Tác giả có chuyện nói: Không tin lời đồn, không truyền lời đồn.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Tân gia gần nhất bị đồn hai cọc sự việc.
Một là, nhà hắn đánh mất bảo bối tổ truyền, nghe bảo cái bảo bối kia là do tổ tông truyền từ trong kinh truyền xuống, vài ngày trước người trong kinh tới, chính là vì để tìm cái bảo bối bị mất này.
Hai là, đại thiếu gia Tân gia thích một kỹ tử thanh lâu, vì nàng mà cả ngày lưu luyến thanh lâu chè chén bừa khứa, không say không về, chỉ là áp lực ép kết duyên với Vân thị quá, mới không thể đem người thương nạp thành tiểu thiếp.
Mỗi sự kiện đều truyền đến có mắt có mũi, Tân gia nhất thời trở thành mồi chuyện cho đầu đường cuối ngõ trà dư tửu hậu, rầm rộ tới mức hai việc tóm gọn thành một: Tân gia đại thiếu gia chung tình với một vị danh kỹ thanh lâu, bảo bối tổ truyền chính là tín vật định tình của hai người họ.
Trọng yếu ở đây, là việc Tân Trì mơ màng hồ đồ, mỗi ngày chỉ lo mượn rượu giải sầu, thiên hạ nghị luận lại không dám nghị luận trước mặt y, tiểu tư tùy tùng nghe thấy cũng không dám dẫm phân chó nói cho y.
Vậy nên, trước khi y bị Tân lão gia nắm đầu mắng một trận, Tân Trì căn bản không hề biết người đời đối y, trình độ đồn đãi đã bay lên tận trời.
Tân lão gia chưa từng có ngày nào điên tiết với Tân Trì như vậy.
Trưởng tử luôn luôn là đứa con ông đắc ý nhất, ổn trọng, hiểu chuyện, năng lực cường, từ dạo Tân Trì cưới thê thất, Tân lão gia liền cảm thấy cũng nên cho Tân Trì chút mặt mũi gia chủ, không thể cứ mọi chuyện đều ước thúc quản giáo, nhưng ông thật sự không ngờ, Tân Trì lại có thể thọc thủng một cái sọt thế này.
Tân phu nhân biết cản không xong, lặng lẽ tống cổ nha hoàn bên cạnh đi thỉnh lão thái thái sang, bị Tân lão gia quát lớn đứng hình: “Ngươi lại chiều nó, cái nhà này đã bị nó dày xéo hất tung luôn rồi!”
Ông sai tùy tùng: “Đi, lấy gia pháp tới đây.
”
Tân Trì nhìn tên hạ nhân nơm nớp lo sợ, đi một bước quay đầu một bước, rốt cuộc vẫn đi lấy gia pháp, nhịn không được thất thần.
Trước kia thật lâu, y cũng phải chịu một hồi gia pháp, lần đó vì gì y đã quên, chỉ nhớ lão thái thái ở trong chùa thanh tu không có mặt, không ai cứu nổi y, cha y một câu “Lấy gia pháp” vừa nói ra, Quý An đã nhào lên quỳ gối bên chân ông dập đầu cầu tình, liên tục om sòm bởi vì chính mình không hầu hạ tốt thiếu gia, cha y đạp Quý An một cái, Quý An lại quỳ bò đi ôm chặt chân gã tùy tùng cầm gia pháp, chết sống không cho gã ta đi.
Nhưng một thư đồng nhỏ bé có thể dậy cái tác dụng gì, y vẫn là ăn đánh, nháy mắt cái thứ ba quất xuống, y đau đến kêu rống lên, Quý An khi đó mới bao nhiêu tuổi, gầy ba ba, thế mà không biết moi sức từ đâu, lập tức hất văng kẻ đang chặn cậu, nhào đến trên người y thay y chắn roi, cha tức giận thiếu chút phát bệnh, kết quả, cuối cùng gia pháp bị Quý An nháo đến không dùng được, Tân lão gia được người đỡ đi hậu viện nghỉ ngơi, y thì bị phạt quỳ từ đường suốt đêm.
Lúc này ăn trượng không ai thế y gánh, đương Tân Trì cắn môi chịu roi thứ năm, bên ngoài tiến vào một người.
Vân Túc một thân váy áo phượng quấn mẫu đơn đỏ thẫm, khoác một kiện áo ngoài lụa trắng thêu hoa nhỏ rải màu son, vào cửa phúc phúc lễ, mới đối Tân lão gia cùng Tân phu nhân thưa chuyện: “Cha, nương.
”
Tân phu nhân tức khắc gánh nặng trong lòng được hóa giải, trận gia pháp này hơn phân nửa đều là cấp cho Vân gia xem, bằng không bên ngoài thổi phồng Tân Trì không màng phu nhân chính thất tân hôn mà lưu luyến nơi hoa liễu, thể diện Vân gia thể diện giấu chỗ nào? Hiện tại, Vân gia cô nương tới khuyên khuyên chút, thậm chí có thể so với lão phu nhân còn hiệu quả hơn.
Nhưng mà, Tân lão gia lại trầm mặt,: “Túc nhi không cần khuyên, tên nghịch tử này chắc chắn nên đánh một trận.
”
Ai ngờ Vân Túc tới cũng không phải vì Tân Trì, nàng khuôn mặt an tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cha, nương, tức phụ không phải tới cầu tình, tức phụ là tới cầu cứu.
”
Người hành gia pháp ngây ngẩn, Tân lão gia bay nhanh nói: “Túc nhi nói gì vậy? Ngươi bị ấm ức cứ việc nói, cha nương tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi.
”
Vân Túc mắt nhìn Tân Trì bị đánh trán ròng rã mồ hôi, thu lại sắc bén trong mắt,: “Thúy Hòa cô nương có thai, hôm qua vì chờ thiếu gia trở về, lại bị lây gió lạnh, thỉnh đại phu khám mạch, mạch tượng thực không xong, sợ là giữ không nổi, cầu cha mẹ cứu cứu đứa nhỏ này.
”
Tân lão gia thiếu chút đứt hơi, ông có cháu nội tự nhiên là hỉ sự, nhưng cái thằng con không biết cố gắng cuae ông ngay cả bản thân có con cũng không biết, còn ở bên ngoài chung chạ.
Ông tức giận dậm mạnh chân, không màng hình tượng, xông lên đoạt lấy gia pháp tự mình động thủ: “Ta đánh chết ngươi, tên bất hiếu!”
Tân phu nhân cả kinh suýt ngất, được nha hoàn bên người nhanh tay đỡ lấy, mới nhớ ra khóc lóc đi cầu Vân Túc: “Túc nhi, tức phụ ngoan, Tân Trì không đàng hoàng, chúng ta là nên giáo huấn hắn, nhưng hắn dù sao cũng là phu quân của ngươi a, ngươi khuyên nhủ lão gia đi…… Ngươi không mở miệng, hắn hôm nay chắc chắn đi nửa cái mạng mất!”
Bên kia gia pháp đã hạ tiếp năm sáu cái, Tân lão gia tự mình quất, đánh cực kỳ tàn nhẫn, Vân Túc lúc này mới đỡ Tân phu nhân một chút, còn bưng giúp bà ly trà thuận khí, không nhanh không chậm đi qua ngăn cản, vẫn một bộ thản nhiên: “Cha, xin đừng tức giận kẻo hỏng thân mình, chúng ta vẫn là nên đi trước xem Thúy Hòa đi.
” Tân lão gia bây giờ mới quăng gia pháp lăn lóc trên đất, chỉ vào Tân Trì, rống: “Ngươi đi từ đường quỳ! Không có cho phép của ta, không được đứng lên! Ai cũng không được thay hắn cầu tình!”
Ông nổi giận đùng đùng vung tay áo, sau lại đổi ý: “Trước cùng ta đi nhìn đứa con ngươi thiếu chút hại chết đã!”
Tân phu nhân lòng đau nát, tự mình nâng Tân Trì dậy, khóc đến thương tâm: “Làm bậy a…… Ngươi mấy ngày nay suy nghĩ cái gì, như thế nào mà Thúy Hòa có hài tử, ngươi cũng không biết…… Ngươi, làm bậy a……”
Tân Trì bị mẹ y ỉ oi tâm phiền ý loạn, sau lưng cha y đánh tàn tạ, bỏng rát đau đớn, nhưng y cảm thấy chính mình ước chừng thật sự mất trí rồi, bởi vì giây phút y nghe thấy tin Thúy Hòa mang thai con y, phản ứng đầu tiên không phải cao hứng có con nối dõi, mà là lập tức nghĩ về Quý An —— Tân gia có người kế nghiệp, y cho dù thu Quý An, cũng không vấn đề.
Tiếng khóc thê lương của mẹ, đã không lọt tai y nữa, trong óc chỉ còn câu nói của Yến Hoài lặp đi lặp lại: Ngươi lại không thích hắn.
Y nghĩ, thích chứ, như thế nào không thích, vì Quý An, y liền phu nhân tân hôn cũng không có động phòng.
Chưa qua mấy ngày, Tân gia lại truyền ra tới cọc chuyện thứ ba—— Tân thiếu gia bởi vì đem bảo bối tổ truyền tặng cho danh kỹ thanh lâu, bị Tân lão gia tự mình động thủ đánh một trận gia pháp.
Trên phố lời đồn càng đàm tiếu càng phồng lên, nhưng mà đâu ai để ý sự tình chân tướng là gì, chuyện về công tử nhà giàu và danh kỹ phong lưu bị trong nhà gậy đánh uyên ương xưa nay luôn được hoan nghênh nhất.
Hoắc Hương là người hâm mộ trung thành, thậm chí còn là người truyền bá loại chuyện xưa này, y là nguồn tin bát quái phong phú nhất bên cạnh Yến Hoài, vừa và cơm vừa kể, dồi dào được cả thanh cả tình: “Oa, Tân lão gia cũng quá độc ác, nghe nói đánh đến da tróc thịt bong, quần áo đều xé không xuống được, chỉ có thể trực tiếp cắt thôi.
”
Y ai thán xong mới sực nhớ, bên người còn có một người nhận thức vai chính chuyện xưa, lấy đũa chọc chọc Quý An ở một bên ngoan ngoãn ăn cơm không nói lời nào: “Bình An, Tân lão gia đánh người thật sự hung dữ vậy sao? Đó chính là con ruột của ổng nha!”
Yến Hoài, cái tên ngọn nguồn cho vạn ác hoàn toàn không nghĩ tới, chính mình thuận miệng một câu, thế nhưng lại truyền tới bộ dáng này, quả thực dở khóc dở cười, nhìn một cái vị “Bảo bối tổ truyền Tân gia” kia, duỗi tay cầm cái bánh bao trực tiếp nhét vào miệng Hoắc Hương: “Nhiều chuyện quá, ăn cho nhanh rồi đi cửa hàng hỗ trợ đi.
”
Hoắc Hương miệng cắn bánh bao, cảm giác bản thân thực tổn thương—— y biết mà, thiếu gia nhà y có thiếu phu nhân, liền bắt đầu ghét bỏ y.
Nhưng hắn lại không phải độc thân, ai hiếm lạ cái thân mật chứ.
Hoắc Hương do đó không thèm chướng mắt, trước khi đi còn duỗi tay xách theo đĩa bánh củ cải trên bàn, tính toán bao giấy dầu mang tặng Đông Sinh.
Trong phòng chỉ còn thừa Yến Hoài cùng Quý An, Yến Hoài rốt cuộc không nín được cười lớn, trêu Quý An: “Bên ngoài toàn đồn nhảm, bảo bối này rõ ràng là của ta.
”
Quý An không bị chọc, ngày thường Yến Hoài chọc một câu cậu sẽ xấu hổ lẩn mất, nhưng bây giờ lại khá có tiền đồ, chỉ đỏ mặt, còn dám nhìn Yến Hoài, kêu một tiếng “Thiếu gia”, nói tiếp: “Lão gia có phải hay không cũng sẽ đánh người…… Nếu thế, nếu lão gia tức giận, ta có thể không cần…… Không phải, thiếu gia chỉ cần cho phép ta đi theo là thực tốt rôi”.
.
Danh Sách Chương: