Tác giả có một câu nói: Cảm ơn bạn đã sao biển của ông chủ ~
- -----------------------------------------------------------------------------------
Cuối tháng năm, lập tức sắp tới sinh nhật Yến Hoài.
Hắn bệnh hoàn toàn khỏi, Yến phu nhân mừng rỡ, ngay cả lo lắng việc con trai cưới nam thê cũng giảm bớt không ít, dù sao Quý An hiện tại mỗi ngày lắc lư trước mắt bà, đưa canh xoa vai, tính ra so với đứa con ruột còn hiếu thuận hơn nhiều.
Bà nếu cưới về một cô con dâu danh môn vọng tộc, mặt mũi phong quang xinh đẹp, nhưng người khả năng sẽ không vừa ý vầy
Yến phu nhân giờ đã sớm đem vị trụ trì sư phụ ở ngôi chùa ngoại ô tôn thành thần tiên, niệm một câu "Đừng sinh chấp niệm", lật tới lật lui cân nhắc, rốt cục triệt để chấp nhận danh phận nhị thiếu phu nhân của Quý An.
Tuy nhiên, có người vui vẻ có người sầu, Yến Hoài bắt người lẽo đẽo theo mẹ hắn nửa canh giờ, tự mình tha về viện, vừa vào cửa liền đem người ta giam vào trong ngực giáo huấn: "Nương tử bây giờ quen nịnh nọt cha nương rồi, người làm tướng công như ta cũng chẳng thèm chú ý nữa! ”
Quý An ngẩn ngơ vì hắn cưỡng từ đoạt lý, ngay sau đó phát hiện bị Yến Hoài ôm, thoáng cái ửng mặt, lắp bắp biện giải đều không thể, đành phải thành thành thật thật mặc người bắt nạt: "Thả, thả xuống đi.
”
Yến Hoài tươi rói, đòi hỏi: "Vậy hôn một chút.
”
Cửa phòng khóa kín, bên trong chỉ mỗi hai bọn họ, nhóc Quý An đáng thương kêu trời trời bất linh, kêu đất đất chẳng ứng, chỉ có thể khuất phục tướng công ác bá của cậu, ngẩng mặt chạm nhẹ lên cằm Yến Hoài.
Còn chưa kịp dời đi, đã bị Yến Hoài đè gáy nhấp vào môi.
Thời điểm bị đè trên giường, Quý An sợ tới mức run run, từ lần trước bọn họ ra ngoài dạo chơi, Yến Hoài không biết mò đâu tới một cái bình sứ trắng nhỏ, ở trên giường càng hang say, mới non nửa tháng, thuốc mỡ trong bình đã cạn phân nửa.
Quý An bị hôn mê muội mụ mị, lẩy bẩy thắt lưng, nhỏ giọng cầu: "Thiếu gia...!Đừng, ta thực không chịu nổi đâu.
”
Yến Hoài đương tháo dây quần cậu, Quý An giật giật từng đợt nhỏ, nỉ non: "Tướng công..."
Chờ khi quần lột, nước mắt Quý An đã lăn lăn, Yến Hoài đưa tay móc bình nhỏ khác tương tự bên giường, trấn an: "Đừng lộn xộn, đêm qua chơi dữ quá, yên ta bôi thuốc cho ngươi.
”
Quý An ngửi thấy mùi thảo dược, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đầu ngón tay Yến Hoài dính thuốc mỡ chạm vào chỗ tư mật, cậu càng xấu hổ hơn gấp bội, túng quẫn nghe Yến Hoài thủ thỉ: "Còn có, chịu không nổi còn dám kêu tướng công, ngươi đây gọi là cậy sủng mà kiêu.
”
Quý An nơi nào cậy sủng sinh kiêu, lại chỉ có thể oan ức thực thà chống tội danh, giây phút này cậu thẹn bốc khói rồi, thừa tâm tư đâu để phản bác.
Yến Hoài bôi xong thuốc, hiếp đáp bé con hả hê, hôn chóc lên ấn ký hắn in trên mông quý An một cái, mới thỏa mãn giúp nhóc ngốc mặc quần, tỷ tê hỏi: "Nơi ấy có khó chịu không? ” Quý An rụt rụt vào lòng Yến Hoài, lắc lắc khuôn mặt cà chua.
Mấy hôm nay, Quý An cuối cùng cũng dưỡng mập về chút, bất quá mớ thịt lạ lùng lại đầy mỗi mặt sau, eo không thấy thô mặt không thấy tròn, chỉ riêng bờ mông nhỏ là ngoài dự liệu no đủ, Yến Hoài đêm trước kiềm chế không nổi dằn vặt một hồi, nghĩ buổi sáng phải đi phối thuốc xoa cho người ta tránh khó chịu, kết quả thuốc phối hoàn tất, trở về phòng, người đã sủi tăm.
Yến Hoài nắn nắn vành tai cậu, nói: "Bảo ngươi ngủ nhiều chút cũng không chịu nghe lời, nương rất thích ngươi, không cần cứ phải dè dặt được mất.
”
Quý An duỗi tay ôm thắt lưng Yến Hoài, im lặng, rồi nhẹ nhàng tâm sự: "Cha mẹ ta mất sớm, ta...!Ta liền nghĩ hiếu thuận lão gia phu nhân là điều nên làm.
”
Yến Hoài bị cậu nói sửng sốt, hắn không ngờ Quý An còn tồn tâm tư tinh tế vậy, thở dài, đem Quý An vòng chặt hơn,: "Được.
”
Nói tiếp: "Vài bữa nữa sinh nhật ta, tẩu tẩu cũng sẽ đến, đi cùng đôi long phượng thai, người nhà chúng ta nhiều, ngươi không thể chỉ nghĩ hiếu thuận cha nương, còn phải nghĩ cách làm thế nào để trở thành một thẩm thẩm gương mẫu đấy.
”
Quý An nhớ tới Yến Bách vui vẻ nhảy nhót tức thì tim mềm nhũn, ngửa đầu hỏi Yến Hoài: "Chúng ta có nên chuẩn bị lễ gặp mặt cho bọn họ không ạ? ”
Yến Hoài "Ừ" đáp: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều ta dẫn ngươi đi dạo, sắn may mấy bộ xiêm y.
Cha nương bảo muốn tổ chức yến sinh nhật, mời rất đông, tiểu quý nhân Yến gia phải diện xinh đẹp lên.
”
Dù sao bọn họ đã không có hỉ yến, nhân yến sinh nhật, hắn nhất định phải bù cho Quý An chính danh.
Quý An không hiểu cách chọn quà cho trẻ con, lựa chọn đầu tiên trong đầu chính là khóa trường mệnh.
Chỉ tiếc con cháu Yến gia, vừa sinh ra đã thừa cả đống, Yến nhị gia và Yến phu nhân làm ông bà nội đã chu đáo từ sớm, thêm một nhà bác Yến Hoài góp tới, chưa kể người nhà mẹ đẻ Thẩm Chu Di, Quý An căn bản không ganh đua nổi, vẫn là Yến Hoài đánh chủ ý hộ cậu, mỗi đứa tặng một đôi giày đầu hổ.
Quý An ở tiệm may nhìn thấy mẫu liền quá sức phấn khởi, lập tức đồng ý kiến nghị.
Cậu đeo danh "thẩm thẩm" đeo đến khá xứng chức, cực kỳ chú ý đề yêu cầu cho chủ cửa hàng: "Vải phải thoải mái, kiểu dáng phải mới, đường may phải tinh tế, trẻ con thích bay nhảy, mang tháo đều phải thuận tiện..."
Một đầu khác Yến Hoài xách theo miếng vải đến bên cạnh cậu đương khua chân múa tay, cười ngắt lời, nói với chủ tiệm: "Lát cũng đo cho hắn một chút, làm mấy bộ quần áo, qua mấy ngày nữa ta đến lấy chung.
”
Nguyên liệu kia là hàng mới nhập, chất vải sang tốt, đương nhiên giá cả cũng sang tốt.
Chắc nịch một đơn hàng lớn, ông chủ cực kỳ hứng khởi, liên tục khen Yến Hoài có ánh mắt, lại cung kính mời Quý An lên lầu, đến nhã tọa đo kích thước.
Cậu lên cầu thang, bỗng chạm mặt một vị phu nhân phía trước, Quý An trông hơi quen, nhìn nhiều vài bận, mới sực nhận ra, đây là vị phu nhân hồi đó từng bị xe ngựa bọn họ đụng trúng.
Chương Hoa tới lấy quần áo, loại chuyện này vốn sẽ sai hạ nhân trong phủ thực hiện, nhưng hôm nay tri phủ nghỉ hưu mộc, y không muốn cùng tri phủ đối chọi bức bối, tùy tiện tìm cái cớ lui chỗ khác.
Y biết Quý An, trước khi gặp chuyện của Yến Hoài cùng Quý An, đã nhìn qua cậu hai ba lần, hôm nay trông tiểu nhị dẫn cậu giới thiệu, trong lòng hiểu rõ —— muốn may trang phục phụ nữ cho nam, cũng chỉ mình cửa hàng này thôi.
Yến Hoài đang chọn trang phục cho Quý An, dư quang đảo mắt, thoáng thấy vị Chương phu nhân của tri phủ ánh mắt rơi trên người cậu, trầm tư suy nghĩ, liền tiến tới một bước, hướng Chương Hoa thi lễ xem như chào hỏi, sau đó bất động thanh sắc bảo vệ Quý An lên lầu.
Trong tay hắn vẫn cầm mảnh vải mẫu, thì thầm: "Ngươi thích cái nào? Chất liệu này thoáng khí mềm mại, bảo họ may cho ngươi một bộ áo mùa hè nhé? ”
Khối nguyên liệu ấy thực nhã nhặn, màu sắc hoa văn đều là thượng đẳng, có điều dùng làm váy nữ tử không khỏi có chút đơn bạc, huống chi còn là cho một "tiểu nương tử" vừa kết hôn.
Chương Hoa không biết chính mình nghĩ thế nào, đứng tẩn ngẩn dưới cầu thang hồi lâu, đột nhiên đổi ý quay về, hướng nhã gian vừa rồi ngồi nghỉ ngơi, gọi tới một ấm trà.
Nha hoàn theo hầu y không hiểu hôm nay phu nhân làm sao, không dám nhiều lời, nơm nớp lo sợ nhìn ngoài cửa sổ, sợ sẽ gặp phải chuyện quá khứ.
Chương Hoa nhìn nàng, không nhịn xuống "Phụt" một ngụm phun hết trà, y phảng phất giống vô tình ngó thấy việc gì buồn cười lắm, cười cười nước mắt lại rơi.
Cả nha hoàn hầu hạ cũng minh bạch, người kia bảo vệ không được y, y còn ngu đần, hoang tưởng lừa mình dối người.
Nha hoàn xem y khổ sở, đồng cảm đỏ vành mắt, đưa khăn tay qua, nhỏ giọng khuyên: "Phu nhân đã sớm nên khóc, ngài khóc đi, ta canh cửa giúp ngài.
”
Chương Hoa tức khắc quệt sạch vệt nước mắt ngắn ngủi, mạnh miệng: "Ta khóc gì chứ, là do gió lớn, cát thổi rát mắt mà thôi.
”
Y bưng chén hớp một ngụm, nước trà vừa đắng vừa chát, trực tiếp chua xót chà tâm, Chương Hoa mặc kệ, vẫn đem một chén trà kia dốc cạn, nói với nha hoàn: "Sang hỏi thăm chưởng quầy, vị phu nhân Yến gia đặt kiểu quần áo nào, nguyên dạng cũng đặt cho ta một bộ.
”.
Danh Sách Chương: