• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rùa

Ai có thể nói cho cô biết, hôn môi với bạn trai mà hôn đến mức một miệng đầy máu thì phải làm thế nào?

Cả người Ứng Hoan như bóng bị xì hơi, hoàn toàn không biết đối mặt với Từ Kính Dư như thế nào.

Từ Kính Dư buông cô ra, đầu lưỡi chống má, híp mắt cảm nhận, nơi đó bị rách một miếng nhỏ, vị tanh ngọt đầy miệng. Anh là quyền thủ nên đây không phải lần đầu tiên nếm hương vị máu của mình, nhưng trước nay đều không nghĩ tới, hôn một cái cũng có thể nếm hương vị này.

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang anh tĩnh đến đờ đẫn trong ngực mình, đột nhiên hiểu được lúc trước ở bờ biển, tại sao cô lại hỏi anh “Yêu đương có nhất định phải hôn môi không”, cũng hiểu vì sao cô đột nhiên hoảng sợ mà che miệng lại.

Không biết vì sao.

Anh có chút buồn cười.

Từ Kính Dư thật sự cười ra tiếng.

Ứng Hoan nghe anh cười, hoàn toàn hỏng mất, thẹn quá thành giận mà đánh vào ngực anh, hung hăng nói: “Không được cười!”

Từ Kính Dư cười càng sâu, ngón tay chạm vào cằm cô, thấp giọng hỏi: “Miệng em cũng hay bị vướng phải sao?”

Ứng Hoan hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ nói về vấn đề này, dựa lên khung cửa, giọng điệu ngập tràn oán niệm: “Đã nói anh đừng nhúc nhích…”

Muốn nhẹ nhàng.

Xem đi, vướng phải rồi.

Từ Kính Dư đại khái hiểu được tại sao cô lại đột nhiên chủ động như vậy, sợ anh quá dùng sức? Anh liếm nhẹ khóe miệng, cười nhẹ một tiếng, mở cửa phòng ra kéo người vào, Ứng Hoan hơi giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì? Cửa phòng em không đóng…”

“Vậy mở ra, không có việc gì.”

Lúc này đã hơn nửa đêm, lại ở cuối hành lang nên sẽ không có ai tới.

Từ Kính Dư mở đèn, kéo Ứng Hoan tới toilet, rót một cốc nước đưa cho cô: “Súc miệng.”

Tâm tình Ứng Hoan phức tạp tiếp nhận cốc nước, cúi đầu súc miệng, đã không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung tâm trạng phức tạp lúc này, đến ngượng ngùng cũng bị hòa tan. Cô buông cốc nước, dựa vào cạnh cửa, Từ Kính Dư cũng dựa lại đây, nắm lấy tay cô, cẩn thận nói: “Anh xem một chút, có bị thương không.”

Ứng Hoan mặt không biểu cảm đập rớt tay anh: “Không có.”

Cô nghĩ nghĩ, cũng đưa cho anh cốc nước.

“Anh cũng súc miệng đi.”

Từ Kính Dư cười nhẹ, Ứng Hoan ngẩng đầu trừng anh.

“Chờ anh một phút.”

Từ Kính Dư thu lại nụ cười, đi súc miệng rồi thuận tiện rửa mặt.

Lúc này đã là bốn giờ sáng, anh rửa mặt đi ra thì thấy Ứng Hoan đang ngồi trên giường mình, hai chân trắng nõn, không biết cô đang cúi đầu suy nghĩ cái gì. Anh đến trước mặt cô, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, đối diện ánh mắt cô rồi dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “Còn đang suy nghĩ cái gì?”

Ứng Hoan hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em nghĩ, lúc trước sao không cố bỏ niềng răng.”

Từ Kính Dư nhướng mày: “Còn để ý chuyện vừa rồi? Không kích thích sao?”

Ứng Hoan: “……”

Kích thích cái rắm!

Từ Kính Dư cười: “Được rồi, là mẹ anh không cho em tháo niềng răng?”

“Cô nói nên mang thêm một đoạn thời gian, trở nên xinh đẹp hơn một chút…” Ứng Hoan cúi đầu, thở dài có chút bất đắc dĩ, đầu lưỡi cô chạm vào niềng răng, cô kéo tay Từ Kính Dư, ngẩng mặt nhìn anh, có chút buồn bực: “Ba mẹ anh đều biết cả rồi?”

Từ Kính Dư xoa mặt cô, “Ừ.”

Ứng Hoan cảm thấy áp lực thật lớn.

Có đôi khi Từ Kính Dư không quá hiểu suy nghĩ của nữ sinh, giống như vừa rồi, cô chủ động hôn anh, anh cảm thấy mình là đàn ông thì nên đáp lại thật tốt, tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng không đến mức chán nản thành như vậy đi?

Anh khom lưng, tay vòng qua chân cô trực tiếp bế cô đặt lên đùi mình.

Thân thể đột nhiên bay lên khiến Ứng Hoan hoảng hốt vội ôm lấy vai anh, mặt đỏ tim đập nhìn anh: “Anh làm gì?”

Nháy mắt tiếp theo, người đã ngồi trên đùi anh rồi.

Từ Kính Dư ngồi ở vị trí cô vừa ngồi, ôm cô vào lòng, khẽ nâng cằm: “Nói cho anh biết em cảm thấy mất mát cái gì?”

“…….”

“Không muốn hôn môi khi đeo niềng răng?”

“….Ừ.”

“Cho nên lúc trước thả tim cho anh, lại mấy tháng không chịu để ý đến chỉ vì niềng răng?”

“…….”

“Mệt.”

Ứng Hoan vội nói: “Em không có không để ý đến anh, là anh nói anh không ăn chay, em sợ xảy ra chuyện giống như vừa rồi, còn ảnh hưởng đến việc anh thi đấu….”

Nói giống như cô đùa bỡn anh vậy.

Ứng Hoan có chút mặc kệ tất cả, cô ngồi trên đùi anh nâng người lên, dép lê trên chân rơi xuống cũng không quản, nhíu mày nói: “Có cô gái nào muốn nụ hôn đầu của mình xảy ra khi đang đeo niềng răng sao? Còn bị vướng làm chảy máu….”

“Về sau nhớ tới đều thấy thật máu me, một chút tốt đẹp cũng không có.”

Từ Kính Dư trầm mặc một chút, nhắc nhở cô: “Vừa rồi không phải nụ hôn đầu.”

Ứng Hoan đỏ mặt, nhớ tới cái hôn dưới quyền đài, nhỏ giọng nói: “Em biết.”

Từ Kính Dư cười đến tùy ý, lười nhác nói: “Em không biết.”

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, có chút mờ mịt: “Sao em lại không biết?”

Từ Kính Dư bỗng nhiên cảm thấy đau mắt, anh rũ mắt xuống, để thế hai giây, lại nhìn về phía cô, cong cong môi: “Không có gì.”

Cửa phòng vẫn còn mở, Từ Kính Dư liếc nhìn hành lang, thả Ứng Hoan ra, “Được rồi, đi về ngủ đi, đã khuya.”

Ứng Hoan vừa thấy đã bốn giờ, vội nói: “Vâng.”

Từ Kính Dư đi theo cô đến cửa phòng, thấy cô còn để ý chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, chống tay lên cửa, “Chờ một chút.”

Ứng Hoan mới đóng cửa được một nửa, quay lại nhìn anh có chút khẩn trương: “Làm gì?”

“Nói cho em một bí mật.”

“Cái gì?”

Ứng Hoan đỡ cửa, cẩn thận mà nhích lại gần anh.

Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô một câu.

Ứng Hoan cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh, bỗng chốc mở to đôi mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, có chút không nói ra lời: “Anh……”

Từ Kính Dư cong cong moi: “Có phải cảm thấy dễ chịu hơn một ít?”

Ứng Hoan: “…..”

Hoàn toàn không!

Anh xoa đầu cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

“…..”

Anh giúp cô đóng cửa lại.

Ứng Hoan đứng phía sau cửa, bên tai đỏ bừng, trong đầu còn quanh quẩn câu nói của anh.

Anh nói_____

“Lần trước lúc em nằm viện, anh đã hôn trộm em, đó mới là nụ hôn đầu.”

…………..

Ngày hôm sau, Ứng Hoan ngủ dậy rất muộn đồng hồ báo thức không biết bị cô tắt tay do cô không hẹn giờ mà không thấy đổ chuông, cô ngủ đến 10 giờ mới tỉnh lại.

Từ Kính Dư tuy ngủ muộn nhưng 8 giờ đã thức dậy, tối qua đội Thiên Bác thua, phải dừng giải WSB ở đây, tối hôm nay còn có trận chung kết, mọi người muốn ở lại xem. Tuy rằng thua nhưng cũng không tính là kết thúc, vẫn còn bảng xếp hạng dành cho quyền thủ, tuyển thủ xếp hạng cao sẽ được giải.

Hiện tại, Từ Kính Dư xếp hạng hai ở hạng cân 81 kg, không có chuyện bất ngờ xảy ra thì anh sẽ đoạt á quân.

Ngoại trừ Từ Kính Dư, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành thi đấu cũng không tồi, có lẽ vẫn có thể tranh đoạt á quân và huy chương đồng.

Chỉ là chuyện này phải đợi trận chung kết kết thúc mới có quyết định.

Chờ hôm nay tham gia phỏng vấn và giải quyết một số việc thì mọi người có thể tạm thời rời khỏi Tam Á.

Lúc Ứng Hoan tỉnh lại, đội Thiên Bác đã bắt đầu phỏng vấn rồi.

Người phóng viên đương nhiên quan tâm nhất là Từ Kính Dư, dù sao anh cũng là tuyển thủ Trung Quốc chiến thắng nhiều nhất.

“Muốn hỏi một chút, tiếp theo cậu có tính toán gì không Từ Kính Dư? Lúc trước không tham gia giải đấu cá nhân APB anh có thấy hối hận không?”

Nếu tham gia APB, nói không chừng anh đã đoạt giải quán quân, trực tiếp bắt được vé vào cửa Olympic.

Từ Kính Dư cười một chút: “Không phải vẫn có thể thi vòng loại sao? Không có gì hối hận cả.”

Phóng viên cười: “Cũng không nhất định, nếu trận chung kết Miguel của Cuba thua thì cậu vẫn còn cơ hội.”

Chỉ là, tính khả thi của cái này không lớn.

Từ Kính Dư cười: “Đúng vậy.”

Phóng viên nhớ tới bát quái họ nhìn thấy trên mạng sáng nay, cười hỏi: “Nghe nói Kính Vương có bạn gái, tối hôm qua còn tới đây, nghe nói vẫn là…..”

Từ Kính Dư liếm khéo miệng, đánh gãy lời nói của phóng viên: “Tối qua các người quay được cái gì?”

Ngoại trừ Thạch Lỗi và Trần Sâm Nhiên, những người khác đều ngơ ngác nhìn Từ Kính Dư: Có bạn gái khi nào?

Phóng viên hơi sửng sốt: “Chúng tôi không quay được cái gì cả.”

Từ Kính Dư nhàn nhạt gật đầu: “Không quay được thì các người hỏi loạn cái gì?”

Phóng viên: “….”

Nhưng mà, có người chụp được hình, tuy rằng không rõ mặt.

Chủ yếu là quyền anh trong giới thể thao không được chú ý nhiều nên còn chưa ồn ào lên thôi.

………

Một giờ sau, phỏng vấn kết thúc.

Một đám người đi ra khỏi phòng hội nghị, Triệu Tĩnh Trung không nhịn được hỏi: “Kính Vương có bạn gái? Ở đâu? Tối qua tới đây?”

Thạch Lỗi nhìn Từ Kính Dư, cười hì hì nói: “Nói không chừng chỉ là fans thôi.”

Ứng Trì cũng có chút tò mò, bình luận một chút lời không hay về chuyện này: “Thật hay giả? Ai lại nông cạn như vậy, coi trọng anh ta!”

Thạch Lỗi: “……..”

Từ Kính Dư nhàn nhạt quét qua cậu một cái: “Bớt nói bậy đi.”

Ứng Trì hừ một tiếng.

Mắt Từ Kính Dư bị thương, tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt nên vẫn đỏ, Ngô Khởi kêu anh về phòng nghỉ ngơi.

Từ Kính Dư không muốn ngủ, nhưng thân thể thật sự cần phải nghỉ ngơi, anh đáp ứng: “Được.”

Vừa ngẩng đầu liền thấy Ứng Hoan đi tới.

Anh hơi nhướng mày: “Tỉnh?”

Tối qua Ứng Hoan bị anh nói mấy câu làm mất ngủ, hiện tại thấy anh lại nghỉ đến nụ hôn đầy máu kia, mặt không nhịn được mà ửng đỏ: “Vâng……”

Ứng Trì hỏi: “Chị ăn cơm chưa?”

Ứng Hoan lắc đầu: “Sắp đến trưa rồi, đợi chút nữa ăn cùng mọi người, chị cũng không đói.”

Thạch Lỗi nhìn cô: “Đúng rồi, ngày mai bác sĩ nhỏ về cùng chúng tôi đúng không?”

“Đúng thế.”

Ứng Hoan xin nghỉ ba ngày, giám đốc đã mua vé cho cô, kỳ thật Ứng Hoan cảm thấy giám đốc quá chiếu cố mình, cô chỉ là người làm thêm, cho dù Ứng Trì cũng là thành viên của câu lạc bộ thì cũng đối tốt với cô quá rồi….

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là Từ Kính Dư đã nói gì đó với giám đốc.

Giữa trưa mọi người ăn cơm cùng nhau xong liền kéo nhau về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.

Ứng Hoan về phòng, nhận được tin nhắn của Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ, Chung Vi Vi gửi cho cô bài viết trên diễn đàn của trường, bài viết có tiêu đề “Tan nát cõi lòng! Kính Vương có bạn gái! Thi đấu xong liền trực tiếp kéo đến hôn một cái! Đau lòng!”

Trong lòng Ứng Hoan lộp bộp.

Chụp, chụp tới rồi?

Cô vội mở ra nhìn thoáng qua, nhẹ hàng thở một hơi…….

Ảnh chụp thì có nhưng không phải ảnh bọn họ hôn môi…..

Ảnh chụp chỉ có bóng dáng hai người, trong ảnh Từ Kính Dư mặc chiến bào màu đỏ ngồi trên ghế, cô mặc áo đồng phục của đội ngồi xổm bên chân anh.

Cô bị anh kéo vào ảnh chụp.

Tay anh đặt lên lưng ghế, còn xoa đầu cô………

Hơn mười bức ảnh, tuy rằng chỉ là bóng dáng, nhưng mỗi bức ảnh đều rất thân mật, nói không phải bạn gái thì ai tin.

Chủ topic vô cùng đau đớn nói: Tuy rằng không chụp được ảnh, nhưng thật sự đã hôn! Khẳng định là bạn gái! Còn mặc đồng phục của đội! Có ai biết nữ sinh này không?

Ứng Hoan lướt qua bình luận.

“Không có ảnh chụp, tôi không tin không tin………”

“Thân mật như vậy, nếu không phải bạn gái thì là ai? Em gái sao? Không có khả năng đi? Không cần lừa mình dối người, mau tự ôm lấy chính mình đi!”

“Mặc đồng phục của đội là sao?”

“Hình như là đội ý, có ảnh đang xử lý vết thương cho Kính Vương.”

……

Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, Chung Vi Vi lại gửi liên tiếp vài đường link, sau đó gửi đến mấy cái tin nhắn__

[ Cho nên cậu và Từ Kính Dư đang ở bên nhau? Hiện tại trên diễn đàn đều là tin của hai người, còn có mấy video ngắn trên weibo, nhưng chỉ mới đăng lên thôi, người chú ý cậu cũng không nhiều…….]

[ Hiện tại rất nhiều người đang tìm xem nữ sinh đó là ai nhưng bọn họ vẫn chưa tra ra, may mà ngày thường cậu không quá nổi bật nên mọi người đều không quen biết cậu, nhưng bạn học trong lớp mà xem thì khẳng định có thể nhận ra. ]

[ Muốn tớ nói quản trị viên xóa bài đi không? ]

[ Đọc được thì trả lời tớ. ]

Ứng Hoan vội trả lời: “Cậu giúp tớ liên hệ với quản trị viên một chút, nói họ xóa đi.”

Cô chỉ muốn nói chuyện yêu đương một cách đơn giản thôi.

Một lát sau, Chung Vi Vi trả lời cô.

[ Đã nói rồi, chỉ là cậu nên chuẩn bị tâm lý một chút, thực sự có người muốn tra thì khẳng định có thể tra được. ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK