Xe ngựa của Yến nhị gia dẫn đầu, ông xuống xe ngựa trước tiếp lấy Yến Bách trong lòng Yến Châu, trên mặt ý cười tươi rói, hướng Yến Châu trách nhẹ: “Trời lạnh như vậy, sao còn bế theo Nhất Nhất ra, không sợ đông lạnh hài tử!”
Yến Châu cười không nói chuyện, Thẩm Chu Di bởi vì bận đi vệ sinh tới trễ chút, đương lúc nàng từ cửa chính đi ra, nghe thấy được nửa câu sau, đứng ở bên cạnh phu quân, dịu dàng cười bảo: “Cha, Nhất Nhất nhớ tổ phụ lắm, cứ ồn ào muốn tới đón mọi người.
”
Nàng có tháng thai lớn, đi đường nặng nhọc, tay thường xuyên phải vịn eo.
Yến nhị gia nghe vậy thực vui vẻ, nhưng ông cũng thật sự nóng nảy: “Ngươi như thế nào cũng ra đây?”
Ông ôm Yến Bách giương nanh múa vuốt, nhóc con làm mặt quỷ với Yến Hoài, đi vào trong viện, vừa đi vừa dặn dò: “Ngươi thân mình cồng kềnh, không cần lặn lội, mau mau mau, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, nếu cảm lạnh thì không hay.
”
Lại cùng Yến Châu khiển trách: “Ngươi đỡ tức phụ ngươi chút.
”
Thẩm Chu Di vốn có nha hoàn đỡ bên người, Yến Châu dở khóc dở cười, nhưng cũng biết cha y là thương tiếc tiểu bối, liền bảo nha hoàn thối lui qua, chính mình đỡ nương tử.
Yến Hoài bây giờ mới có cơ hội thăm hỏi mẹ và huynh trưởng, hắn móc hai cái phúc bài bình an bữa đi chùa cầu ra, đem một cái quàng qua cổ Yến Bách, một cái đưa cho tẩu tử, cất giữ cho hài tử chưa ra đời.
Yến phu nhân cùng tướng công nhi tử lâu không thấy mặt, tưởng niệm vô cùng, lôi kéo Yến Hoài đánh giá, vành mắt chuyển hồng, thấy Yến Hoài vì hai đứa nhỏ cầu phúc bài, bà rất cao hứng: “Cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết cách làm thúc thúc người ta!”
Người một nhà hân hoan bước vào phủ, theo sau là Quý An thật thà.
Phủ trạch Yến gia ở bên này lớn hơn một ít, đây nguyên là đất đai tổ truyền của Yến gia, tới thế hệ Yến nhị gia, sinh ý được mở rộng, tiền kiếm dồi dào, Yến lão gia làm chủ trùng tu thêm một hồi, khí phái lập tức mở gấp đôi.
Quý An không dám tò mò, chỉ hơi hơi rũ đầu đi đường, nhưng Yến Hoài bỗng nhiên gọi cậu: “Đúng rồi, Bình An, ngươi không phải có mua một món đồ chơi?”
Trống bỏi thực không đáng giá bao tiền, Quý An vốn không nghĩ lại lấy tặng, nhưng bị Yến Hoài nhắc thế, chỉ có thể căng da đầu co quắp: “Ở, ở trên xe ngựa ạ……”
Cậu không xác định, lo lắng nhìn Yến Hoài, âm cuối hơi cao: “Ta hiện tại…… Đi lấy?”
Khờ quá đi, Yến Hoài trông bộ dáng của cậu, liền rất ngứa tay muốn xoa tóc cậu, đáng tiếc cha mẹ huynh tẩu đều có mặt, hắn đành phải yên lặng nhịn, cười đáp: “Không cần đâu, trễ chút ta mang ngươi đến phòng huynh trưởng thỉnh an.
”
Trống bỏi tạm thời gác đó, bất quá Yến Hoài một câu thành công khiến mọi người chú ý tới Quý An.
Yến phu nhân mở miệng trước: “Không phải Hoắc Hương đi theo ngươi à? Người này ta nhìn lạ mắt quá, là hạ nhân mới mua?”
Yến Hoài gật đầu, tự mình giới thiệu: “Nương, hắn tên Quý Bình An.
Tên nhóc Hoắc Hương không ít nữa, hiện có cô nương muốn kết đôi rồi, ta tính toán để hắn qua hiệu thuốc hỗ trợ, lưu Bình An đi theo ta.
”
Những việc cỏn con này không cần Yến phu nhân nhọc lòng, bà đáp “Ừ”, nhưng thật ra Yến Châu nhẹ nhàng nhíu hạ mi, kéo kéo Yến Hoài: “Không phải nói hạ nhân mua mới đều không trở về cùng, người nhà hắn không giữ hắn ở nhà ăn tết?”
Yến Hoài khẽ thở dài, dùng ngữ khí thực thương hại: “Đứa nhỏ trong nhà chỉ còn có một mình thôi, tuổi nhỏ, tính tình lại mềm, vì thế ta mang về theo.
”
Tùy tùng vì thân nhân mất mà bán mình vào phủ làm nô, thật cũng không phải không có, không đến mức khiến người ta thổn thức cảm khái như vậy, chủ yếu là vấn đề Yến Hoài nói phía sau: “Hơn nữa còn thận trọng nghe lời, ca, ngươi không biết, có một hồi ta ngủ quên ở thư phòng, nhang đuổi muỗi quên đốt, kết quả Bình An âm thầm giúp ta quạt cả canh giờ, bởi vì sợ ta bị muỗi cắn.
”
Quý An mở to hai mắt nghe, ra hạ cậu mới đến phủ Yến Hoài, thời gian ấy muỗi sớm biến tăm hết, thiếu gia như thế nào nói dối.
Tuy nhiên, sự tình trừ bỏ Yến Hoài cùng Quý An, không ai biết Quý An rốt cuộc đến Yến phủ lúc nào, nói dối cũng chẳng ai phát hiện, Yến nhị gia ôm Yến Bách ngồi ở chủ vị, có lẽ là bởi vì rong ruổi bên ngoài thời gian dài mới về nhà nên tâm tình cực kỳ tốt, khó khi trộn lẫn một câu: “Ừ, đứa nhỏ này thận trọng, Yến Hoài thích ăn cái gì hắn đều có thể nhớ kỹ.
”
Yến Châu nghe thế kinh ngạc, mặc dù không thiếu hạ nhân chu đáo, nhưng hắn thực sự chưa thấy ai săn sóc vầy, không khỏi thưởng thức: “Tốt đến vậy, đáng tiếc là tiểu tư, nếu là nha hoàn, ta phải điều đi hầu hạ Chu Di.
”
Quý An khi nào được coi trọng thế, lại nơi nào được một nhà chủ tử khen, nháy mắt cả lỗ tai đỏ ửng.
Yến Hoài rất là đắc ý, lời đẹp ý hay thì cứ thu thôi, nhưng tiếp tục khen nữa nhóc ngốc nhà hắn chắc chắn sẽ xấu hổ bốc khói mất, cầm bình trà nha hoàn vừa mới đưa lên, tự mình rót dâng lên cha mẹ, cũng rót cho ca hắn một chén, cười: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.
”
Bọn họ tàu xe mệt nhọc, Yến nhị gia rốt cuộc lớn tuổi, một đường lăn lộn thực sự mệt mỏi, ăn xong cơm chiều thì muốn nghỉ ngơi, không bồi Yến Hoài nói chuyện với vợ chồng Yến Châu nữa.
Trước khi ra khỏi cửa, Yến phu nhân quăng Yến Châu cái ánh mắt, Yến Châu ho nhẹ một tiếng, đối Yến Hoài nói: “Lão nhị, không phải còn có quà tặng Nhất Nhất chơi?”
Yến Hoài vỗ đầu, hắn thiếu chút thì quên.
Có điều, Yến Bách nhà bọn họ là trưởng tôn, kim tôn ngọc quý, đồ chơi gì mà không có, hiếm lạ chi món đồ chơi vặt của một tiểu tư? Yến Hoài không ngu, vừa nghe đã biết ca hắn là có chuyện muốn bàn với hắn.
Hắn nhìn thoáng Quý An bên cạnh lại bắt đầu nắm chặt góc áo, cười ứng: “Vậy huynh trưởng chờ lát.
”
Yến Hoài ra cửa gần nửa năm, phòng ốc nhưng vẫn sạch sẽ, lúc này đã đốt than lò, một người hầu khác đi theo Hoắc Hương đang ủ ấm cho hắn.
.
Tên tùy tùng kia là hạ nhân Yến gia, cha mẹ đều làm việc ở Yến gia, lúc ấy luyến tiếc đi, nên ở lại, căn phòng của Yến Hoài khoảng thời gian này là hắn đảm nhiệm thu thập, thấy Yến Hoài vào cửa, trên mặt kinh hỉ: “Nhị thiếu gia đã về rồi?"
Yến Hoài ứng thanh, đem áo choàng đưa cho Quý An đi treo, nói với gã: “Ngươi đi đi, Hoắc Hương đã trở lại, mang theo quà về cho các ngươi đấy, phân ở sương phòng, nơi này có Bình An đủ rồi, không cần ngươi hầu đâu.
”
Gã tùy tùng là bạn nối khố của Hoắc Hương, cảm tình tốt, nghe Yến Hoài thả lời nói, cảm tạ cái liền chạy.
Đám người vừa đi, Yến Hoài tức thì kéo tay Quý An, vớt người ta vòng trong lòng.
Hắn thật sự cao hứng, thanh âm trộn ý cười: “An An, cha mẹ ta, còn có huynh tẩu ta, đều thực thích ngươi.
”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Yến Bách…… Chính là Nhất Nhất ấy, nó khẳng định cũng thực thích ngươi.
”
Quý An nghe ra sự hân hoan của Yến Hoài, cũng không tự chủ được phấn khởi theo, nhưng cậu vẫn chưa sửa xong cái tật xấu người khác ném xíu xiu thiện ý liền nơm nớp lo sợ, trong lòng rất bồn chồn, túm áo Yến Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Trống bỏi…… Không đáng giá bao nhiêu, Nhất Nhất…… Tiểu tiểu thiếu gia sẽ thích sao?”
Nhóc khờ khạo nghe không hiểu ca hắn chỉ là tùy tiện tìm cớ, vô tình khiến cậu nghĩ món quà không xứng, biến nó thành một chuyện lo lắng đề phòng.
Yến Hoài không vạch trần, sự ngô nghê và thiên chân đều là phẩm chất nên được bảo vệ, huống chi tâm ý xưa giờ đều chẳng phải dựa đồ vật mà đánh giá có đáng hay không đáng, hắn xoa xoa tóc Quý An trấn an cậu,: “Thích chứ, Nhất Nhất chưa từng chơi cái đó, khẳng định sẽ thích.
”
Quý An đối với lời nói của Yến Hoài tin tưởng tuyệt đối, tim buông xuống, đầu đặt ở hõm vai Yến Hoài, vui vẻ nói: “Ta đây chốc lát đến xe ngựa lấy.
”.
Danh Sách Chương: