rất nổi đấy, yêu cậu, cho cậu một trái tim thật to… trên weibo, wechat đều là meme của cậu.]

[Ứng Tiểu Hoan, cậu hồng rồi!!!]

[Người con gái của quyền vương, không thể không có gói meme riêng!]

Ứng Hoan:….

Cô không nố gì mà nhìn trần nhà, thật sự không biết nên nói gì.

Đến tối Từ Kính Dư mới biết được chuyện này, người đại diện đưa cho anh một loạt hoạt động phỏng vấn và đại ngôn, mặc kệ thế nào anh cũng phải nhận một cái.

Sau đó, gửi cho anh gói meme.

Tất cả đều là____

Ứng Hoan bắn tim cho anh.

Từ Kính Dư: “….”

Người đại diện: [ Nhiều tình yêu của cô ấy như vậy, cậu nhẫn tâm từ chối sao?]

Từ Kính Dư mới vừa đi đến cửa nhà, anh đứng ở cửa, nhìn chằm chằm một loạt meme kia, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Sao lại thế này?”

Người đại diện: “Cái gì?”

Từ Kính Dư: “Ai làm meme của cô ấy?”

Người đại diện: “Mấy người trên mạng làm! Cậu không biết! Hiện tại cái này được sử dụng nhiều lắm, đáng yêu lại ôn nhu.”

Từ Kính Dư: “…..”

Người đại diện: “Thế nào, vừa rồi gửi cho cậu cậu có xem không?”

Từ Kính Dư rũ mắt, ấn mật mã, một không biểu cảm nói: “Không đóng phim, về sau loại này không cần đưa cho tôi; không nhận tống nghệ, về sau cũng không cần đưa; phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí thì chọn mấy cái có giá cao.”

Người đại diện: “A? Rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt! Muốn nhận phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí! Muốn mấy cái.”

Từ Kính Dư đi vào phòng, bật đnè phòng khách lên, anh quét mắt một vòng, không thấy Ứng Hoan, cúi đầu đổi dép, ngữ khí nhàn nhạt: “Ừ, gần đây thiếu tiền kết hôn.”

Người đại diện: “….”

Thật là thành thật! Nhưng mà, tiền thưởng thi đấu nhiều như vậy, ngài còn nói thiếu tiền? Ngài là muốn làm hôn lễ thế kỷ sao?

Người đại diện cũng không biết Từ Kính Dư gần như đã mang toàn bộ gia sản nện lên mặt máy bay tư nhân, nội tâm phỉ nhổ một phen, lại đổi sắc mặt nghiệp vụ, “Được, tôi đi liên hệ.”

“Chỉ là, Kính Vương định ngày kết hôn rồi sao? Kỳ thật cậu như vậy, kết hôn hoàn toàn có thể kéo tài trợ.”

Từ Kính Dư lập tức từ chối: “Không cần, kết hôn còn cần tài trợ, tôi không thể tổ chức hôn lễ hay là tôi có bệnh?”

Người đại diện: “….”

Ứng Hoan nghe thấy giọng của anh, đi ra khỏi phòng, tươi cười nhìn anh.

Từ Kính Dư nói: “Cứ như vậy, cúp đây.”

Anh cúp điện thoại, đi qua chỗ cô: “Dọn hết đồ rồi?”

Ứng Hoan không lấy nhiều đồ, chỉ có một ít quần áo và vật dụng hằng ngày, chủ yếu là phải mang một đống sách đến đây.

“Mới vừa sắp xếp lại.”

Cô chỉ chỉ thư phòng, “Em dọn lại kệ sách trong thư phòng, chiếm hơn một nửa, còn mua sách khả năng không còn chỗ để, mua thêm kệ sách được không?”

Phòng của Từ Kính Dư quá cuồng dã, toàn bộ đều mang phong cách của anh, chỉ là thư phòng hơi nhỏ, nhưng cũng đúng, một vận động viên mà muốn thư phòng lớn thì đúng là không thực tế.

Cửa thư phòng đang mở, Từ Kính Dư nhìn thoáng qua, kệ sách đã đầy.

“Có thể, em muốn thay đổi chỗ nào trong nhà cũng được, không cần hỏi anh.”

“Không cần, vậy thật tốt, em muốn mua thêm kệ sách.”

Ứng Hoan nhớ tới meme bắn tim của mình, có chút nản: “Từ Kính Dư, anh đã biết chưa? Mấy cái meme…”

Lúc trước biểu tình muốn giết người của Từ Kính Dư được dùng một thời gian, không nghĩ tới, cách mấy năm, cô cũng không thể tránh thoát….

Từ Kính Dư nhớ tới việc này cũng rất nuồn bực, vốn chỉ dành cho anh, hiện tại thành đồ thông dụng của cư dân mạng, anh nhíu mi, nghĩ nghĩ làm sao mới có thể cấm sử dụng gói meme này.

Ngón tay anh cọ nhẹ mặt cô: “Không có việc gì, không cần phải xen vào, qua một tời gian thì tốt rồi.”

Ứng Hoan bĩu môi: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Từ Kính Dư bế cô lên, thấp giọng: “Tắm rửa?”

Ứng Hoan: “….”

Cái anh gọi là tắm rửa, chính là phục vụ từ bồn rửa tay, phục vụ rất đầy đủ.

Sau một hồi lăn lộn, Ứng Hoan vô cùng đáng thương mà vùi vào chăn, khóe mắt còn vương nước mắt, nhỏ giọng mắng: “Từ Kính Dư, anh chính là cầm thú….”

Từ Kính Dư ôm cô từ phía sai, cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, “Mấy năm nay quá nhớ em, nghẹn hỏng rồi.”

Ứng Hoan cắn môi, dựa gần vào anh, nhắm mắt lại: “Em cũng nhớ anh.”

Cô nhắm mắt, ngủ rồi.

Từ Kính Dư vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, cầm di động nhìn một chút, mấy nhóm chat trên wechat anh không để ý, nhóm chat của câu lạc bộ không ngừng có tin nhắn mới, anh không không muốn nhìn, nhưng nhìn thấy ba chữ “Bác sĩ nhỏ”, anh không thể không xem.

Thách Lỗi: [các cậu anh muốn trái tim của bác sĩ nhỏ, tôi có thể cho mấy người 100 cái!]

Dương Cảnh Thành: [Tôi cho 1000 cái!]

Sau đó một loạt gif Ứng Hoan bắn tim được gửi lên.

Từ Kính Dư: “….”

Trong bóng đêm, anh cười lạnh, gõ một chữ:

Cút!

….

Buổi tối ngày hôm sau, ở hội sở cao cấp nhất thành phố A, một đám người cũ của câu lạc bộ gần như đã tới đầy đủ, Ngô Khởi còn mang một đám thiếu niên mới nhận vào câu lạc bộ đến đây, đám người kia cực kỳ sùng bái Từ Kính Dư, coi anh như thần tượng.

Hơn ba mươi người, lập tức lấp đầy ghế lô.

Từ Kính Dư nắm tay Ứng Hoan đi vào, nhìn lướt qua, thấy một người ngồi trong góc.

Anh khẽ liếm răng, không nghĩ tới Trần Sâm Nhiên cũng đến.

Từ Kính Dư biết Trần Sâm Nhiên thích Ứng Hoan, cho rằng mấy năm đi qua như vậy, cũng không được cái gì, thẳng nhóc này sẽ chậm rãi phai nhạt, hiện tại xem ra trong lòng còn nhớ mãi không buông.

Bạn gái bị người nhớ thương mấy năm, loại cảm giác này thật mẹ nó đồ phá hoại.

Anh cúi đầu nhìn Ứng Hoan, cô cười chào hỏi bọn Thạch Lỗi, Lâm Tư Vũ là ngưới rất giỏi chơi, ca hát rất khá, cô ấy ngồi trên ghế cao, ăn mặc quyến rũ, eo lộ ra một mảng lớn. Cô kéo Ứng Hoan tới, “Hát một bài.”

Ứng Hoan ca hát cũng tạm, trước kia thỉnh thoảng sẽ đi KTV với bọn họ, chỉ là mấy năm nay ở nước người không hay hát, cô thoái thác: “Từ bỏ, tớ không biết hát cái gì.”

“Tớ hát với cậu!” Lâm Tư Vũ kéo cô chọn bài, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tay cô, sau đó bị viên kim cương trên nhẫn lóe mù mắt: “Đậu xanh! Kính Vương cầu hôn cậu!”

Trong tay cô còn cầm microphone, còn kêu lớn tiếng, toàn bộ phòng bao đều là âm thanh của cô ấy.

Trong nhất thời, toàn bộ mọi người nhất loạt im lặng.

Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Ứng Hoan và Từ Kính Dư.

Ứng Hoan có chút ngượng ngùng, bên tai chậm rãi đỏ, Từ Kính Dư đi tới, ôm eo cô, khóe miệng khẽ cong: “Đúng vậy, cầu hôn thành công, đến lúc đó mời mọi người uống rượu mừng.”

Ứng Trì nhìn bọn họ, hừ một tiếng: “Cũng chưa đến nhà gặp ba mẹ đâu, ba mẹ tôi cũng chưa đồng ý, thế mà đã không biết xấu hổ nói cầu hôn thành công.”

Chung Vi Vi liếc cậu một cái, nói: “Hình như anh cũng chưa đến nhà em đâu.” (Tự dưng anh em, thật không quen, hay cứ để chị em nhỉ?)

Ứng Trì: “……”

Bên tai cậu có chút hồng, bắt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Kia không giống nhau, hiện tại anh cái gì cũng không có……”

Chung Vi Vi cười, tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Anh có em nha.”

Cô ngồi lại chỗ ngồi, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Ứng Trì nắm lấy tay cô, nắm đặc biệt chặt.

Trong một góc, Trần Sâm Nhiên ngơ ngác mà nhìn bọn họ, ánh mắt dừng ở trên tay Ứng Hoan, viên kim cương kia ở dưới ánh đèn lóa mắt như một ngôi sao. Tóc cô để xõa trên vai, dáng vẻ tựa như chẳng có thay đổi gì, cẫn trắng như vậy, tươi cười thật ngọt, thật ấm, cả người vẫn luôn nhu thuận động lòng người.

Có đôi khi Trần Sâm Nhiên sẽ nghĩ, rốt cuộc trong lòng mình Ứng Hoan có ý nghĩa gì, cậu nghĩ được rất mơ hồ, chỉ là sẽ thường nhớ tới cô, vừa nhớ đến tim gan liền cồn cào. Nhớ tới dáng vẻ tươi cười của cô, nhớ tới đêm đó sau khi cậu đánh nhau với Ứng Trì, đôi mắt cô ửng đỏ, nói với cậu những lời đó, giống như chưa từng quên.

Chỉ cần tưởng tượng là có thể nhớ lại rõ ràng.

Dáng vẻ cô trong lòng cậu, rất vui tươi.

Cậu mím môi, lòng đau đến chết lặng, rũ mắt xuống, có chút hối hận vì hôm nay đã tới.

Thạch Lỗi nói to: “Đậu xanh! Tốc độ này đủ nhanh nha Kính Vương!”

Dương Cảnh Thành: “Đúng rồi, mới về nước mà!”

Lâm Tư Vũ nhìn nhẫn của Ứng Hoan, tấm tắc vài tiếng: “Quả nhiên là người của quyền vương, cái nhẫn này đủ sáng.”

Ứng Hoan bị mấy lời của bọn họ là cho bối rối, nhưng vẫn cười, cô nhìn về phía bọn họ, “Mấy người độc thân cố lên, đều gài đầu cả rồi.”

Mọi người đều trúng tên.

Một đám đội viên kia, ngoài Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên, bọn Thạch Lỗi đều lớn hơn Từ Kính Dư, Triệu Tĩnh Trung đã 30, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều 28, hơn Từ Kính Dư một tuổi, bạn gái cũng từng có, chỉ là không được lâu dài.

Nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất Từ Kính Dư và Ứng Hoan ở bên nhau thật lâu, còn chuẩn bị tu thành chính quả.

Ngôn Khởi cầm chén rượt đứng n, nhìn về phía Từ Kính Dư: “Chúc mừng.”

Từ Kính Dư nhìn anh ta một cái, cầm chén rượu lên, cười nói: “Cảm ơn mẹ Ngô.”

Ngô Khởi: “….”

Tươi cười trên mặt cứng đờ, sau đó mắng câu: “Ranh con!”

Mọi người thoáng sửng sốt, sau đó cùng cười ầm lên.

Thạch Lỗi cười chảy nước mắt, nói nhỏ với Dương Cảnh Thành: “Huấn luyện viên Ngô có đôi khi như bà mẹ già, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như vậy chứ, thật dám gọi cơ.”

Dương Cảnh Thành cười to: “Xem sắc mặt của anh huấn luyện viên Ngô đi.”

Cái gì gọi là thù, cái gì gọi là oán!

Ứng Hoan véo nhẹ lên eo anh, anh lập tức cứng người, mím môi quay lại nhìn cô.

Cô ngồi phía sau anh, cười không dừng được, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Đừng quá phận…”

Lúc trước huấn luyện viên Ngô cũng vì tốt cho anh.

Từ Kính Dư khịt mũi, lôi người ra.

Có người hỏi: “Kính vương cầu hôn như thế nào, dạy chúng tôi với! Người bình thương không phải lúc cầu hôn đều có bạn bè trợ giúp sao? Sao anh lại không rên một tiếng đã ôm người đi, trở về một cái đã nói cầu hôn thành công.”

“Đúng thế, cầu như thế nào!”

“Truyền thụ chút bí quyết.”

Một đám người tò mò nhìn Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư lười nhác dựa vào sô pha, liếc bọn họ một cái: “Không thể trả lời.”

Đây là việc của anh là Ứng Tiểu Hoan.

Chung Vi Vi dựa lại gần, kéo kéo tay Ứng Hoan, nhỏ giọng hỏi: “Cầu như thế nào, nói một chút đi.”

Ứng Hoan: “….”

Từ Kính Dư vừa nói không thể trả lời, cô nói cho Chung Vi Vi thì có phải không được tốt lắm?

Chung Vi Vi: “Nói đi, về sau tớ cũng nói cho cậu.”

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ cong, thò lại gần, nói nhỏ bên tai cô ấy: “Ở không trung, lúc nhảy dù.”

Có gió có mây, có thế giới rộng lớn.

Còn có một câu của anh: “Anh yêu em.”

(Hôm bữa có bạn hỏi phiên âm tên Ứng Hoan, tôi không nhớ nó trôi đi đâu rồi, đây là tên Ứng Hoan nhé 应欢 Yīng huān)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK