Hoắc Hương đi cùng sư trụ trì, y vốn là tới tìm sư phụ trụ trì chùa, vừa lúc nghe thấy tăng nhân tới thưa trụ trì rằng bên ngoài có vị thí chủ hành đại lễ ba bước vái một lần.
Trụ trì ở chùa này đã một đoạn thời gian dài, chưa từng thấy qua phật tử nào thành tâm như vậy, lập tức nghênh đón, Hoắc Hương liền theo phía sau ông, không nghĩ tới sẽ gặp Quý An, còn đúng lúc cậu đang bị cái tên kỳ quái chèo kéo ráo riết không buông.
Phản ứng đầu tiên của y là có người muốn bắt nạt Quý An, thiếu phu nhân nhà y há có thể dễ dàng ức hiếp thế? Lập tức xông lên bảo vệ cậu, rống xong mới nhận ra, tên kỳ quái kia đúng là đại thiếu gia Tân phủ, Tân Trì,
Hoắc Hương ngây người: “A…… Tân thiếu gia?”
Quý An đột nhiên thấy Hoắc Hương, cũng phát ngốc: “Hoắc Hương? Ngươi, ngươi không phải đi mời đại phu cho thiếu gia sao?”
Tân gia và trụ trì sư phụ có chút giao tình, Tân Trì vừa nãy mụ đầu mới có can đảm dưới đàm tiếu vây xem của quần chúng cùng Quý An giằng co, nhưng y cho dù có dũng khí lớn hơn nữa, cũng không dám ở trước mặt trụ trì không kiêng nể, y muốn nói mà chẳng thể nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, cắn răng không hé miệng, bên kia Hoắc Hương bị Quý An mò gáy, sực nhớ tới Yến Hoài dặn dò, quay đầu ấp úng bào chữa: "Ta, ta thuận tiện thay thiếu gia thắp hương a ha ha ha….
”
Tình huống nhất thời cực kỳ quỷ dị, mấy người hai mặt tò te nhìn nhau, Hoắc Hương cùng Tân Trì đều dạ mang quỷ thai, cuối cùng chính là Quý An phản ứng đầu tiên, cậu chạy vội tới trước mặt trụ trì, hành cái đại lễ, lại dốc hết túi tiền đem tất cả bạc đưa qua: “Sư phụ, ta, ta muốn quyên hương khói, vì thiếu gia của ta cầu một phúc bình an.
”
Túi tiền căng phồng, thực rõ ràng đây là toàn bộ gia sản của nhóc ngốc.
Hoắc Hương trợn mắt há hốc mồm, quả thực muốn nhào sang cướp tiền: “Bình An, ngươi ngốc a!”
Trụ trì đương tính thu, nghe y hét động tác dừng lại, tinh tế ngắm người trước mắt, nguyên vầng trán ửng đỏ, nhớ tới cái tên viết trên tờ giấy vừa rồi hoắc hương đưa ông, không xác định hỏi: “Bình An…… Quý Bình An?”
Hoắc Hương xém tí hỏng việc, chạy nhanh khóa mỏ, lật đật hướng trụ trì hành lễ cáo từ, lại lật đật túm Quý An ngu ngốc quay đầu chuồn mất.
Y hận sắt không thành thép, càm ràm Quý An: “Ngươi tại sao không yên phận ở nhà chăm thiếu gia? Nhìn xem, bị thương rồi, thiếu gia thấy chắc chắn lại đau lòng nẫu ruột.
”
Y lại kiểm tra chút cái trán đỏ chót của cậu, dậm dậm chân: “Ngay cả ta nhìn còn đau lòng huống chi thiếu gia!”
Quý An rũ đầu im lặng, đầu gối cậu hẳn bị rách da rồi, vừa đi là đau thấu tim, nhưng cậu nhớ thương phúc bình an chưa cầm được, bị kéo ra ngoài hai bước liền dùng sức giữ chặt Hoắc Hương, năn nỉ: “Ngươi chờ ta cầu phúc bình an rồi hãy đi có được không.
?”
Không được! Tất nhiên là không được! Nhiều bạc như vậy có thể mua biết bao nhiêu kẹo hồ lô đó!
Hoắc Hương sắp nghẹn chết, nhưng ngặt nỗi như người câm ăn hoàng liên, chỉ biết vắt hết óc nghĩ bằng cách nào có lệ, ngẫm ngẫm bỗng nhiên chau mày, hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, Bình An, ngươi vừa rồi tại sao cùng Tân gia thiếu gia xô đẩy, trước kia ngươi ở Tân phủ làm việc, không phải rất nghe lời y à? ”
Y thật đúng là cái hay không lựa, toàn lựa cái dở, đạp nơi nào nơi đó liền là bãi mìn, Quý An không biết phải kể chuyện trước đó với Hoắc Hương như thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Nhưng ta…… Ta hiện tại đâu phải hạ nhân Tân gia đâu! "
Cậu đem đề tài túm trở về: “Cái kia, phúc bình an ……”
Hoắc Hương đối Quý An bó tay, rối rắm chẳng biết nên giải thích với Quý An thế nào, nhưng y thay Quý An đau lòng gói bạc vụn, đành phải quanh co: “Ngươi cùng ta trở về trước, chính là! Thiếu gia thực sự không cần phúc bình an, ai nha! Tóm chung, Cứ về đã liền hiểu cớ sự thôi!”
Khi Hoắc Hương giống kẻ bắt cóc, lừa gạt khiêng được Quý An trở về, lang trung đã chẩn đoán xong mạch, kê thuốc cho Yến Hoài, Yến Hoài đã ngủ, Yến nhị gia đi thư phòng viết thư truyền tin, sai người mang gửi đồng thời tiếp Yến phu nhân và Yến Châu sang đây.
Trong phòng chỉ còn lại hai nhóc tùy tùng, Hoắc Hương đuổi hết mọi người đi mới mang Quý An vào, kêu: “Thiếu gia, nô tài về rồi đây.
”
Yến Hoài đang chợp mắt, nghe tiếng lập tức trừng Hoắc Hương: “Ngươi nhỏ ……”
Hắn xoay người dậy, vừa trông thấy Quý An bên cạnh Hoắc Hương, phía sau một chữ "giọng" nháy mắt nuốt luôn, Yến Hoài nhíu mày: “Đây là xảy ra chuyện gì?” Quý An bị Hoắc Hương nài ép lôi về, đã không thể giải thích còn phải chịu ấm ức, nhưng cậu không muốn nói rằng bởi Hoắc Hương ngăn cậu vì Yến Hoài cầu phúc bình an, mím môi nín thinh, quay đầu đi tìm Hoắc Hương, kết quả Hoắc Hương đã sớm chuồn mất, đang hướng ngoài cửa bỏ trốn.
Quý An: “………….
”
Yến Hoài xuống giường, khoác áo khoác đi về phía cậu, Quý An không rảnh lo Hoắc Hương nữa, vội vàng tiến lên dìu Yến Hoài: “Thiếu gia, ngươi mau nằm đi.
”
Cậu rất khẩn trương, sợ Yến Hoài động đậy sẽ tái phát hộc máu, cẳng thẳng đến mức cả người đều cứng còng.
Yến Hoài nhìn kỹ vết thương trên trán cậu, lại nhìn quần áo dính đầy bụi bặm của cậu, đem đôi bàn tay Quý An đang đỡ hắn dắt vào lòng bàn tay, dẫn cậu đến bên bồn rửa tay, nhẹ nhàng giúp Quý An lau khô miệng vết thương: “Nói ta nghe nào, đây là có chuyện gì?”
Quý An trong lòng khó chịu, vẫn cố gắng chống đỡ không biểu hiện ra ngoài, chính mình đoạt lấy khăn tay lau mặt, ậm ừ lược bỏ vụ Hoắc Hương ngăn cậu, thấp giọng nói: “Đi cầu phúc bình an cho thiếu gia ạ.
”
Yến Hoài đã biết hai vết bụi trên đầu gối Quý An rõ ràng là chuyện như thế nào, nhưng tất nhiên không có cách truy vấn.
Chính hắn hại An An của hắn lo lắng hãi hùng, nhất thời không để mắt, bé con khờ khạo lập tức đem bản thân dằn vặt chật vật.
Hắn đau lòng sờ sờ đầu Quý An, khe khẽ thở dài, ôm người trực tiếp bế lên giường, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ: “Ngươi đừng nhúc nhích, ta kiểm tra vết thương của cái đã.
”
Quý An đương nhiên không dám lộn xộn, hắn sợ cậu giãy giụa lung tung sẽ làm Yến Hoài buồn ho, thẳng đến khi Yến Hoài đem cậu đặt ở trên giường, hắn mới tá hỏa ngồi dậy, bắt lấy tay Yến Hoài: “Thiếu gia ta không đau, ngài nhanh lên nằm nghỉ ngơi.
”
Quý An không được tự nhiên né tránh, muốn lôi chăn giấu đi vết thương, nhỏ giọng kêu Yến Hoài: “Đừng…… Thật sự không đau mà.
”
Yến Hoài cắn răng, dùng thêm chút lực kéo Quý An chặt vào lòng.
Mấy ngày nay thật sự làm nhóc ngốc sợ hãi, lượng thịt hật vất vả nuôi lại nhanh chóng rớt sạch, một cánh tay hắn đều có thể vòng hết cơ thể cậu.
Yến Hoài tâm vừa buồn vừa xót, rốt cuộc không nín nổi, cùng Quý An ăn ngay nói thật: “An An, là ta không tốt, không nên lừa gạt ngươi.
”
Hắn ghì chặt Quý An, nếu chẳng may lúc này có người đẩy cửa tiến vào, bọn họ khẳng định tách ra không kịp, nhưng mà Yến Hoài luôn chu toàn hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng Quý An, hắn sớm nên biết chính mình với Quý An từ trước đến nay đều là mềm tâm, trấn an vuốt ve tóc cậu: “Ta không có sinh bệnh, những việc đó, đều là giả vờ thôi.
”.
Danh Sách Chương: